Chiến Thần Bất Bại

Chương 111: Chương 111: Lửa giận của thiếu niên




Sau lưng vang lên tiếng truy đuổi, tiếng hô gào, Đường Thiên vẫn ngoảnh mặt như làm ngơ, khóe miệng nhếch lên cong cớn, sắc bén như lưỡi đao, hai mắt nheo lại, lạnh lùng như dã thú.

Đám khốn kiếp các người sẽ nhanh chóng biết lửa giận thiếu niên có mùi vị thế nào!

Thiên Huệ là vảy ngược của Đường Thiên, bất cứ ai cũng tuyệt đối không thể động vào.

Tốc độ của gã cực nhanh, Tiểu Mã Phi Ngoa tuy không mạnh như Khổng Tước Lam nhưng cũng là bí bảo cấp đồng. Được võ hồn cấp bạc của Đường Thiên thôi thúc, uy lực Tiểu Mã Phi Ngoa mới chính thức phát huy.

Bốn móng ngựa nho nhỏ như những chiếc lò xo mạnh mẽ, sức mạnh dồi dào truyền từ dưới chân tới. Đường Thiên như mũi tên rời dây cung, tiếng gió rít lên bên tai.

Minh Tử Thuần bị Đường Thiên kẹp bên nách cố nén cơn kinh hãi trong lòng, vờ trấn định nói: “Ngươi không trốn được đâu! Đừng hy vọng nữa!”

“Trốn?” Một tiếng cười gằn vang lên từ đỉnh đầu hắn, mang theo sát ý lạnh lẽo: “Ngươi tưởng ta đang trốn sao?”

Minh Tử Thuần ngây người, không phải trốn? Vậy hắn đang làm gì...

“Yên tâm, ta sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai trong số các người.”

Toàn lực chạy trốn song giọng nói của Đường Thiên vẫn bình thản không chút run rẩy, giữa những cơn cuồng phong ập tới lại vô củng rõ ràng.

Minh Tử Thuần nghe xong câu này lại ngây người, hắn suýt chút nữa tưởng rằng lỗ tai mình nghe lầm rồi, gã này bị đá đập vào đầu sao? Chẳng lẽ hắn không hiểu thế cuộc? Chẳng lẽ hắn không biết hắn đã đắc tội với tất cả các gia tộc có thực lực tại chòm sao Anh Tiên? Chẳng lẽ hắn không biết mình không hề có chút phần thắng nào? Chẳng lẽ hắn không biết cho dù Thượng Quan Thiên Huệ cũng tuyệt đối không dám làm vậy...

Gió rít mạnh tới mức Minh Tử Thuần không mở mắt nổi, thế nhưng trong lòng hắn vẫn đầy nghi hoặc. Trong giọng nói của Đường Thiên ẩn chứa sự tự tin mãnh liệt, cứ như chuyện này với hắn vô cùng đơn giản.

Vì sao lại như vậy?

Vì sao hắn lại tự tin như vậy?

Minh Tử Thuần nghĩ nát óc cũng không thông, thế nhưng hắn đã sớm tiếp xúc với những sự vụ của gia tộc, tầm mắt cao hơn bạn bè cùng lứa tuổi nhiều.

Sự tự tin trong giọng nói của Đường Thiên không giống như phô trương thanh thế, nhưng...

Đột nhiên, cánh tay đang cắp lấy hắn bỗng truyền tới một luồng sức mạnh khiến hắn suýt nữa kêu lên thảm thiết, song lòng tự ái của Minh Tử Thuần rất lớn, cố nén cơn đau không chịu lên tiếng.

Cuồng phong bên tai ngưng bặt.

Thân hình Đường Thiên đột nhiên ngưng lại.

Minh Tử Thuần ngơ ngác mở mắt ra, xung quanh vô cùng trống trải, hắn ngẩn người song ánh mắt lại đột nhiên sáng lên, trong lòng vô cùng vui mừng, đây là một quảng trường!

Địa hình tốt!

Địa hình trống trải như vậy là thích hợp nhất để bọn họ phát huy ưu thế nhân số.

Tên ngu ngốc này lại dừng lại ở đây.

Đến lúc này, hắn đã nhận định Đường Thiên là một kẻ hữu dũng vô mưu. Chỉ có kẻ ngu ngốc như vậy mới dừng lại ở một địa hình bất lợi với mình như vậy.

Khoan đã...

Hắn... định làm gì...

Minh Tử Thuần ngơ ngác nhìn Đường Thiên không biết rút từ đâu ra một cái dây thừng, nhanh chóng trói chặt hắn lại.

Khốn kiếp, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Minh Tử Thuần không chịu nổi khuất nhục như vậy, hai mắt như muốn phun lửa, thế nhưng hắn cũng biết giờ nói gì cũng chẳng có tác dụng. Hắn im lặng không nói một lời, sắc mặt tái xanh.

Thủ pháp Đường Thiên vô cùng thành thạo, thắt xong cái nơ bướm cuối cùng sau đó ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái cột đèn cao chót vót.

Trong lòng Minh Tử Thuần bỗng dâng lên dự cảm không lành.

Đáng tiếc, không chờ hắn phản ứng lại đã cảm thấy như cưỡi mây đạp gió, hắn cũng đã đoán được Đường Thiên định làm gì, sắc mặt lập tức trắng bệch.

“Ngươi không thể...”

Hắn vừa mở miệng đã bị cơn gió ập tới làm cho nói không thành lời.

Đường Thiên không buồn để ý tới Minh Tử Thuần, dùng cả tay cả chân trèo lên cột đèn, sau đó thả Minh Tử Thuần đã trói thành một bó xuống, đầu dây còn lại buộc trên cột đèn.

Minh Tử Thuần lơ lửng trên không trung, thời khắc đó hắn hổ thẹn tới muốn chết!

Chưa bao giờ... mất mặt như vậy... chưa bao giờ!

Ta nhất định sẽ chém ngươi thành trăm ngàn mảnh!

Minh Tử Thuần thầm nghiến răng nghiến lợi thề, tới khi khóe mắt hắn thấy những người khác tràn vào trong quảng trường, tất cả những lời thề nguyền đó lập tức văng tới chín tầng mây, khuôn mặt hắn đỏ bừng như chảy máu, chỉ hận không có cái lỗ nào để chui vào.

๑๑۩۞۩๑๑

Đám người tràn vào quảng trường, bất giác bước chân khựng lại, bọn họ bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh ngạc tới ngây người.

Trên cây cột đèn cao vút, bóng dáng kiêu ngạo của thiếu niên như được khảm trong vầng thái dương.

Dây thừng dài buông thẳng xuống, phía dưới cùng là trưởng tử Minh gia thân phận tôn quý, lúc này bị trói chặt như cái bánh tét, lơ lửng giữa không trung.

Mọi người đều ngây ngẩn.

Tình cảnh lúc này khiến bọn họ vô cùng kinh hãi!

Bọn họ há hốc mồm song lại không phát ra một âm thanh nào, ánh mắt không dám tin tưởng song lại không cách nào dời khỏi bóng dáng kiệt ngạo của thiếu niên. Lúc này thiếu niên trên cột đèn kia như có một ma lực thần bí nào đó, thu hút ánh mắt mọi người.

Cả quảng trường rộng lớn yên tĩnh tới mức cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.

Vũ Trạch Thanh cũng thất thần, hắn đã suy đoán vô số khả năng, song không một khả năng nào mà hắn suy đoán hợp với cảnh tượng trước mắt. Bởi hắn không tin có kẻ nào ngu ngốc tới mức khiêu khích giới hạn của tất cả các gia tộc tại đâ.

Lúc này hắn chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười thật lớn, hiệu quả của kế hoạch này còn xuất sắc hơn dự đoán của hắn.

Thế nhưng chẳng biết vì sao, hắn chẳng thể cười nổi, miệng chẳng phát được ra chút âm thanh nào, ánh mắt thậm chí như mất đi tiêu cự, bóng dáng thiếu niên trên cây cột kia không thể nói là hùng vĩ cũng chẳng thể coi là cường tráng, song lại như tỏa ra một sức mạnh chấn nhiếp tâm hồn.

Vũ Trạch Thanh không biết phải mô tả thứ sức mạnh này thế nào.

Cứ như hắn đang ra sức tự nói với mình, bóng dáng thiếu niên trên cột đèn kia thật quá ngông cuồng...

Đúng, ngông cuồng!

Nhưng kẻ đó lại ngông cuồng tới mức bọn họ không dám chế nhạo!

“Đường Thiên! Ngươi chết chắc rồi!”

“Minh gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Đám hộ vệ của Minh Tử Thuần tức giận hét lớn khiêns mọi người như tỉnh giấc chiêm bao, toàn bộ quảng trường như bùng nổ, mọi người thay nhau chửi rủa. Ngay cả Liên Vân vốn hàm dưỡng tốt lúc này cũng vô cùng phẫn nộ nhìn Minh Tử Thuần đang bị treo lơ lửng trên cao.

Thân phận bọn họ trước giờ vẫn vô cùng tôn quý, có lúc nào phải chịu khuất nhục như vậy?

Đám người Vân Dĩ Diêu liếc mắt nhìn nhau, mọi người đều thấy sự phẫn nộ trong mắt đối phương, đây mới thật là cùng chung mối thù.

“Giết hắn!” Hỏa Nham Quang là kẻ đầu tiên hét lên.

“Lên!” Vân Dĩ Diêu không chút do dự hạ lệnh.

Đám người như thủy triều ùa tới cột đèn.

Đường Thiên dứng ngược ánh sáng, khuôn mặt bao phủ trong bóng tối khiến mọi người không thấy rõ được sắc mặt hắn, chỉ có nét cười trên khuôn mặt đột nhiên lạnh lẽo.

Nhìn sóng người đang lao tới, gã giang hai tay ra, chân khẽ đạp xuống, như con chim lớn lao về phía đám người bên dưới.

Đôi mắt bừng bừng ngọn lửa, gió rít lên bên hai tai song trái tim gã lại bình tĩnh lạ lùng.

Phảng phất như lại nhìn thấy, dưới bầu trời sao, trên đỉnh núi đá, thiếu nữ khẽ nhoẻn nụ cười duyên, thiếu niên ngốc nghếch ngây thơ, ngón tay nhỏ bé mềm mại móc với ngón tay thô ráp che kín vết chai, cùng hẹn thề ngây ngô ấu trĩ.

Cho dù năm tháng trôi qua, cho dù chúng ta đã cùng lớn lên, nhưng lời hứa thở niên thiếu năm nào vẫn vang vọng bên tai...

Thiếu niên vẫn còn nhớ...

Khóe miệng gã nhoẻn thành một nụ cười ôn nhu, ấm áp như hòa song lại kiên quyết như sắt đá.

Gã tuyệt đối không cho phép bất cứ ai chia sẻ bất cứ chuyện gì giữa gã và Thiên Huệ!

Bất cứ ai! Bất cứ chuyện gì!

Thiếu niên dũng cảm, không hề sợ hãi.

Thiếu niên, đã mạnh mẽ hơn trước đây.

๑๑۩۞۩๑๑

Bóng người như con chim lớn lao xuống, như sao băng giáng thế, đánh thẳng về phía đám người.

Đám người kêu lên kinh ngạc, thế nhưng Vân Dĩ Diêu nhanh chóng lựa chọn phương pháp thích hợp: “Dùng ám khí!”

Mọi người như tỉnh giấc chiêm bao, nhanh chóng lấy ám khí ra, bắn nhanh về phía Đường Thiên đang hạ xuống giữa bầu trời. Chỉ trong chớp mắt, ám khí như mưa, tiếng rít phá không.

Bầu trời trên đỉnh đầu bỗng vang lên tiếng hét.

“Khổng Tước!”

Mọi người chỉ cảm thấy một tàn ảnh màu xanh lam lóe lên trong tầm mắt rồi biến mất không còn tăm hơi.

“Ồ, người đâu rồi?” Có người theo bản năng kinh ngạc hô lên.

Một khắc sau, giữa đám người vang lên tiếng kêu thảm, một bóng người màu xanh lam như hổ giữa bầy dê, chỗ nào gã đi qua, tiếng kêu rên vang lên liên hồi.

Đám người dày dặc bỗng trở nên vô cùng hỗn loạn, Đường Thiên như một con cá màu xanh lam vô cùng linh hoạt!

Trực giác gấp sáu lần!

Đường Thiên như trở lại gian phòng Thập Bát Đồng Nhân, vô cùng quen thuộc, trực giác cao gấp sáu lần được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Chân lực cấp năm khiến gã biến nặng thành nhẹ. Cận chiến là phương thức chiến đấu Đường Thiên am hiểu nhân, võ kỹ hỗn tạp khiến hắn có thể tìm ra võ kỹ thích hợp nhất trong bất cứ tình huống nào.

Càng khiến mọi người không ngờ được là trong chân lực hắn còn ẩn chứa hai luồng khí kình hoàn toàn bất đồng.

Vừa chạm mắt, đối phương không tan nát cũng phải chịu thiệt!

Bộ giáp Khổng Tước Lam khiến đấu pháp của Đường Thiên càng thêm hung hãn sắc bén, thân hình càng thêm quỷ mị.

Nơi gã đi qua, người ngã ngựa đổ, khung cảnh càng lúc càng hỗn loạn. Trong hỗn chiến như vậy không cách nào sử dụng ám khí.

Thực lực của đám người ở đây kém rất xa so với Thập Bát Đồng Nhân, tuy nhân số cao hơn cả chục lần, nhưng Đường Thiên lại không hề vất vả. Ánh mắt hắn vẫn liếc về phía đám công tử kia.

Đường thiếu niên không phải người hào sảng, gã là kẻ thù dai.

Vừa rồi đám công tử này kêu kêu gào gào đã sớm chọc giận gã.

Gã đã quyết định, không tha cho tên nào.

Thân hình đột nhiên lóe lên, xuất hiện bên một tên công tử quần áo hoa lệ. Ba đòn Nguyệt Thủ Đao nhanh chóng vô song, hai tên hộ vệ chỉ thấy ánh lạnh ép thẳng tới mặt, ngơ ngác biến sắc, cuống quít xuất chưởng chống đỡ.

Chưởng đao của Đường Thiên lại như sợi dây thừng mềm mại, khẽ chạm vào tay đối phương, dựa vào sức mạnh đối phương khẽ rung động thân mình.

Triêm Y Điệt mượn lực!

Lại như một sợi dây đong đưa, mũi chân của Đường Thiên lặng lẽ đánh ra tại một điểm hết sức bí mật cách đám hộ vệ không xa. Mũi chân hắn âm thầm phóng kình khí về phía tên công tử ở phía sau.

Gã công tử kêu thảm một tiếng, thân thể như bị tê giác húc phải, bay ngửa về phía sau như đống cát.

Tên hộ vệ kinh hãi biến sắc, không chờ hắn phản ứng lại bóng dáng đối phương đã lập tức biến mất.

Thân hình Đường Thiên vừa ổn định, một tiếng quát lớn vang lên sau lưng.

“Đi chết đi!”

Hỏa Nham Quang vung nắm đấm mang theo ngọn lửa đỏ rực, tựa con trăn lớn mở cái miệng như chậu máu! Không khí bập bùng tiếng nổ, mang theo nhiệt độ cực nóng, ầm ầm đánh tới.

Sát chiêu Hỏa Mãng Quyền cấp năm – Hỏa Mãng Thôn Sát.

Cảm thụ luồng sóng nhiệt bao phủ sau lưng, trong mắt Đường Thiên lấp lóe hàn quang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.