Sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Đôi mắt Hoa Sa lộ vẻ ngạc nhiên.
Đường Thiên kề sát mặt đất, hai chân phía trước, thân thể nghiêng ra sau. Đôi chân tạo thành một luồng hào quang trắng như tuyết, giao nhau giữa không trung tựa như một cái kéo đang mở rộng!
Rầm!
Hoa Sa chỉ cảm thấy một lực lượng cường đại truyền tới từ chân trái, toàn thân bị luồng lực lượng này đánh bay lên.
Chiêu này của Đường Thiên đã dùng toàn bộ lực lượng, thân thể gã cũng không cách nào đứng vững, lướt sát mặt đất bay xa hơn mười trượng.
Sau lưng vang lên tiếng rơi nặng nề, đáng tiếc bỏ qua một cơ hội tấn công rõ tốt, Đường Thiên khôi phục trấn định. Gã hiểu lúc vừa rồi khiến Hoa Sa chịu thiệt cũng đã không dễ dàng gì rồi. Đường Thiên biết, cuộc chiến chỉ mới bắt đầu.
Trước khi Đường Thiên quay người lại, Hoa Sa đã bò từ dưới đất lên.
“Ta không hoa mắt đấy chứ... chắc chắn là hoa mắt mất rồi...”
“Sao lại như vậy... Sao hắn đánh ngã nổi Hoa Sa...”
“Trời đất ơi... trời đất ơi, ta, ta thấy cái gì đây...”
Từng tiếng ồ kinh ngạc vang dội từ đám người đứng xem.
Ai nấy đều không thể tin nổi, vẻ mặt ngây ngốc, miệng vô thức à ồ kinh ngạc. Cảnh tượng vừa rồi khiến bọn họ hoàn toàn điên cuồng. Nhìn Hoa Sa giãy dụa đứng lên khỏi mắt đất, người phủ đầy bụi, có thể thấy một đòn vừa rồi vô cùng cứng rắn.
“Nhìn kìa! Lăng Húc!” Đột nhiên trong đám người có kẻ hét lên.
Ánh mắt mọi người vô thức hướng sang Lăng Húc và Hoa Dung.
๑๑۩۞۩๑๑
Hoa Dung tuy không để Lăng Húc vào mắt nhưng hắn vốn bản tính xảo trá đa nghi, không như Hoa Sa vừa tiến lên đã tấn công điên cuồng. Cây côn đồng trong tay hắn nhanh như thiểm điện.
Côn pháp hắn tu luyện là Thiền Dực Côn, một đường côn pháp theo lối nhẹ nhàng. Nhưng suy nghĩ của hắn lại khác người, ngược lại khiến lối côn pháp này chuyển thành nặng nề trầm trọng. Lực lượng hắn mặc dù không kinh khủng như Hoa Sa nhưng sức tay cũng cực kỳ kinh người, nhanh chóng và trầm trọng được hắn dung hợp lại một cách xảo diệu vô cùng, khiến người khác chỉ biết vỗ tay tán thưởng.
Nhanh như thiểm điện, đây là một trong những điểm khiến hắn tự ngạo. Lực lượng của hắn tuy kém xa Hoa Sa, nhưng về mặt tốc độ Hoa Sa cũng kém hắn xa. Cho dù trong năm mươi võ giả đỉnh cao tại sao Fillin, người mạnh hơn hắn có không ít, nhưng người nhanh hơn hắn lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng...
Tới hôm nay, rốt cuộc hắn cũng gặp được kẻ chống lại được mình trên chính lĩnh vực mà mình tự hào!
Sắc mặt Hoa Dung âm trầm, cây côn đồng của hắn nhanh chóng vô song, côn mang tạo thành mỏng manh trong suốt như cánh ve sầu. Nhưng hôm nay, đường côn pháp vốn luôn thuận lợi đó lại gặp phải sự chống cự ương ngạnh!
Mũi thương tạo thành vô số điểm sáng màu bạc, lấp lóe giữa không trung, một sinh hai, hai sinh bốn, bốn sinh tám, chỉ trong nháy mắt trước mặt hắn đã là một biển sao mênh mông vô bờ!
Thương pháp thật nhanh chóng!
Côn pháp của Hoa Dung cứ thế bị biển sao này nagưn cản!
Sao lại như vậy?
Nếu trước đây có ai nói với hắn trên sao Fillin này có người còn nhanh hơn hắn, hơn nữa người này còn là một kẻ vô danh tiểu tốt, hắn tuyệt đối không tin!
Nhưng chuyện đó lại thật sự xảy ra ngay trước mặt hắn.
Lực cản từ biển thương vô cùng cường đại, thương côn tương giao không biết bao nhiêu lần, song không lần nào Hoa Dung cảm giác được cây côn đồng của mình đánh vào chỗ thật.
Vốn tưởng rằng nhiệm vụ lần này chẳng qua chỉ là việc qua đường. Bọn Hoa Dung đã sớm có tư cách rời khỏi sao Fillin, với thực lực của bọn họ có ra ngoài kiếm một vị trí trên xe Hắc Hồn không thành vấn đề. Song một khi rời khỏi sao Fillin, tuy có thể kiếm càng nhiều nhưng nguy hiểm cũng càng lớn, nào thoải mái bằng sao Fillin.
Chỉ cần không trêu chọc vào thể loại kinh khủng như Zia, hai người bọn họ có thể quét ngang sao Fillin.
Lăng Húc... Gã này ở đâu chui ra?
Hoa Dung vừa nghi hoặc vừa lo lắng.
๑๑۩۞۩๑๑
Đường Thiên vừa giáp mặt đã đánh ngã Hoa Sa, khiến mọi người mở mang tầm mắt. Lăng Húc cũng đối chiến với Hoa Dung mà không rơi xuống hạ phong! Tiếng thương côn giao nhau dày đặc tạo thành vô số tia lửa giữa không trung, một lúc lâu vẫn không ngừng.
Mọi người trợn tròn mắt.
Cảnh thắng lợi vô cùng hoa lệ của huynh đệ họ Hoa không hề xuất hiện như mong đợi, chiến cục nghiêng hẳn về một bên cũng chẳng hề thấy.
Đám người vẫn chưa khôi phục tinh thần sau cơn chấn động.
Đây là anh em họ Hoa, đây là một trong năm mươi cao thủ đứng đầu sao Fillin, cường giả đỉnh cấp trên tinh cầu này! Bọn họ có thể hoành hàng ngang ngược trên khắp ngôi sao, tòa thành Hắc Sơn nho nhỏ cũng phải run rẩy dưới chân họ.
Thế nhưng, hai cường giả đó lại bị hai tên vô danh tiểu tốt mười bảy tuổi chống lại...
Tiếng ô a ngạc nhiên bớt dần, mọi người chợt phát hiện mình phải xem lại trận đấu vốn tưởng không có gì ngạc nhiên.
Hai thiếu niên đó sẽ kiên trì được bao lâu?
Hai mươi chiêu? Hay năm chiêu?
Nếu hai người có thể kiên trì ngoài trăm chiêu, vậy đủ khiến bọn họ nhất chiến thành danh rồi.
Có lẽ, thắng lợi?
Trong đầu một ít người bỗng hiện lên hai chữ này, song ngay lập tức họ lại cảm thấy suy nghĩ này thật quá nực cười. Hai đứa nhóc khó khăn lắm mới ngăn cản được huynh đệ họ Hoa! Thắng lợi? Quá xa vời!
Song trận chiến này lại bỗng trở nên thú vị.
Người vây xem lập tức phấn khởi.
๑๑۩۞۩๑๑
Hoa Sa nhìn chằm chằm vào Đường Thiên trước mặt. Bộ dáng hắn vốn xấu xí hung ác, lúc này sắc mặt âm trầm lại càng thêm đáng sợ. Nửa ống quần bên chân trái bị gọt sạch, miệng vết thương hình cái kéo vô cùng đáng sợ dọc theo xương đùi kéo dài sang hai bên, máu tươi chảy dài xuống làm chân trái hắn ướt đẫm.
Hoa Sa vẫn như không hề tỉnh cáo lại, cặp mắt như dã thú nhìn chằm chằm vào Đường Thiên. Hắn không hề che dấu sát ý và sự phẫn nộ, không ngờ bản thân lại bị thương!
Cảm giác đau đớn mãnh liệt ngược lại càng khiến hung tính của hắn bộc phát, Hoa Sa nổi giận gầm lên một tiếng, quyền trái đập mạnh lên lồng ngực, đùi phải đột nhiên đạp xuống, phóng thẳng về phía Đường Thiên.
Lang nha bổng nặng sáu trăm cân trong tay vung tới.
U u u!
Tiếng gió rít trầm trầm khiến người nghe rợn cả tóc gáy, hào quang màu vàng đất dày đặc bao phủ quanh lang nha bổng. Toàn bộ khoảng không gian năm trượng bao gồm cả Đường Thiên ở bên trong đều nằm trong phạm vi bao phủ của đòn này!
Đường Thiên biến sắc, trực giác khiến gã có cảm giác nguy hiểm, chân lực trong cơ thể bất giác bùng lên.
Đây không phải lần đầu Đường Thiên cảm thấy nguy hiểm như vậy!
Hồi còn trong gian phòng Thập Bát Đồng Nhân, mỗi khi gã có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt như vậy cũng là lúc gã sắp bị đánh bại.
Gần như ngay lập tức, Đường Thiên đã phán đoán xong, gầm nhẹ một tiếng: “Khổng Tước!”
Màu xanh da trời lặng lẽ dùng tốc độ cực nhanh lan tràn trên cơ thể Đường Thiên, chỉ trong chớp mắt bộ giáp Khổng Tước đã bao phủ toàn bộ cơ thể gã. Lúc này, gã đã bất chấp chuyện người khác có phát hiện mình là người của võ hội Quang Minh không, trận chiến hôm nay, thua cũng là chết!
Huống hồ, Đường Thiên muốn thắng!
Ngay kẻ này cũng chẳng thắng được, vậy làm sao khiêu chiến Zia?
Thời gian này, Khổng Tước được Đường Thiên không ngừng dùng võ hồn cấp bạc tẩm bổ, đã khôi phục một chút phong thái năm xưa. Đường Thiên chỉ cảm thấy toàn thân được một luồng chân lực hoạt bát bao phủ, xúc cảm vốn nhạy bến giờ lại vươn xa.
Đây mới là điểm cường đại thật sự của võ hội Quang Minh!
Bí bảo cường đại, lực lượng bản thân và võ hồn có thể cộng hưởng cùng võ giả.
Mặc bộ giáp vào, dũng khí Đường Thiên cũng dâng lên, nổi giận gầm lên một tiếng rồi đón lấy Lang Nha Bổng Hoa Sa quăng tới, gã cúi eo, tung một đòn Đại Bi Chưởng!
So đấu lực lượng, trước giờ thiếu niên vĩ đại như thần chưa từng sợ ai!
Đường Thiên mới phát hiện kỹ xảo phát lực, giờ cũng tiện tay dùng luôn.
Một ấn bia vô cùng ngưng thực xuất hiện trên đỉnh đầu Đường Thiên.
Ầm!
Hai tay tê rần, Đường Thiên kêu lên một tiếng, mắt trợn tròn, định xuống thế trung bình tấn nhưng mãi vẫn không thể đứng vững nổi. Song lực lượng khổng lò truyền lại khiến dưới chân trầm xuống, toàn bộ bàn chân khảm vào lớp đá xanh.
Đá xanh trong phạm vi năm trượng quanh Đường Thiên hóa thành bụi phấn.
Đòn vừa rồi Hoa Sa không hề lưu lực, lúc này bị ngăn cản cũng chẳng dễ chịu, lui liền bảy tám bước mới ổn định lại nổi.
Đại Bi Chưởng Ấn trên đỉnh đầu Đường Thiên xuất hiện từng vết rạn rồi ầm ầm bể nát. Đại Bi Chưởng Ấn của gã vốn vô cùng cứng rắn, chưa bao giờ bị đánh phá, giờ lại bể nát chỉ trong một đòn.
Sức trâu của gã này còn cao hơn tên biến thái Amaury một bậc.
Đường Thiên cố nén cơn khiếp sợ trong lòng, thân hình khẽ rung, bụi bặm trên người bắn vào không trung tạo thành một hình người, lượn lờ một lúc rồi tan đi trong làn gió. Lúc này gã mời từ từ đứng dậy, thở một hơi dài, con ngươi lại nghiêm nghị lạnh lùng.
Giờ hai tay gã đã tê tới mức mất cả tri giác.
Đối đầu lực lượng như vậy hoàn toàn không có kỹ xảo đáng nói.
Đường Thiên lắc lắc cánh tay, máu chóng khiến nó khôi phục tri giác, con mắt nhìn chằm chằm vào Hoa Sa, gã kia chắc chắn không khá hơn mình. Nhưng nếu lại thêm một lần nữa, chắc chắn mình cũng phải thụ thương.
Hoa Sa trợn trùng đôi mắt, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Lần đầu tiên hắn gặp phải một võ giả có thể so đấu lực lượng với hắn. Hơn nữa hình thể của gã trước mặt cũng thật quá lừa tình.
Hơn nữa, còn bộ giáp...
Ánh mắt hắn toát lên vẻ tham lam, tại sao Fillin, giáp là thứ rất hiếm thấy. Đừng nói là sao Fillin, cho dù ở Hắc Hồn, một bộ giáp cũng rất có giá trị, hơn nữa bộ giáp của kẻ trước mắt xem ra cũng không phải đồ thường.
Tuy lực lượng của Đường Thiên khiến Hoa Sa kinh ngạc, nhưng... hắn nhếch miệng cười.
Nếu lực lượng của ngươi chỉ có thế, vậy ngươi chết chắc rồi!
Trong mắt hắn lại bập bùng cơn khát máu nụ cười càng lạnh toát.
Thịch, thịch, thịch...
Đột nhiên tiếng tim đập mạnh vang lên bên tai Đường Thiên, gã không khỏi ngạc nhiên, cái gì vậy? Đường Thiên men theo tiếng động tìm nơi âm thanh phát ra, tới lúc thấy, gã lập tức biến sắc.
Trái tim của Hoa Sa!
Đây là...
Ánh mắt hung ác của Hoa Sa nở một nụ cười tàn nhẫn, thân thể khổng lồ như trái núi của gã dùng tốc độ mắt thường thấy được thu nhỏ lại!
Đường Thiên nhìn mà trợn tròn cả mắt.
Chỉ trong chớp mắt, Hoa Sa trước mặt Đường Thiên đã rút nhỏ từ một mét chín lăm xuống chỉ còn mét sáu!
Hoa Sa người còn mét sáu, thân thể không biết rút nhỏ bao nhiêu lần, không còn cảm giác cường tráng mà ngay cả gương mặt đầy hung ác cũng trở nên thanh tú.
Huyết mạch ư? Đường Thiên không dám chắc, trực giác nguy hiểm như mây đen từ bốn phương tám hướng ùa lại.
Gã này... nguy hiểm!