Viêm trụ vàng kim phun ra lưỡi lửa, hỏa diễm sáng chói phần phật uy thế, nhưng thủy chung không tiếng động. Chúng nó tựa như dã thú chiếm giữ
viêm trụ, yên lặng phun nuốt, lạnh lùng bàng quan, nhưng khí tức thần
thánh giống như sóng biển tung lên, từng lớp tàn sát bừa bãi cuốn đi tất cả.
Viêm trụ cao vời, mắt thường khó mà phán đoán, chúng nó cao vút xuyên cả tầng mây, tựa như chống trời.
Sau mặt nạ, Đường Thiên hoảng sợ. Hắn không biết Trụ Phán xử là cái gì,
nhưng cũng có thể đoán ra đại khái, Quang Minh võ hội cũng từng có thứ
tương tự. Nhưng, cảnh tượng trước mắt, thực sự quá chấn động nhân tâm.
Trong tầm mắt Đường Thiên có hơn mười cây Thánh viêm trụ, xa xa ở chân trời, viêm trụ phóng lên cao không ngừng nghỉ.
Thánh Điện rốt cuộc muốn làm gì?
Bố cục đồ sộ như thế, nguy hiểm và sát cơ đằng sau nó kinh khủng cỡ nào đây?
Không có ai hoài nghi lời đại trưởng lão vừa mới nói "Muốn một lưới bắt
hết", tràng diện đồ sộ to lớn trước mắt, tựa như đang thuyết minh rõ
hùng tâm tráng chí của đại trưởng lão.
Thực sự là hạ vốn liếng!
Trong lòng Đường Thiên cảm khái, lâu lắm chưa bội phục ai như thế. Hắn
tận mắt nhìn thấy trụ Phán xử hình thành như thế nào, xem Tu Tư trưởng
lão tan thành tro bụi mà đúc thành cái trụ Phán xử. Tràng diện đồ sộ như thế, trụ Phán xử nhiều như thế, cần đốt bao nhiêu huyết nhục thân thể?
Đại trưởng lão đúng là hạng người tàn nhẫn nhìn mạng người như rơm rác a.
Đường Thiên kiềm chế kinh hãi trong lòng, nhanh chóng tỉnh táo lại.
Trong chiến đấu, Đường Thiên có sự lãnh tĩnh và nhạy cảm khác thường.
Hắn tỉ mỉ quan sát phương vị và khoảng cách giữa các trụ Phán xử. Nếu
đại trưởng lão đã không tiếc hi sinh tính mạng Thánh Điện trưởng lão
dưới trướng để tạo trụ Phán xử, vậy thì trụ Phán xử này nhất định phải
có tác dụng đặc biệt.
Sẽ là tác dụng gì? Đường Thiên vắt hết óc, nếu như hắn có thể minh bạch
tác dụng của những trụ Phán xử này thì có thể có mục tiêu.
"Ngươi sẽ đối phó với toàn bộ danh môn!"
"Bây giờ mới hiểu được sao? Tang Đức Lạp(Sandra), ngươi kém đi rồi."
Đối thoại giữa Tang Đức Lạp(Sandra) và đại trưởng lão vơ vẩn trong đầu
đã nhắc nhở Đường Thiên. Đại trưởng lão sẽ đối phó hào môn, lại muốn đối phó danh môn mới nổi, khẳng định không phải thủ đoạn thường quy, thủ
đoạn thường quy vô pháp giúp đại trưởng lão đạt được mục đích.
Vậy nhất định là thủ đoạn phi thường quy, rốt cuộc như thế nào?
Đường Thiên hít sâu một hơi, đè nén nôn nóng trong lòng. Hắn biết rõ
thời điểm này nôn nóng không có bất cứ tác dụng gì, nhưng cảm giác nguy
hiểm cường liệt bao phủ trong lòng hắn, áp lực cường đại như một ngọn
núi đặt trên người.
Trong chiến đấu hắn chưa từng khẩn trương như thế, đây là lần đầu tiên.
Sự cường đại của Đại trưởng lão, vượt bất cứ một vị địch nhân nào hắn đã gặp trước đó, tinh tế, giảo hoạt, tàn nhẫn, quả quyết hơn nữa còn kiên
trì. Hắn đã hiểu, cái bố cục trước mắt chính là được đại trưởng lão âm
thầm chuẩn bị vài thập niên. Khi đại trưởng lão là bằng hữu Tang Đức
Lạp(Sandra) , đại trưởng lão đã dự liệu sẵn, đã bắt đầu chuẩn bị bố cục, tâm cơ như vậy sâu không lường được đến mức nào đây!
Trở về chính đề, Đường Thiên ép buộc mình tỉnh táo lại, đặt sự chú ý phóng tới cục diện trước mắt.
Nếu đại trưởng lão đã muốn tẩy trừ toàn bộ danh môn, chắc chắn phải phong tỏa Thánh Châu.
Nếu bình thường, phong tỏa một châu, biện pháp tốt nhất chính là phong
tỏa cửa biển. Cửa biển Thánh Châu khá nhiều. Hơn nữa binh đoàn trên tay
Thánh Điện hiện thời kỳ thực ít ỏi, bọn họ căn bản vô pháp phong tỏa
toàn bộ cửa biển. Thánh Điện nhất định cần dùng phương pháp đặc biệt mới có thể phong tỏa Thánh Châu.
Hả? Phương pháp đặc biệt... Chẳng lẽ những trụ Phán xử này hẳn là để phong tỏa Thánh Châu?
Đường Thiên có chút kích động, hắn cảm thấy mình dường như tìm được điểm then chốt rồi. Phương vị của Trụ Phán xử không phải cửa biển, có thể
thấy biện pháp của Thánh Điện không phải là phong tỏa cửa biển. Không
phải cửa biển mà vẫn có thể phong tỏa Thánh Châu...
Đường Thiên ngửa đầu lên nhìn trụ Phán xử cao vút, nhập vào tầng mây.
Bầu trời... Chẳng lẽ là bầu trời?
Trong lòng Đường Thiên chợt động, chân hắn bỗng nhiên phát lực.
Đường Thiên vừa mới rời khỏi mặt đất, cảm giác thấy một luồng khí tức
cường đại từ trên trời giáng xuống, tựa như thái sơn áp đỉnh bao phủ
toàn thân hắn. Lực lượng bài sơn đảo hải áp chế toàn thân Đường Thiên,
không thể tránh được. Luồng khí tức này uy nghiêm lạnh lùng nghiêm nghị
chỉ thẳng nhân tâm, khiến người ta vô thức muốn quỳ xuống đất cúng bái.
Trong mắt Đường Thiên hiện lên một mạt tàn khốc, bỗng hét lên, quang
mang toàn thân tăng vọt, cước đạp hư không, như đèn kéo quân, từng bước
một bay lên.
Mỗi lần bay lên một trượng, áp lực tăng gấp bội, luồng uy áp này giống như vô cùng vô tận.
Bay lên được mấy trượng thì bỗng nhiên bầu trời trên đỉnh đầu Đường
Thiên sáng lên quầng sáng kim sắc. Thánh viêm vàng kim cuộn trào mãnh
liệt từ trụ Phán xử bắn ra, nó hóa thành một quầng sáng bao phủ bầu trời trên đỉnh đầu Đường Thiên.
Đường Thiên đang vọt lên đột nhiên dừng lại, hắn nhanh chóng tiếp tục
bay lên, nhưng mà tốc độ bay lên chậm hơn vừa rồi rất nhiều.
Hắn cảm thấy mình giống như hãm trong biển sâu, mỗi một bước đều khó
khăn, áp lực đáng sợ từ bốn phương tám hướng đè ép, thậm chí có thể nghe thấy xương cốt rung động ca ca. Trong lòng hắn căng ra, thân thể hắn
vốn đồng tưới thiết chú, mạnh mẽ đứng đầu thiên hạ, hắn còn như thế vậy
người khác mà chịu áp lực như vậy, nhất định sẽ bị nghiền áp thành thịt
nát.
Xác minh rõ suy đoán của mình, tiếp tục hơn mười trượng, Đường Thiên
không miễn cưỡng nữa bèn nương theo luồng lực lượng này trở xuống mặt
đất.
Đường Thiên vừa rơi xuống, uy áp kia lập tức tiêu thất không còn thấy
bóng dáng tăm hơi, Thánh viêm tụ tập trên bầu trời như bầy cá mất con
mồi chìm vào bên trong trụ Phán xử.
Hắn lắc lắc đầu với Thiên Huệ A Tín, ra dấu vô pháp ngạnh chống.
Dị tượng trên bầu trời cùng với việc Đường Thiên thử nghiệm, mọi người
trên mặt đất thấy rõ ràng, sắc mặt đại biến. Một gã hộ vệ có thực lực
xuất chúng, học theo Đường Thiên xông lên trời, mới bay lên được ba
trượng, đột nhiên thân thể vỡ tung như quả dưa hấu, Thánh viêm trên bầu
trời tựa như kên kên nhìn thấy con mồi, chen chúc mà tới.
Trong nháy mắt, toàn bộ huyết nhục của người hộ vệ này đều bị Thánh viêm thiêu đốt tan thành tro bụi, Thánh viêm tựa như ăn no nê lập tức giải
tán, chìm vào trụ Phán xử.
Mọi người phía dưới bị một màn vô cùng máu tanh trước mắt khiến cả kinh ngây người.
"Quả nhiên là một lưới bắt hết!" Sắc mặt Hỏa Lưu Thương tái mét.
Lúc này cuối cùng mọi người đã minh bạch tác dụng của trụ Phán xử, Thánh Châu hiện giờ chính là một cái lồng lớn, mọi người đều bị vây ở Thánh
Châu. Thánh viêm vàng kim thần thánh uy nghiêm ở trong mắt mọi người như ám viêm ác ma.
Cáp Nhĩ(Howl) vừa kinh vừa sợ: "Đại trưởng lão điên rồi! Dùng cái này
phong tỏa toàn bộ Thánh Châu phải chết bao nhiêu Thánh Điện trưởng lão?"
"Chết bao nhiêu?" Mạc Diệc Cốc hừ lạnh: "Phỏng chừng chết sạch hết cả!
Nếu chỉ vây khốn chúng ta thì có ích lợi gì? Trên tay bọn họ ngoại trừ
Quang Minh kỵ sĩ đoàn, còn có binh đoàn nào nữa chứ? Cáp, lẽ nào định để chúng ta chết đói?"
Người khác nghe vậy, cũng trầm tĩnh lại. Không sai, tuy rằng bọn họ tạm
thời không rời Thánh Châu được, nhưng muốn giết chết bọn họ thì cần đao
thật thương thật mà chém giết. Thế nhưng lực lượng trên tay Thánh Điện
có thể phái ra được lại ít đến mức thương cảm. Còn chuyện chết đói càng
là chuyện vu vơ.
Tang Đức Lạp(Sandra) không nói gì, chỉ nhìn trụ Phán xử cao vút nhập
vân. Trong lòng y cũng có chút nghi hoặc, lòng tin của đại trưởng lão từ đâu tới? Vì sao lão ta lại tỏ ra nắm chắc nhiều như vậy?
Lẽ nào những trụ Phán xử này, còn có chỗ đặc biệt gì nữa?
Đáng tiếc y không có nghiên cứu gì đối với trụ Phán xử, không chỉ riêng
y, toàn bộ người tại đây chẳng hiểu gì về trụ Phán xử. Dù là Thánh Điện, chỉ sợ cũng không có ai nghiên cứu cái này, trụ Phán xử là một loại thủ đoạn khiển trách, hơn nữa cực ít sử dụng.
Tang Đức Lạp(Sandra) không ngờ đại trưởng lão lại nghiên cứu thứ hiếm
thấy đặc biệt như thế, hơn nữa, tựa hồ thoạt nhìn còn có đột phá. Trước
đây ai mà biết trụ Phán xử vậy mà cần dùng mạng người để kích phát.
Nghĩ tới đây, tâm Tang Đức Lạp(Sandra) trầm xuống.
Đại trưởng lão ru rú trong nhà, ngoại giới không hiểu nhiều về tính cách tính khí của lão ta. Nhưng năm xưa Tang Đức Lạp(Sandra) từng sóng vai
chiến đấu cùng với đại trưởng lão, y biết rõ đại trưởng lão rất hứng thú đối với thứ kỳ lạ. Khi Đại trưởng lão còn rất trẻ đã tràn đầy hứng thú
đối với việc nghiên cứu hồn, lúc đó nó còn là thứ rất thâm thúy, tốn hao thời gian quan sát. Nhưng mà Tang Đức Lạp(Sandra) từng khuyên lão ta,
nếu mất thời gian lãng phí vào việc vô cùng thâm ảo như nghiên cứu hồn
không bằng đặt tâm tư tại những hạng mục tối thiểu có thể nhìn thấy hi
vọng thành công.
Lão này nhất định là có đột phá với trụ Phán xử!
"Chú ý cảnh giới." Tang Đức Lạp(Sandra) trầm giọng nói: "Tận lực rời xa
trụ Phán xử, chúng nó rất có khả năng có năng lực công kích, đặc biệt
cẩn thận những Thánh Viêm kia. Phái nhiều người điều tra xung quanh,
Thánh Điện nhất định còn có hậu chiêu."
Hắn liếc nhìn Đường Thiên, hộ vệ của mình mới nhảy lên ba trượng thân
thể đã bạo liệt, thế nhưng vừa rồi tên binh sĩ thiết diện mang mặt nạ
kia tối thiểu bay lên hơn mười trượng, còn có thể an toàn rơi xuống.
Thân thể đối phương cường đại đến thế?
Tang Đức Lạp(Sandra) cảm thấy kinh ngạc đối với biểu hiện của Đường
Thiên, Đường Thiên cũng cảm thấy kinh ngạc đối với biểu hiện của Tang
Đức Lạp(Sandra).
Có thể trong cục diện này bảo trì trấn định, tuyên bố mệnh lệnh đâu vào
đấy, Tang Đức Lạp(Sandra) quả nhiên không phải nhân vật đơn giản.
Đối với bọn họ đây là chuyện tốt, song phương đang là minh hữu, Đường
Thiên không hi vọng minh hữu của mình là đội hữu ngu như heo.
Sụ trấn định của Tang Đức Lạp(Sandra) lây sang Hào môn liên minh, mấy vị gia chủ khác cũng cấp tốc tỉnh táo bắt đầu tuyên bố mệnh lệnh.
Binh đoàn dưới trướng bọn họ đều phi thường tinh nhuệ, bọn họ biết rõ
thời điểm này cần phải làm cái gì, lượng lớn trinh sát như hạt cát vẫy
ra. Tuy rằng không thể phi hành trên cao, nhưng ở tầng trời thấp thì
thông suốt không trở ngại.
Làm người khác chú ý là có một gã võ tướng đang tổ chức binh sĩ, chuẩn bị tiến hành công kích thăm dò đối với trụ Phán xử
Ngay cả đám người Đường Thiên cũng bị hấp dẫn, bọn họ cũng rất hiếu kỳ, những trụ Phán xử này có thể phá hủy hay không?
Quang mang giống như hạt mưa xen lẫn tiếng gào thét đáng sợ đánh tới một trụ Phán xử.
Nhưng mà một màn khiến người khiếp sợ phát sinh, toàn bộ công kích đều
giống như trâu đất xuống biển, không có bất cứ gợn sóng gì.
Vị võ tướng này không tin, dứt khoát khiến toàn bộ binh đoàn toàn lực
công kích trụ Phán xử, nhưng mà vẫn không có bất cứ ảnh hưởng gì. Vô
luận năng lượng cuồng bạo thế nào chìm vào trụ Phán xử đều bị Thánh viêm thôn phệ.
Thánh viêm vàng kim vô thanh phun nuốt, viêm trụ thật lớn giống như cự
thú có thể thôn phệ tất cả. Sau khi hấp thu công kích, Thánh viêm xoay
quanh trên trụ Phán xử trở nên lớn mạnh, kim quang của Thánh viêm cường
liệt hơn trước.
Kể cả Đường Thiên, sắc mặt mọi người đều trở nên vô cùng tệ.