Thành Hắc Sơn rộng lớn hùng vĩ hơn so với thành Tinh Phong nhiều, lầu quán cao chót vót, rậm rạp như rào tre. Nghe Murray nói, nơi này thường có tinh hồn thú qua lại nên những lầu quan sát này chính là để phòng ngự tinh hồn thú. Mà binh sĩ đóng tại lầu quan sát ít nhất cũng có thực lực cấp năm trở lên.
Khi nói câu này, Murray còn liếc sang nhìn Đường Thiên một cái.
“Xem ra rất lợi hại.” Đường Thiên vẻ mặt tán thưởng, không nhìn ra chút giả bộ nào.
Murray thu ánh mắt lại, hắn dẫu sao cũng là người thực tế, cảm thấy làm vậy thật thiếu lễ phếp. Vì không muốn kích thích Đường Thiên nên hắn không nói, mỗi binh sĩ này đều khai mở ít nhất một loại huyết mạch.
Đường Thiên thật sự cảm thấy lợi hại.
Lầu quan sát chi chít rậm rạp, vậy cần bao nhiêu binh sĩ cho vừa? Mỗi người đều là cấp năm trở lên chứng tỏ trình độ của thành Hắc Sơn cao hơn so với sao Bạch Hồng nhiều. Khi tấn công Vũ Gia, Đường Thiên đánh lầu quan sát đầu tiên, có điều nếu những mũi tên đó do võ giả cấp năm bắn, Đường Thiên cảm thấy chưa chắc mình đã lao qua được.
Quả thật lợi hại!
Cường giả như Murray khinh thường binh lính bình thường, song Đường Thiên lại không hề có suy nghĩ như vậy. Mỗi ngày đều nghe Binh mắng mắng chửi chửi không bằng cả tân binh, trong lòng Đường Thiên, binh sĩ rời tân binh doanh đều là cao thủ rất lợi hại.
Đúng lúc này, Cố Tuyết đang chơi với Mầm Mầm lại nhíu mày, bất giác nói: “Murray thúc thúc!”
Nàng vốn thông minh, có thể hiểu được cảm giác khao khát mỗi cọng rơm cứu mạng khi đang trong tình cảnh tuyệt vọng tới hít thở không thông của Murray. Nhưng cảm tình cảu nàng đối với Đường Thiên lại hoàn toàn khác, Đường Thiên đã cứu nàng một mạng.
Đổi lại người bình thường, trong tình huống đó phản ứng đầu tiên chắc chắn là né tránh. Song phản ứng đầu tiên trong lúc nguy cấp của Đường Thiên lại là cứu nàng, thời điểm đó không có thời gian để suy nghĩ, tất cả đều là bản năng.
Đường Thiên là một thiếu niên lương thiện đầy chính nghĩa.
Trong lòng nàng vô cùng cảm kích Đường Thiên, vận mệnh của hắn có liên quan gì tới Đường Thiên chứ? Đường Thiên đã cứu mạng nàng một lần, hắn không có nghĩa vụ phụ trách vận mệnh người khác.
Ánh mắt Murray chạm vào ánh mắt tiểu thư, khuôn mặt già nua đỏ bừng, mình có phần được một bước lại lấn một bước rồi.
“Vào thành.” Murray vội nói.
Binh sĩ thủ thành khá quen thuộc với Murray nhưng khi thấy đám người Murray lại lộ vẻ quái dị.
Murray kinh nghiệm phong phú, thấy sắc mặt của Đường Thiên trong lòng lập tức trầm xuống, biết chắc chắn đã có chuyện rồi.
“Bảo vệ tiểu thư.” Murray trầm giọng, các hộ vệ khác thần sắc nghiêm nghị như gặp đại địch.
Cố Tuyết không ngẩng đầu lên, nàng vẫn chăm chú chơi đùa với Mầm Mầm, vô cùng trấn tĩnh.
Binh sĩ không hề ngăn cản, đoàn người thuận lợi vào thành, song Đường Thiên chú ý tới trong bóng rông có bóng người lập lòe. Đường Thiên hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói với Cố Tuyết: “Ta ngửi thấy mùi nguy hiểm.”
Cố Tuyết ngừng tay, nàng ngẩng đầu, nghiêng mặt nói với Đường Thiên: “Có một số nguy hiểm không thể trốn tránh được.”
Nàng cầm Mầm Mầm vẻ mặt thích thú, nhẹ nhàng đặt lên vai Đường Thiên, thần sắc nghiêm túc: “Ngươi mau đi đi, tìm một quán trọ nào cũng được, ở lại đó. Muốn rời sao Fillin rất khó, có điều ngươi có từ thăm hỏi, chắc chắn sẽ có cách. Chúc ngươi thuận lợi, cám ơn ngươi đã cứu mạng ta.”
Đường Thiên nghiêng đầu nhìn Cố Tuyết sắc mặt nghiêm nghị, trong con ngươi màu nâu lấp lánh vẻ chân thành.
“Ngươi đang gặp phiền toái lớn phải không?” Đường Thiên đột nhiên hỏi.
“Ta về nhà, về nhà thì có phiền toái gì?” Cố Tuyết chớp chớp mắt với Đường Thiên.
Đường Thiên nhìn Cố Tuyết một chốc rồi đột nhiên gãi đầu cười: “Nói cũng đúng, về nhà thì có gì nguy hiểm? Vậy ta đi trước!”
Cố Tuyết mỉm cười điềm tĩnh, làn gió đêm lay động chiếc váy nàng, rìa váy có không ít chỗ rách, nhưng không làm mất đi vẻ ưu nhã dịu dàng của nàng.
Đường Thiên vẫy tay với nàng, lớn tiếng nói: “Ta đi đây.”
Rồi xoay người biến mất trên đường.
Cố Tuyết vẫn tươi cười như thường, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi.”
๑๑۩۞۩๑๑
Đường Thiên chui vào một ngách nhỏ rồi dừng lại.
“Sao thế? Định anh hùng cứu mỹ nhân à?” Binh lại chui ra, giọng đầy trào phúng.
“Nầng là một người tốt.” Đường Thiên hỏi một đằng trả lời một nẻo, gã ngửa mặt nhìn lên bầu trời đêm: “Người như vậy nếu chết đi vậy thật đáng tiếc.”
“Ngươi tưởng ngươi là ai?” Binh bĩu môi: “Ngươi là cứu thế chủ? Hay là đại anh hùng? Thôi cho tôi xin, vừa mới hoàn thành cái phòng đồng nát đã tự cho mình là nhất rồi.”
“Đều không phải.” Đường Thiên lắc đầu, thần sắc bình thản: “Nhưng ngươi không thấy đáng tiếc sao?”
“Có liên quan gì tới ta?” Ta chỉ là một giáo quan, Binh nhún vai.
“Đường Thiên lườm hắn một cái: “Nhưng ta không muốn nàng chết.”
“Thì ra ta nói nhiều vậy cũng vô ích?” Binh vẫn không đồng ý.
“Hơn nữa nếu giúp bọn họ không khéo còn gặp được Zia, ta rất muốn giao thủ nghiêm túc với hắn một lần.”
Đường Thiên bỏ lại câu này rồi đi dọc theo góc khuất, tiếp tục lần theo hướng đám người Cố Tuyết vừa biến mất.
Binh nghe xong câu này lập tức ngây người. Tuy bình thường Đường Thiên hay nói những lời cuồng vọng, nhưng chỉ riêng câu nói này thôi cũng khiến Binh rung động hơn cả thường ngày.
Thực lực Zia rất mạnh, cho dù đứng dưới góc độ của Binh cũng cực kỳ mạnh mẽ, tuyệt đối không phải loại Đường Thiên hiện giờ có thể chống lại. Song khi Binh nghe Đường Thiên nói muốn giao thủ lại với Zia, trong giọng nói đó không che dấu chiến ý, hắn lại không khỏi thất thần trong chốc lát.
Vốn quen thuộc với Đường Thiên, Binh có thể nhận ra, thằng nhóc này rất nghiêm túc.
“Chết tiệt!”
Binh không nhịn nổi mắng một câu, thằng nhóc này điên rồi sao?
Chắc chắn không có phần thắng, ngược lại xác suất tử vong cao hơn chín thành, chiến đấu như vậy có ý nghĩa gì?”
Trong bóng đêm, dọc theo chân tường, một bóng dáng quật cường lặng lẽ di chuyển.
๑๑۩۞۩๑๑
Cố Tuyết nhìn cái sân như phế tích, trong mắt hiện vẻ đau lòng, nơi này là nhà của nàng, là ký ức của nàng. Ánh mắt Murray như có thể giết người, hắn nhớ lại sắc mặt kỳ quái của các binh sĩ khi vào thành.
“Thu dọn đi.” Cố Tuyết bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng nói: “Chọn một chỗ cho mọi người nghỉ ngơi trước đã.”
Murray gật đầu, những người khấc lặng lẽ quét dọn phế tích.
Bọn họ đã nghĩ tình hình rất tệ rồi, nhưng thật không ngờ lại tệ tới mức này. Đối phương công nhiên phá hủy nơi này đủ thấy chúng không hề kiêng nể tới mức nào.
Có thể tưởng tượng được, đến ngày mai, những công kích đang chờ bọn họ cũng sẽ như Thái Sơn áp đỉnh, đối phương đã dám làm tới mức này chứng tỏ nắm chắc mười phần.
Không biết từ lúc nào, bầu trời hoa tuyết tung bay!
Abele tùy ý tìm trong phế tích một vài miếng gỗ, bắt đầu đốt lửa, mọi người vây quanh đống lửa, bầu không khí ngột ngạt tới cực điểm.
Thần sắc Cố Tuyết lại bình thản vô cùng, nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, giơ bàn tay ra tiêp slấy một đóa hoa tuyết, nhẹ giọng nói: “Nhớ hồi còn nhỏ, mỗi khi tuyết rơi, phụ thân đều cùng ta làm người tuyết ở đây. Giờ tuyết lại rơi, chắc chắn phụ thân trên trời sợ ta tịch mịch.”
Ánh mắt Murray đỏ lên, bất giác xiết chặt.
Cố Tuyết thu lại ánh mắt, đầu gối dưới đất, cho dù là lúc này, khuôn mặt nàng cũng không có chút chật vật nào, nàng như không ngồi trong bùn mà đang ngồi trên chiếc ghế da cừu ấm áp mềm mại.
Váy dài màu trắng xanh, như mây trắng trên bầu trời.
Nàng đột nhiêm khom lưng, dịu dàng cúi đầu, nghiêm túc nói: “Cám ơn mọi người đã đưa ta tới đây.”
“Chức trách các vị đã hết, mời mọi người ly khai.” Khuôn mặt Cố Tuyết vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh: “Thật không ngờ mọi chuyện lại tệ tới mức này,giờ có cố phản kháng cũng không có ý nghĩa gì. Dẫu sao trên người ta cũng có dòng máu của Cố gia, bọn họ sẽ không giết ta. Các người còn có người nhà, xin đừng hy sinh vô ích.”
Ngột ngạt, ngột ngạt như chết.
Ngay cả Abele luôn hoạt bát lúc này cũng cắn chặt môi, nắm tay xiết chặt tới trắng bệch, những hộ vệ khác sắc mặt bi phẫn, viền mắt ửng đỏ.
“Xin hãy đi đi.” Cố Tuyết lại cúi đầu: “Xin đừng khiến cuộc sống sau này của ta đầy áy náy chỉ vì đêm nay.”
Mọi người cúi đầu, không nói một lời.
“Murray thúc thúc.” Cố Tuyết quay sang nhìn Murray.
Khuôn mặt đầy sương gió của Murray lạnh lùng nghiêm nghị như nham thạch, hắn cũng khôi phục bình tĩnh: “Các người đi thôi, chuyện tới nước này đã không thể xoay chuyển nữa rồi, đừng lãng phí tính mạng.”
Abele cắn môi, tức giận nói: “Ta không đi.”
“Ta cũng không đi!” Sơn Thần cũng lắc đầu.
“Ta không đi!”
“Ta cũng không đi!”
...
Nghe những lời này, Murray như muốn bùng nổ, râu tóc cũng dựng đứng lên: “Cút hết cho ta! Ai còn đứng trước mặt ta ta sẽ làm thịt hắn!”
“Lão đại...” Abele khóc rống lên.
Không đợi hắn nói chuyện, đột nhiên một bóng đen lóe lên, sắc mặt hắn cứng lại, ngã ngửa ra. Thân hình Murray nhanh như gió, xuất thủ vô cùng chính xác, mọi người đều ngã xuống đất, chìm vào hôn mê.
Chỉ còn lại Sơn Thần.
“Mang bọn họ đi.” Murray nhìn Sơn Thần nói: “Sơn Thần, tính cách ngươi trầm ổn nhất, ta giao bọn họ cho ngươi. Nếu bọn họ chết hết, người nhà bọn họ sẽ ra sao? Ta sống cũng đã đủ rồi, nhưng các ngươi thì sao? Không suy nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho người nhà chứ. Đi ngay tối nay đi, nhớ là đừng ngừng lại.”
Sơn Thần cắn chặt răng, không nói một lời, hắn sợ chỉ buông lỏng một chút, nước mắt sẽ trào ra.
Bang bang bang!
Hắn quỳ xuống dập đầu lạy Murray và Cố Tuyết ba lạy rồi nhấc những người khác, chạy nhanh ra phía ngoài.
Lệ rơi làm mờ tầm mắt, từng giọt nước nóng hổi chảy dọc khuôn mặt xuống.
Hắn vẫn cắn chặt răng.
Nhìn Sơn Thần biến mất trong màn đêm, Murray cũng buông bỏ gánh nặng trong lòng, lấy một túi rượu ra đưa cho Cố Tuyết: “Tiểu thư, uống một chút cho ấm.”
Cố Tuyết nhận lấy túi rượu, tháo nút ra, nhấp một ngụm nhỏ, khuôn mặt trắng trẻo như tuyết lập tức đỏ ửng. Rượu quá cay và nặng, Cố Tuyết vô thức cau mày.
Murray cười ha hả, cũng lấy một túi rượu ra, ngửa mặt lên trời uống cạn, rượu mạnh chảy theo khóe miệng gã làm ướt nhẹp vạt áo. Gã vẫn không buồn để ý, nốc cạn cả túi rượu mạnh!
Tuyết càng rơi càng lớn.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.