Chiến Thần Bất Bại

Chương 240: Chương 240: Lôi Tuyết




Đường Thiên quả thật rất bất đắc dĩ.

Mười ngày, trừ bỏ thời gian đi đường, tính ra chỉ còn có bảy. Bảy ngày, nhìn thế nào cũng không thấy được đây là một nhiệm vụ có thể thực hiện được. Hổ Răng Kiếm khi xưa kết cấu đơn giản cứng nhắc, Đường Thiên cũng chỉ được coi là nửa mùa, rất nhiều động tác chiến thuật chưa hoàn thành được, càng không nói tới giáp máy kiểu mới độ khó còn cao hơn.

Mọi người đều hiểu, đây là một nhiệm vụ bất khả thi, nhưng Đường Thiên và Binh lại không nói một lời thừa.

Đã đến nước này rồi, có oán hận gì cũng chẳng có ý nghĩa.

“Thật ra nếu nắm giữ giáp máy mới ngươi sẽ phát hiện thật ra nó còn tốt hơn Hổ Răng Kiếm, vì nó còn thông minh hơn. Trong Lôi Tuyết có một võ hồn, tuy không cường đại nhưng khá có linh trí. Bởi vậy chuyện đầu tiên ngươi cần làm là liên lạc với nó. Trong giáp máy kiểu mới này điểm quan trọng nhất chính là liên kết cùng võ hồn, mức độ ăn ý của võ hồn và ngươi sẽ quyết định ngươi là cao thủ hay là gà mờ.”

“Ngươi phải chú ý một điểm, bộ giáp máy này với ngươi mà nói là hoàn toàn xa lạ, mà võ hồn cũng hoàn toàn lạ lẫm với thân thể này. Bảy ngày này, không chỉ ngươi cần học cách điều khiển giáp máy, nó cũng phải tự bắt chước tập điều khiển cơ thể lạ lẫm này.”

Binh lúc nghiêm trang cũng có chút phong phạm. Những lời giảng giải này nội dung sâu sắc, câu chữ dễ hiểu, lập tức thu hút sự chú ý của Đường Thiên, hắn nhấc tay: “Ý chú già là nó như một đứa trẻ con? Phải bắt đầu học đi?”

“Không sai!” Binh gật đầu nói: “Bất luận trước đây bản thể nó là gì, tuyệt đối không phải là giáp máy. Nó thay đổi một thân thể mới, giờ thậm chí không biết bước đi.”

Sắc mặt Đường Thiên càng thêm khổ sở: “Một mình ta học cũng được thôi nhưng nó cũng phải bắt chước à? Một bộ giáp máy không biết đi thì ích lợi gì chứ?”

“Ngươi đừng coi thường nó.” Gương mặt phẳng lỳ của Binh cười lạnh: “Ngươi chắc chắn không học nhanh hơn nó đâu, dẫu sao nó cũng ở trong thân thể đó, sẽ nhanh chóng quen thuộc thôi.”

“Đừng coi thường ta!” Đường Thiên trợn mắt, trong lòng khó chịu.

“Thử thì biết.” Binh hiển nhiên vô cùng tin tưởng Lôi Tuyết.

“Thử thì thử!” Thiếu niên ngốc nghếch lập tức nhảy vào hố Binh đã đào sẵn.

Đường Thiên quay sang trừng mắt nhìn Lôi Tuyết.

Lôi Tuyết cao khoảng hai thước, không có màu trắng của tuyết mà là màu xanh nhạt, hình thức của nó thay đổi theo phong cách đơn giản của binh đoàn Nam Thập Tự. Để thu hút ánh mắt mọi người, Sylar đưa tiêu chí phong cách lên hàng đầu cho nên bộ giáp này cực kỳ đẹp mắt. Bộ phận khớp của giáp máy này không dày dặn như những bộ giáp bình thường, mà nhỏ nhắn linh hoạt, nhưng bên trong lại dùng những thiết kế chống lực thường dùng trong giáp máy của binh đoàn, lực phòng ngự không hề kém.

Bộ phận khớp như tầng tầng lân phiến màu xanh lam xếp chồng lên nhau, có thể thoải mái uốn khúc. Mà phần cánh tay, cẳng chân, bắp đùi lại được rèn từ kim loại cường độ cao, phía ngoài hiện lên một lớp sóng gợn như hoa văn thiên nhiên. Hai đường cong sắc bén kéo dài từ sau lưng tới cẳng chân.

Vai không có miếng lót vểnh lên như giáp máy bình thường mà là miếng lót hình tròn càng thêm chặt chẽ.

Lôi Tuyết nhìn như một người sắt cường tráng, thên thể không chút nhược điểm, chỉ đứng đó thôi cũng tỏa ra khí tức nguy hiểm.

“Này, Lôi Tuyết!” Đường Thiên gọi Lôi Tuyết: “Chúng ta tới thử chút nào!”

Con mắt màu xanh đậm của Lôi Tuyết bỗng sáng lên.

Lôi Tuyết bỗng ngồi xổm xuống ngay trước mặt Đường Thiên, thân thể đầy lực lượng như một cây cung kéo căng, đầy mỹ cảm. Con ngươi Đường Thiên đột nhiên co rụt lại, chỉ riêng thư thế này đã có thể thấy nếu Lôi Tuyết xông tới chắc chắn sẽ mãnh liệt như ánh đao.

Chân sau phát lực!

Bàn chân như sắt thép đạp mạnh xuống, chìm vào nền đá cứng rắn khiến con ngươi của Đường Thiên cũng phải co lại! Sàn nhà nơi này được Sylar đặc chế, cứng rắn như sắt thép! Hắn thậm chí nhìn thấy sát rìa vết chân đạp xuống từng mẩu vụn như vụn gỗ bay lên.

Lực lượng thật cường đại!

Đường Thiên thầm chấn động.

Chân trước Lôi Tuyết đạp mạnh xuống, sàn nhà vỡ vụn, Đường Thiên vốn am hiểu bứt phá cũng không khỏi khen thầm một tiếng, tiết tấu thật hoàn hảo!

Tiết tấu và phát lực hoàn mỹ như vậy, ngay sau đó ắt hẳn là một bóng xanh nhanh chóng sắc bén như tia chớp!

Tiap chớp xanh lam! Xông pha!

Đúng vậy! Là thế này!

Đường Thiên nhiệt huyết sôi trào, vô cùng hưng phấn!

Loảng xoảng loảng xoảng!

Tiếng kim loại va chạm khiến da dầu tê dại vang lên, mặt đất dưới chân chấn động tới mức Đường Thiên như bắn tung lên trời, bụi bặm bay khắp nơi.

Một lúc lâu sau, bụi mới tan hết, để lộ ra Đường Thiên người đầy bụi đất ngây ra như phỗng.

Trước mặt Đường Thiên là hai cái chân sắt màu xanh lam, tạo thành chữ V, thân thể Lôi Tuyết từ thắt lưng trở lên đã cắm ngập vào trong bảng đá.

“Ôi chao!” Binh lấy tay xoa trán, không nỡ nhìn.

Hắn bỗng có cảm giác không biết nên nói gì, một gã võ giả giáp máy gà mờ phối hợp với một bộ giáp máy còn gà mờ hơn, chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi.

Hắn thoáng do dự, mình có nên ra tay không đây...

Suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu hắn rồi lập tức biến mất.

Hai chân chổng ngược lên trời ra sức giãy dụa, nhưng toàn bộ nửa dưới vẫn chìm trong nền đá, cho dù có giãy dụa thế nào cũng không nhúc nhích được.

Rốt cuộc Đường Thiên hao hết sức lực mới rút được Lôi Tuyết ra.

“Thôi xong!” Đường Thiên thầm nhủ: “Gã này vốn đã không thông minh, giờ va một cái thế này sau còn đầu óc không đây?”

“Không sao, không khéo ngốc quá lại thành thông minh.” Binh nhún vai nói.

“Ngốc quá lại thông minh là sao?”Đường Thiên không hiểu.

“Là hai thằng ngốc gộp lại với nhau không khéo hóa thành thông minh được!” Binh giải thích.

“À!” Một lúc sau Đường Thiên mới phản ứng lại, trừng mắt, giận tím mặt nói: “Ngươi dám nói ta ngốc!”

“Ta đâu có nói.” Binh nhún vai: “Là ngươi vốn ngốc!”

“Khốn kiêp! Ta sẽ đánh văng ngươi đi!” Đường Thiên nổi giận lôi đình.

“Này, gã này có vẻ tỉnh rồi.” Binh không buồn để ý tới cơn giận của Đường Thiên, chỉ về phía Lôi Tuyết nói.

Sự chú ý của Đường Thiên lập tức bị di dời, bất mãn nói: “Này, Lôi Tuyết, ngươi khá hơn chưa! Biểu hiện như vậy sao xứng được với thiếu niên vĩ đại như thần! Có điều ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không vứt bỏ ngươi đâu! Xem ra thiếu niên vĩ đại như thần phải tự thân xuất mã rồi...”

Đường Thiên mặc bộ giáp máy vào, cảm giác rất mới lạ.

“Ồ, quả nhiên không giống với Hổ Răng Kiếm, thật nhẹ!”

Võ hồn của Đường Thiên vô cùng cường đại, liên kết với Lôi Tuyết rất nhẹ nhàng thoải mái. Điểm trắc trở nhất với người khác, với Đường Thiên lại thành dễ dàng nhất.

Vừa ngã một cái nặng như vậy, Lôi Tuyết cũng thành thật hơn nhiều. Có điều lúc này Đường Thiên đang nóng lòng muốn thử nghiệm, trong lòng vô cùng hưng phấn.

“Ô hô! Lôi Tuyết, xông pha!”

Lẻng xẻng!

Lại tiếng ngã sấp, lại sàn nhà, lại chấn động, lại bụi bặm bay khắp nơi.

Gắng gượng đứng dậy, Đường Thiên vẫn không hề nổi giận, hô lớn: “Lôi Tuyết, lại nào!”

Lẻng kẻng!

“Được! Lôi Tuyết, lần này chắc chắn được!”

Lẻng kẻng!

“Này! Lôi Tuyết, đừng sợ! Nam tử hán đại trượng phu, lại nào!”

Lẻng kẻng!

...

Nhìn Đường Thiên lái Lôi Tuyết ngã chúi ngã dụi, song tiếng rống của Đường Thiên không hề ngừng lại. Binh hiểu rõ, mỗi lần ngã nặng như vậy Đường Thiên cũng cực kỳ đua đớn.

Nhưng gã vẫn như không việc gì, cao giọng cổ vũ Lôi Tuyết, lại cùng nó ngã xuống.

Có lẽ đây là phong cách của gã...

Binh quan sát rất hứng thú, võ hồn của Lôi Tuyết kém hơn Hổ nhiều. Lần đầu thất bại khiến trong Lôi Tuyết có một chút ám ảnh, vài lần xông pha sau là do nó sợ hãi nên tạo thành sự cố.

Nhưng theo số lần ngã nhiều lên, Đường Thiên không ngừng cổ vũ, nó như một con ngựa nhỏ nhát gan từ từ tìm được phương hướng. Động tác của nó càng ngày càng linh hoạt.

“Làm tốt lắm! Lôi Tuyết! Tốt lắm!”

“Đúng rồi, cứ thế đấy! Chúng ta làm lại nào!”

Đúng là thiếu niên dũng cảm không biết sợ, Binh đầy cảm khái, đột nhiên một câu nói vang tơi tai hắn khiến hắn cứng người tại chỗ.

“Được rồi! Thấy cái gã mặt phẳng hèn mọn kia không? Đúng! Đúng là hắn! Tới nào, chúng ta làm một đường xông pha hoàn mỹ khiến ông chú già hèn mọn chưa nếm trải sự đời này biết thế nào mới gọi là tia chớp màu lam!”

...

“Được rồi! Vừa rồi đã đủ khiến ông chú già hèn mọn đó khiếp sợ rồi, chúng ta phải làm dữ hơn! He he he, ngươi xem mặt hắn kìa, ồ, tái nhợt rồi! Có thấy phấn khởi hơn không? Cháy lên nào, Lôi Tuyết!”

...

Sắc mặt Binh đen như đáy nồi.

Xoạt!

Bước chân phanh lại, Lôi Tuyết lao tới rồi dừng lại vững vàng ngay trước mặt Binh. Giọng hung hăng đắng ý của Đường Thiên vang vọng từ bên trong ra: “Ha ha, ông chú già, lợi hại không! Song thông minh hợp nhất, không ai địch nổi!”

Song thông minh...

Gương mặt đầy bụi của Lôi Tuyết cũng như lộ vẻ đắc ý.

Có điều, tốc độ của nó đúng là nhanh tới kinh người!

Binh âm thầm kinh hãi, hắn vốn tưởng Đường Thiên muốn quen thuộc với Lôi Tuyết ít nhất phải cần một buổi sáng. Không ngờ chỉ mới mấy giờ, Đường Thiên và Lôi Tuyết đã hoàn thành tốt như vậy rồi!

Có điều...

Nhìn Lôi Tuyết đã hoàn toàn thay đổi, Binh cảm thấy Sylar chắc chắn không muốn thấy nó nữa rồi. Lôi Tuyết vốn toàn thân xanh lam như bảo thạch, lúc này người đầy bụi đất, khắp nơi chi chít vết thương, có vài nơi còn rất nặng, đó là những điểm Đường Thiên và Lôi Tuyết va đập nhiều nhất.

Phù phù phù...

Tiếng thở hổn hển vang lên từ trong cơ thể Lôi Tuyết, Binh thầm suy nghĩ, xem ra gã này cũng rất mệt mỏi rồi.

Đường Thiên quả thật vô cùng mệt mỏi, không ngừng xông pha, không ngừng hôn sàn nhà, mỗi lần đều đau tới nhe răng nhếch miệng. Nếu cởi áo ra sẽ thấy khắp người gã đầy những vết bầm.

Có điều Đường Thiên lại hoàn toàn không thèm để ý, gã cười ha hả vô cùng đắc ý: “Ông chú già, sợ chưa!”

Lôi Tuyết không biết có phải bị gã cảm nhiễm không, cũng dũng cảm hơn không ít.

Binh cười nhạt: “Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, yên tâm, ngươi sẽ không thể quên được bảy ngày này đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.