Hạc Tinh Đan vừa vào họng, thân thể Đường Thiên lập tức chấn động, phảng phất như có một quả boom nổ tung trong thân thể gã, mức năng lượng kinh người ầm ầm tỏa ra bốn phía.
Như một cơn hồng thủy mãnh liệt bao phủ kinh mạch Đường Thiên.
Kinh mạch Đường Thiên lập tức căng cứng, hắn cảm thấy kinh mạch trướng lên, thân thể như muốn bể nát! Hạc Tinh Đân ẩn chứa năng lượng quá mức khổng lồ, chúng di chuyển điên cuồng dọc theo kinh mạch, nhằm về phía đan điền.
Trong đan điền Đường Thiên, hai màu một xanh một đen phân biệt rõ ràng. Màu xanh là Băng Lam Tâm còn màu đen là Hư Không Ám Viêm, hai loại sức mạnh hoàn toàn bất đồng này chia đan điền Đường Thiên thành hai khu vực khác nhau.
Khi dòng lũ vọt tới đan điền, hai nguồn sức mạnh theo bản năng nhận ra nguy hiểm, không hẹn mà cùng sáng bừng lên.
Ầm!
Đầu óc Đường Thiên như trúng một quyền nặng, đầu óc trổng rỗng, thế giới như ngưng bặt lại.
Ba nguồn sức mạnh giao phong khiến khí huyết tinh thần toàn thân gã xuất hiện một khoảnh khắc mất khống chế. Tới lúc gã hồi thần, dòng lũ năng lượng mãnh liệt đã hoàn toàn áp chế hai luồng sức mạnh này.
Băng Lam Tâm bị nén thành một chùm sáng xanh đậm còn Hư Không Ám Viêm lại như con sư tử bị chọc giận, một bước không nhường.
Hư Không Ám Viêm có lực phá hoại cực mạnh, năng lượng vốn như nước nhào tới lập tức bị đốt thành một phiến sương mù. Trong đan điền Đường Thiên ánh lam mịt mờ cực kỳ đẹp mắt, nhưng gã lại đau đớn gấp bội.
Thể sương mù năng lượng lớn hơn trước đây không biết bao nhiêu lần, Đường Thiên cảm giác thân thể bản thân như quả cầu khí bị thổi phồng.
Gã cố nén cảm giác đau đớn căng nút của kinh mạch, ra sức vận chuyển kình khí xoắn ốc trong cơ thể.
Kình khí xoắn ốc di chuyển cực kỳ khó khăn, năng lượng mà Hạc Tinh Đan bùng nổ cực kỳ ngưng luyện, kình khí xoắn ốc không cách nào hấp thu. Thế nhưng Đường Thiên biết, nếu không thể làm gì vậy chỉ có đường chết. Ngoại trừ vận chuyển kình khí xoắn ốc, gã không còn biện pháp nào khác.
Khiến Đường Thiên thở phào một hơi là kình khí xoắn ốc di chuyển tới phát huy tác dụng rất lớn, kình khí xoắn ốc tuy tốc độ chậm chạp nhưng vẫn kiên định dịch chuyển theo kinh mạch.
Những nơi kình khí xoắn ốc đi qua, giác quan thứ sáu tăng lên gấp bội, đau đớn cũng tăng gấp đôi, đau tới mức đầu óc Đường Thiên trổng rỗng. Có điều ý chí của gã cực kỳ kiên cường,t uy tình thế nguy cấp, đau đớn kinh khủng nhưng gã chưa từng có ý định bỏ cuộc, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là khiến kình khí xoắn ốc tiến tới!
Không biết bao lâu sau, đột nhiên xung quanh khí kình xoắn ốc buông lỏng.
Đường Thiên vốn đang mịt mờ đột nhiên hồi thần, hóa ra kình khí xoắn ốc đa tới đan điền, tiến vào phạm vi thế lực của Hư Không Ám Viêm. Hư Không Ám Viêm đã ảm đạm hơn trước đây nhiều, toàn bộ đan điền đều bị làn sương năng lượng màu xanh lam bao phủ. Càng khiến Đường Thiên ngạc nhiên là vách đan điền của gã xuất hiện vết rạn nứt.
Nếu vách đan điền bị phát nát vậy cũng tức là đan điền bị hủy diệt!
Chết tiệt!
Đường Thiên chỉ cảm thấy một cơn giận xộc thẳng lên đầu, gã bắt đầu ra sức nghĩ cách phản kích. Cho dù năng lượng bị áp chế khiến gã cảm thấy hết sức khó chịu nhưng lúc này những luồng năng lượng mãnh liệt chính là kẻ thù của gã!
Đã là kẻ địch, vậy phải giết chết!
Đường Thiên chợt cảm thấy kình khí xoắn ốc bay quanh Hư Không Ám Viêm, gã lập tức cảm nhận được một chút bất đồng. gã cố nén đau đớn, bình tĩnh lại, một lúc sau là hiểu. Kình khí xoắn ốc quả thật không thôn phệ được năng lượng nồng độ cao do Hạc Tinh Đan bùng nổ, thế nhưng năng lượng bị Hư Không Ám Viêm đánh tan lại hâp thu được.
Suy nghĩ rõ ràng, Đường Thiên lập tức cảm thấy hai mắt sáng lên. Gã khống chế kình khí xoắn ốc bay nhanh quanh Hư Không Ám Viêm, tốc độ kình khí xoắn ốc đột nhiên tăng lên, hiệu suất hấp thu làn sương năng lượng tăng cường.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, kình khí xoắn ốc đã to thêm một chút.
Đường Thiên lập tức chia kình khí xoắn ốc làm hai, làm theo trước đây, theo thời gian trôi qua, số lượn kình khí xoắn ốc trong cơ thể gã đã hơn mười như từng chùm cá bạc tuần tra săn mồi trong làn nước. Dáng vẻ kình khí xoắn ốc cũng biến đổi rất nhiều, chúng trở nên sáng rực linh hoạt hơn, tơ chân lực cũng càng chặt chẽ, thể tích cũng lớn gấp đôi trước đây.
Theo số lượng và chất lượng kình khí xoắn ốc tăng lên, hiệu suất hấp thu làn sương cũng tăng trưởng rõ rệt.
Làn sương xung quan Hư Không Ám Viêm lập tức bị quét sạch, cảm giác căng nứt rốt cuộc cũng giảm bớt.
Thế nhưng Hư Không Ám Viêm sau một thời gian dài tiêu hao đã cực kỳ ảm đạm, năng lượng bắt đầu chiếm thượng phong, điều này khiến Đường Thiên nhận ra không ổn. Gã thử để kình khí xoắn ốc hấp thu năng lượng trạng thái lỏng nhưng lại phát hiện vẫn không hấp thu được.
Không được, không thể để Hư Không Ám Viêm hóa thành ảm đạm, Đường Thiên chợt phát hiện điểm then chốt trong trận chiến này đã biến thành Hư Không Ám Viêm có thể chống được bao lâu.
Cần nhiều Hư Không Ám Viêm hơn!
Nhưng đi đâu kiếm Hư Không Ám Viêm đây?
Trong đầu Đường Thiên hiện lên những kiếm pháp xa lạ kia, bên trong có cả thủ pháp triệu hoán Hư Không Ám Viêm. Tới lúc này Đường Thiên cũng chẳng bài xích thứ kiếm pháp lai lịch bất minh này nữa, mạng sống quan trọng hơn!
Xem lướt qua một lần, Đường Thiên không nhịn được muốn chửi ầm lên.
Theo bản kiếm pháp này, nếu Đường Thiên muốn triệu hoán Hư Không Ám Viêm cần triệu hoán Thánh Kiếm Ngục Hải trước, mà thủ pháp triệu hoán Thánh Kiếm Ngục Hải cực kfy phức tạp, không tu luyện trường kỳ không cách nào thành công. Chỉ nhìn lướt qua những thú pháp kia, da đầu Đường Thiên đã tên rần.
Quá khó khăn!
Chỉ xem lướt qua,t ừ cảm ứng được Thánh Kiếm Ngục Hải tới rút nó từ trong Hư Không ra, chân lực cần trải qua mười bảy biến hóa. Lần đầu Đường Thiên thấy võ kỹ phức tạp tới vậy!
Gã rất muốn chửi ầm lên, ai sáng tạo ra thứ võ kỹ này? Chẳng phải cố ý làm khó người ta sao?
Hơn nữa mười bảy biến hóa này còn chưa phải cửa ải đầu tiên. Cửa ải đầu tiên là ngươi phải cảm ứng được Thánh Kiếm Ngục Hải. Còn làm sao cảm ứng? Trong đó chẳng có một chữ.
Trời đất ơi, có thể hoang đường hơn không?
Thế nhưng Đường Thiên không có thời gian mắng chửi, giờ đây là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của gã. Cho dù có hoang đường, có phức tạp cũng chỉ có nước nhắm mắt làm bừa.
Thiếu niên như thần không gì không làm được! Đường Thiên âm thầm tự thôi miên.
Bước đầu tiên cần cảm ứng được Thánh Kiếm Ngục Hải...
Làm sao cảm ứng...
Đường Thiên suy nghĩ một hồi lâu, chú ý của gã lạc tới Hư Không Ám Viêm, bèn không chút do dự tập trung vào luồng Hư Không Ám Viêm này. Suy nghĩ của gã rất đơn giản, nếu nói cái gì có quan hệ với Thánh Kiếm Ngục Hải, vậy chỉ có Hư Không Ám Viêm.
Lúc này gã cũng chẳng nghĩ ra được gì, cứ thử tước rồi tính.
Tâm thần bay vào Hư Không Ám Viêm, Đường Thiên chỉ cảm thấy xung quanh tối sầm lại,t iến vào một hư không vô tận. Mọi cảm giác đau đớn biến mất không còn tăm hơi, hư không này không chút ánh sáng, chẳng chút âm thanh.
Đường Thiên nhìn xung quanh, không có gì.
Gã cắn răng la lên: “Ngục Hải! Ngục Hải! Ngươi mau ra đây! Ngục Hải...”
Đường Thiên giờ chỉ cầu khẩn Thánh Kiếm Ngục Hải có thể nghe hiểu tiếng người, ngươi tốt xấu gì cũng là Thánh Kiếm, ít ra cũng phải thông minh hơn kiếm Bình An chứ. Kiếm Bình An còn hiểu tiếng người, Ngục Hải đệ đệ, Ngục Hải đại ca, Ngục Hải đại thúc, Ngục Hải gia gia...
Đi ra rồi!
Đường Thiên mừng rỡ như điên, mình đúng là thiên tài!
Một bóng người mơ hồ chậm rãi hiện lên trong hư không cahcs Đường Thiên không xa. Đường Thiên chỉ có thể thấy những đường nét thân thể người này, khuôn mặt hoàn toàn mơ hồ. HƠn nữa cảm giác không gian quen thuộc trong đây hoàn toàn bị lật đổ. Đối phương cách mình có vẻ rất gần, lại giống như rất xa, cảm giác kfy quái này cực kỳ lạ lẫm.
Đường Thiên thở phào một hơi, xoa xoa tay, trơ mặt nói: “Cái này... Ngục Hải...”
“Ngươi là Đường Thiên?” Giọng nói của đối phương rất già nua thâm trầm.
Ra Ngục Hải là cỡ ông già...
Đường Thiên như gặp đại địch, xốc lại tinh thần, vội vàng gật đầu: “Đúng đúng! Xin chào Ngục Hải gia gia!”
“Ngục Hải gia gia?” Đối phương sửng sốt, lại chợt phản ứng lại, cười lên ha hả: “Thú vị! Thú vị!”
Hắn bỗng thu giọng, nói: “Đường Thiên, ngươi sợ chết không?”
“Đương nhiên!” Đường Thiên trong lòng cực kỳ nóng nảy, hận chẳng thể hô to một tiếng, Ngục Hải gia gia theo ta mau! Nhưng xem ra người ta không dễ lừa gạt, gã chỉ đành kiên nhẫn giải thích: “Ngục Hải gia gia, loài người chúng ta cùng kiếm các người... ạch, kiếm các loại, là hoàn toàn bất đồng. Không cẩn thận sẽ chết.”
“Sao lại sợ chết?” Đối phương hỏi.
“Sao à?” Đường Thiên nagản người: “Nếu chết rồi thì chẳng còn gì nữa. Người thân không còn, bằng hữu không còn, giấc mơ cũng không còn. Chết chẳng bằng sống.”
Đường Thiên đột nhiên phản ứng lại, sắc mặt thay đổi.
Không được! Lão già này không muốn ra, muốn tự sát! Bằng không sao lại hỏi có sợ chết không!
Tuyệt đối đừng! Thiếu niên như thần khó khăn lắm mới có một cơ hội cần người khác cứu, ngươi cứ thế chết đi sao xứng với cơ hội trời cho này?
Không thì... ngươi có thể cứu ta trơcs sau đó tự tìm một chỗ...
Đường Thiên nuốt nước miếng, sắc mặt khổ sở: “Ngục Hải gia gia, có câu nói, chết hay không bằng sống lay lắt. Đây là đạo lý lớn nhất trên thế giới này, đám người đã chết không biết đang hối hận trong góc này.”
“Đây là hư vô, không có thời gian, không có ánh sáng, không có âm thanh, sống chẳng bằng chết.” Đối phương thản nhiên nói.
Xoạt!
Đường Thiên hít sâu một hơi, thái độ ông lão này có vẻ thật kiên quyết.
Đường Thiên cảm giác mình như lọt vào đường cùng, không biết nên khuyên bảo ra sao, gã vắt hết óc nói: “Ngục Hải gia gia, nơi này quả thật rất cô độc, rất tẻ nhạt, nhưng vì sao Ngục Hải gia gia lại sống ở đây lâu như vậy, tới giờ vẫn không muốn ra?”
Đối phương trầm mặc.
Đường Thiên lẩm bẩm: “Ta nghĩ chắc Ngục Hải gia gia còn thứ gì không bỏ xuống được? Luôn có vài thứ khiến gia gia người dù tại đây cũng không muốn buông tay? Đây chính là ý nghĩa của sự sống, luôn có chuyện muốn làm, bất kể lớn bé đều khiến người ta nhớ mãi không quên, ngươi sẽ đặt nó trong lòng, thi thoảng sẽ nhớ tới. Chỉ sống sót mới có thể thực hiện việc mình mong nhớ, ta cảm thấy đây mới là lý do khiến gia gia ngài vẫn sống, trong lòng ngài còn điều lo nghĩ, cho dù chịu dày vò như vậy cũng vẫn muốn sống sót.”
Đối phương trầm mặc một lúc lâu.
Đột nhiên, đối phương cười khẽ một tiếng, tiếng cười to dần: "Ha ha ha ha ha ha. . ."
Tiếng cười tràn ngập sức mạnh kinh người như muốn xuyên thủng hư không.
Tiếng cười đột nhiên ngưng bặt, một tiếng quát lớn truyền tới: “Tiểu tử, Ngục Hải ở đây, tới đây lấy đi!”
Một thanh trường kiếm màu đen không có phần chặn kiếm, lẳng lặng lơ lửng trong hư không.