Chiến Thần Bất Bại

Chương 82: Chương 82: Mục tiêu mới




Khi Binh tìm lại được Đường Thiên, thấy động tác của hắn Binh cũng thầm giật mình, hoàn toàn không thể nhận ra Đường Thiên mới lần đầu tiên thử sử dụng.

Hắn mặt không đổi sắc ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, thiếu niên, ngừng nào!”

Đường Thiên xoạt cái dừng ngay lại.

“Ô ô ô! Binh đại thúc, ngươi có đồ chơi hay vậy mà lại giấu diếm, ích kỷ quá đi! Thật tuyệt vời! Ta dám khẳng định mình có thể giết chết một cao thủ cấp năm!” Giọng nói đầy phấn khích của Đường Thiên vang lên từ trong Kiếm Xỉ Hổ.

“Cấp năm mà cũng gọi là cao thủ?” Binh khì mũi phản đối.

Đường Thiên lưu luyến mở Hổ Răng Kiếm, bước từ trong ra, hắn đầy khát vọng nhìn Binh: “Binh đại thúc, Hổ Răng Kiếm này có thể tặng ta không?”

“Có thể.” Binh sảng khoái vung tay: “Tất cả chỗ này đều là của ta.”

“Tất cả đều là của ta...” Đường Thiên như bị sét đánh trúng, ngơ ngơ ngác ngác nhìn xung quanh, như có một cơn mưa tiền đột nhiên trút xuống đầu hắn.

“Được rồi, đừng ngơ ngơ ngác ngác thế, mấy món đồ cổ lỗi thời mà cũng làm ngươi mất bình tĩnh như vậy à.” Binh nhướng chân mày, hàng mi như được vẽ ra nhướn lên, khôi hài tới mức khó tả.

“Lỗi thời? Nói linh tinh gì vậy! Hổ Răng Kiếm còn lợi hại hơn cả bí bảo cấp đồng!” Đường Thiên rõ ràng là không đồng ý với cách nói của Binh, lớn tiếng phản bác.

“Vậy thi sao năm đó chúng ta lại thất bại?” Binh giơ hai tay lên: “Ta đã tự mình trải qua trận bại đó, ta hiểu rõ hơn ngươi.”

Đường Thiên ngây người song vẫn không tin: “Giáp máy mạnh mẽ vậy chắc chắn thắng được rất nhiều bí bảo cấp đồng!”

Binh thở dài: “Nó thật sự lỗi thời rồi, tin ta đi. Giờ ngươi cảm thấy nó lợi hại chẳng qua là vì kiến thức của ngươi còn ít. Lấy Hổ Răng Kiếm làm ví dụ, ngươi cảm thấy rất cường đại, nhưng ta cũng phải cho ngươi biết. Khi thật sự chiến đấu, một viên đá ngôi sao cấp năm cũng chỉ đủ duy trì nó chiến đấu nửa tiếng.”

“Nửa tiếng?” Đường Thiên ngẩn người.

“Ngươi biết trong một cuộc chiến tranh, nửa tiếng chỉ đủ làm gì không? Một lượt xung phong!” Binh giơ một ngón tay lên: “Sau đó ngươi sẽ phải leo từ trong lớp vỏ đồng đó ra. Ngươi thậm chí không cách nào thay đá ngôi sao vì nó cần qua mười hai tiếng làm nguội mới có thể tham gia chiến đấu lần nữa. Nó kém Khổng Tước Lam trên ngươi ngươi rất xa, ngươi còn chưa thật sự khai thác được tiềm lực của bộ giáp bí bảo này. Có điều, đáng sợ nhất không phải những thứ này.”

“Vậy là gì?” Đường Thiên theo bản năng hỏi.

“Là ỷ lại. Rất nhiều người quá mức ỷ lại vào nó mà quên đi việc tăng thực lực bản thân.” Binh lộ vẻ nghiêm nghị hiếm thấy. “Đường Thiên, ngươi phải nhớ kỹ, bí bảo có cường đại cỡ nào, giáp trụ có tốt đến đâu cũng không hữu dụng bằng thực lực bản thân. Nắm đấm của ngươi, chân lực của ngươi, võ kỹ của ngươi, thân thể của ngươi mới là đáng tin cậy nhất, cho dù ngươi không có bí bảo, không có vũ khí, ngươi vẫn có thể chiến đấu kiên cường! Không nên bị ngoại lực làm xao động, cho dù nó có cường đại tới mức nào! Cho dù là vào lúc nào, tăng thực lực bản thân mới là phương pháp căn bản nhất!”

Đường Thiên vẻ mặt kỳ quái nhìn Binh: “Chẳng phải vốn là vậy à?”

Sắc mặt Binh cứng đờ lại, như không nghe thấy, lại tiếp tục lẩm bẩm: “Đương nhiên, phát huy đầy đủ uy lực của vũ khí là một trong những tố chất mà một chiến sĩ hợp cách cần phải có. Vừa rồi ta nói Kiếm Xỉ Hổ kém xa Khổng Tước Lam là thật. Vì Khổng Tước Lam có vũ hồn còn Kiếm Sỉ Hổ thì không. Một vũ khí thông minh xuất sắc hơn xa một vũ khí cường đại thông thường. Có điều, ta còn hiểu rất ít về bí bảo, để một gã đồ cổ như ta hiểu được những thứ này cần có thời gian. Nhưng ta cũng có thể nói cho ngươi, không nên giẫm lên vết xe đổ của chúng ta, lịch sử đã chứng minh con đường đó là sai lầm, cho dù giờ nhìn lại nó có cường đại tới mức nào.”

“Này, chú Binh.” Đường Thiên ngắt tràng thao thao bất tuyệt của Binh.

“Hả?”

“Ngươi nói tất cả những thứ này đều là của ta?” Đường Thiên khoa chân múa tay một hồi.

“Không sai. Thì sao?” Binh vẫn chưa hiểu.

Đường Thiên lập tức mặt mày hớn hở lao thẳng tới chỗ đống giáp máy, sờ sờ cái này, mó mó cái kia, Mầm Mầm mặc dù chẳng hiểu gì nhưng cũng bắt chước nhảy lên nhảy xuống.

“Ô hô hô, tất cả đều là của ta! A ha ha! Sướng quá!”

“Đội quân đồng! Xung phong!”

“Thiếu niên vĩ đại như thần, giáp máy mạnh mẽ như thần!”

Tiếng hoan hô phấn khích của Đường Thiên thi thoảng lại vang lên trong đống giáp máy.

“Được rồi, tới tiếp nhận trụ sở này đi.” Binh có phần bất đắc dĩ nói.

“Hay lắm hay lắm!” Đường Thiên hai mắt bừng sáng, hấp tấp chạy tới. Tiếp nhận trụ sở binh đoàn Nam Thập Tự, hô hô, có nằm mơ cũng cười toét miệng mất!

Binh vẻ mặt bất đắc dĩ đẫn Đường Thiên tới bên tấm huy chương: “Đây, đặt tay lên trên.”

Đường Thiên ừ một tiếng rồi đặt tay lên trên.

Dấu hiệu trên lòng bàn tay đột nhiên phát sáng, từ lòng bàn tay Đường Thiên truyền vào trong tấm huy chương.

Rầm rầm rầm!

Mặt đất ầm ầm rung động, xung quanh Đường Thiên một màn sáng lóe lên, bao phủ hắn vào trong.

Quả nhiên...

Binh mặt không đổi sắc, trong lòng lại đầy hiếu kỳ, cha mẹ Đường Thiên rốt cuộc là ai? Có liên quan gì tới binh đoàn Nam Thập Tự?

Đội màn sáng tản đi, Đường Thiên hỏi với vẻ không chắc: “Vậy là được rồi?”

“Thế ngươi còn muốn thế nào?” Binh lườm hắn một cái: “Được rồi, đi thôi, chúng ta phải về rồi. Ta tìm được hồn hạch và Ngọc Hồn Cương rồi, may là trong kho hàng còn dự trữ đôi chút.”

“Đã về rồi à?” Đường Thiên mở to mắt, có vẻ không cam lòng: “Ta mang một bộ Kiếm Xỉ Hổ ra ngoài nhé.”

“Thủy Bình Võ Quỹ của ngươi mang được sao?” Binh nhìn Đường Thiên hỏi.

“Không chứa nổi...” Đường Thiên vẫn không cam lòng: “Thế ta mặc nó ra!”

“Sau đó bị kẻ khác giết người cướp của?” Binh cười lạnh: “Đây không phải đà điểu đồng máy, nếu ngươi dám mặc nó ra chắc chắn có ngươi dám giết chết ngươi, cướp lấy giáp máy. Ngươi đừng trông mong gì ở ta, ta chỉ là một huấn luyện viên, chuyện chiến đấu cũng rất bình thường.”

Khuôn mặt Đường Thiên lộ vẻ khó chịu nhưng hắn biết Binh nói không sai. Đà điểu đồng máy đã kéo tới một đám con ông cháu cha rồi, nếu đổi thành Hổ Răng Kiếm không khéo mình chẳng bước chân nổi ra ngoài đường.

Trong lòng Đường Thiên vô cùng ủy khuất, chẳng khác gì: 'Ô, bánh từ trên trời rơi xuống, ô, thơm quá, ô thích quá, ô, không được ăn...'

Binh cứ như làm ảo thuật, chẳng biết lôi từ đâu ra một cái quan tài, đưa cho Đường Thiên.

“Đây là cái gì?” Đường Thiên tức giận hỏi.

“À, lúc thanh lý các bẫy rập kiếm được từ trên đám thi thể. Mấy năm nay có không ít kẻ xông vào.” Binh đáp lại hời hợt: “Những người theo chúng ta cũng đã ra đi cả rồi, tiếc là trên ngươi không có gì tốt. Đồ quá nhiều, ngươi phải tự kiểm kê một chút. Bỏ vào trong Thủy Bình Võ Quỹ đi.”

Coi như chút vui vẻ bất ngờ vậy, Đường Thiên đành tự an ủi, song cũng chẳng buồn mở ra nhìn.

Trong đầu hắn còn đang tràn đầy hình ảnh Kiếm Xỉ Hổ, Đường Thiên vô cùng yêu thích bộ giáp máy này.

“Đi thôi.” Binh dẫn đầu đi lên trước.

Đường Thiên nối gót theo sau.

“Này, Chú già, rốt cuộc ngươi cũng chẳng nhịn nổi tự vẽ mặt cho mình à...”

“...”

๑๑۩۞۩๑๑

Khi hai người trở lại tiệm thẻ Tái Lôi, cửa tiệm vốn ngổn ngang bừa bộn đã trở lại vẻ ngăn nắp nghiêm chỉnh.

Hắc Bạch Hoa, ba con gấu mèo giờ như ba chú cún con, chăm chỉ làm việc. Bọn họ thân mang đồng phục, đầu đội mũ chống bụi, tay chân lăng xăng bận rộn không ngừng, Đường Thiên bước vào cũng chẳng ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Cảnh tượng này khiến Đường Thiên cảm thấy vô cùng quái dị. Gã không nhịn nổi hỏi: “Tái Lôi, ngươi làm gì bọn họ vậy?”

Ba gấu mèo đang ra sức làm việc nghe câu hỏi này, thân thể run lên bần bật.

Tái Lôi vẫn chẳng ngẩng đầu lên nhìn Đường Thiên: “Có mang hồn hạch với Ngọc Hồn Cương tới không?”

“Mang tới rồi.” Binh đáp lời, đưa hồn hạch và ngọc hồn cương cho Tái Lôi.

Tái Lôi nhận lấy, kiểm tra trong chốc lát rồi hài lòng đáp: “Không sai! Đồ đạc cũng đầy đủ hết rồi. Ừm, ta cũng đã hoàn thành phôi thô, được rồi, các ngươi có thể cút, đừng quấy rầy công việc của ta, năm ngày sau tới đây lấy.”

Nói xong, nàng lại cúi đầu, tập trung vào công việc của mình.

Đường Thiên hơi ngạc nhiên, không ngờ cô nàng này khi đụng tới công việc lại như biến thành một người khác.

๑๑۩۞۩๑๑

Trở lại trại tân binh, Đường Thiên lại tu luyện điên cuồng.

Giờ chỉ cần năm ngày là Đường Thiên có thể bắt đầu vòng khổ tu mới. Binh phát hiện, Đường Thiên trở nên liều mạng hơn xưa, tu luyện như chẳng cần mạng sống nữa. Gã bắt đầu tu luyện cước pháp, vì trước đây không có trụ cột liên quan nên phải bắt đầu tu luyện từ cước pháp cơ bản. Gã không hề có ý định tìm đường tắt, lại một lần nữa trở lại với võ kỹ cơ bản mà ai cũng lấy làm phiền toái.

Trong lòng Đường Thiên nghẹn ức, ngoại trừ tìm Thiên Huệ, tìm tên khốn kia, giờ Đường Thiên lại có thêm một mục tiêu.

Mình phải mạnh mẽ hơn!

Chỉ có mạnh mẽ hơn mới có thể quang minh chính đại mặc bộ giáp kia vào hoành hành không hề cố kỵ.

Đường Thiên cũng không nói được là vì sao, chỉ có điều cảm giác thân thể lớn vậy mới khiến gã càng thêm sôi máu, càng hợp khẩu vị của gã, càng khiến gã thích thú.

Những lời Binh nói, gã đều nghe cả, song lại không đồng ý toàn bộ, gã cũng có suy nghĩ của bản thân.

Có điều, trước lúc đó, việc tự cường hóa bản thân quan trọng hơn.

Mười ngày khổ tu qua đi như chỉ trong chớp mắt. Đường Thiên có thêm mục tiêu lại như uống thêm chất kích thích, mỗi khi mệt mỏi lại nhớ lại cảm giác mê người khi mặc bộ giáp máy đó, cơ thể gã như có một ngọn lửa bùng lên.

Có lúc, gã thậm chí có ảo giác, gã vốn trời sinh thích hợp với thứ giáp máy kia!

Nhưng những gì Binh nói cũng không sai, mình bây giờ còn quá yếu ớt! Không chỉ không thể phát huy uy lực của Kiếm Xỉ Hổ mà còn không cách nào giữ được nó. Ngay cả vũ khí của bản thân cũng không tự giữ được, Đường Thiên tuyệt đối không thể chịu nổi.

Mặc dù Binh cũng hơi ngạc nhiên về thái độ điên cuồng của Đường Thiên nhưng hắn không nói gì. Hắn có thể dễ dàng đoán được suy nghĩ của Đường Thiên. Trên thực tế, Đường Thiên vốn toàn dùng cơ bắp, làm gì cũng lộ hết ra ngoài mặt, với Đường Thiên mấy thứ như tâm cơ thật quá cao xa.

Nhưng Binh cũng hiểu rất rõ, Đường Thiên là kẻ vô cùng quật cường. Có thể chịu đựng buồn chán, bực bội, chịu áp lực nặng nề, tự mình tu luyện võ kỹ cơ bản tới năm năm, khi gã đã xác định được mục tiêu có dùng năm con trâu cũng chẳng kéo lại nổi.

Có điều, Binh chẳng hề lo lắng, trí tuệ chiến đấu của Đường Thiên cực cao, một khi không thực hiện được trong chiến đấu gã sẽ nhanh chóng hiểu ra.

Sự thật sẽ chứng minh tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.