Đối với việc đối phương vậy mà lại còn dám tìm tới tận nơi, Cát Trạch
quả thực không thể tin nổi, lẽ nào người của cái Thu gia gì đó trán đều
là bị lừa đá trúng sao? Chuyện chặn kín bến cảng, Thu gia sẽ không cho
rằng bọn họ coi như thế là xong rồi? Hiện tại trên đời thật là có người
ngây thơ như thế a?
Nhìn thấy đối phương khí thế rào rạt chạy tới, với bộ dáng khởi binh vấn tội, Cát Trạch hưng phấn đến mức long tóc toàn thân đều dựng thẳng lên. Vừa nghĩ đến nhóm người mình bị đối phương coi như kẻ ngu si chặn tại
bến cảng hơn một canh giờ, trong lòng Cát Trạch liền nghẹn một đống lửa. Nếu chỉ có mình hắn, chạy đến Thu gia giết mấy người là được rồi. Nhưng vừa nghĩ đến lão đại phải nhục nhã như vậy, Cát Trạch tự trách xấu hổ
đủ vị, tà hỏa trong lòng không thể nào dập tắt được.
Từ lúc nội tâm thật quyết định tận hiến cho Đường Thiên, mục tiêu cuộc
sống của Cát Trạch chính là trở thành phụ tá đắc lực của Đường Thiên,
thiết vệ trung tâm, tối thiểu cũng phải là thủ hạ số một của Đường
Thiên. Cát Trạch ôm lý tưởng vĩ đại như vậy đi theo Đường Thiên, không
ngờ mới đến Thánh Châu, đại nhân liền bị một đám tiểu trùng làm khó dễ.
Lấy thân phận địa vị của đại nhân, sẽ không tính toán với đám tiểu trùng này, nhưng mà Cát Trạch không muốnbuông tha bọn chúng.
Đang lo tìm không được đối phương, không nghĩ đối phương vậy mà lại dám
tìm tới cửa, Cát Trạch sao không vui? Lại nghe Thu gia kêu gào hung hăng như vậy, Cát Trạch càng mừng rỡ, kêu gào càng hung, thái độ càng kịch
liệt, xung đột tất càng kịch liệt. Cát Trạch ước gì xung đột kịch liệt
một chút, như vậy mình mới có cơ hội hạ thủ đã tay a. Không thể giết
người không sao cả a, Cát Trạch cũng không phải là người tốt gì, năm xưa hắn một mình lang bạt Tội Vực, cũng là chen chân vào giới hung nhân a.
Hắn có vô số loại phương pháp, không giết đối phương lại có thể khiến
đối phương thống khổ muốn chết .
Nhưng mà phát triển kế tiếp lại khiến tròng mắt Cát Trạch muốn rớt ra ngoài.
Chỉ vừa mới giải quyết mấy tên hộ vệ, đối phương vậy mà lại đã tháo lui? Xin đại ca, ngươi chạy xa như vậy mắng lâu như vậy, lẽ nào chỉ là vì
chịu đòn một chút rồi thả ra mấy câu hung dữ? Các ngươi là Thu gia a,
đường đường đỉnh cấp danh môn a, oai phong của đỉnh cấp danh môn ở đâu
rồi chứ? Ở đâu rồi? Khí thế đâu chứ? Ở đâu? Không nên ném mặt mũi của
đỉnh cấp danh môn a, nhiều người đang nhìn như vậy, nhanh xuất ra kiêu
ngạo của Thu gia các ngươi, mau tới thu thập chúng ta a, ai, đừng đi a!
Thu Vĩnh cũng sắp khóc rồi.
Lão ta cũng biết hiện tại đã mất hết mặt mũi rồi, hôm nay đã trở thành
vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời lão. Lúc lão ta tới đây, chẳng thể nào
nghĩ được, Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia vậy mà lại cường ngạnh như
thế. Lão từng có giao tiếp với Uy Lợi, tính cách Uy Lợi khôn khéo giỏi
giang, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nhưng mà biết tính toán được - mất, vô
cùng cẩn thận. quy mô cứ điểm của Thu gia tại Bạch Tuyết thành không
lớn, nhân thủ không nhiều. Thu Vĩnh sở dĩ dám tới, tất nhiên có tác
phong cường thế nhất quán của Thu gia, còn cả khinh thị với Mai Tư Phỉ
Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc.
Không thể ngờ cứng rắn đụng phải một cái đinh cứng.
Mình thả ra mấy câu hung dữ, về đã rồi nói tiếp, không ngờ đối phương
vậy mà lại có mấy phần ý tứ không buông không bỏ, sắc mặt lão ta tái
mét: "Sao? Chẳng lẽ các ngươi còn muốn giữ ta lại?"
Lão ta cơ hồ không thể tin được lỗ tai mình, giam cầm người của Thu gia? Chuyện như vậy, trước đây đã từng phát sinh hay chưa, lão không nhớ rõ, nhưng mà trong trí nhớ của lão, là chưa từng có. Chưa từng có người dám dùng thái độ như vậy để đối đãi Thu gia, ngay cả tử địch của Thu gia
cũng tuyệt đối không dám làm như vậy. Thu gia bao che khuyết điểm có
tiếng ở khắp Quang Minh Châu. Giam cầm người của Thu gia, Thu gia sẽ
phản ứng thế nào, ngay cả Thu Vĩnh là người nhà Thu gia, trong lòng cũng không chắc chắn, nhưng mà lão lại biết rõ nhất định sẽ phi thường phi
thường kịch liệt, Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) sẽ chết rất nhiều người.
Đoàn người đứng xem ở xung quanh ồ lên.
Rất nhiều người cảm thấy như là gặp quỷ, Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield)
gia tộc bị động kinh rồi sao? Cái này nhất định chính là động kinh rồi
a! Hôm nay đã mạnh đến muốn giữ lại người của Thu gia, thế giới này rốt
cuộc bị sao thế nhỉ?
Cũng có một vài người cơ trí, nhìn thấy thái độ hành vi Mai Tư Phỉ Nhĩ
Đức(Masefield) gia tộc khác thường, thì như có đăm chiêu. hành vi Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc khác thường như thế, nhất định có gì đó
để ỷ vào. Thế nhưng, cái chỗ dựa gì có thể chống lại Thu gia chứ?
Cát Trạch cũng mặc kệ cái người khác nghĩ như thế nào, lạnh lùng nói:
"Ngươi cho rằng Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội là chợ bán thức ăn sao, muốn tới thì tới muốn đi thì đi?"
Lời này lại lần nữa khiến cho xung quanh rộ lên.
Lầm rồi đó! Lời này hẳn phải là Thu gia nói với Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) mới đúng a, thế giới này rốt cuộc đảo lộn rồi sao?
"Ngươi!" Thu Vĩnh cực giận, chỉ vào mặt Cát Trạch, bộ dáng kia tựa như lập tức muốn nhào tới.
"Ngươi cái gì mà ngươi?" Cát Trạch cười nhạt: "Chạy thật xa như vậy,
chặn đường chúng ta, tới cửa kêu gào, cho bọn ta là người chết sao? Đừng để mất mặt, bọn ta nhìn xem Thu gia các ngươi còn có cái thủ đoạn gì,
đừng có phun ra mấy câu hung dữ rồi lập tức chuồn về. Hôm nay ngươi nói
là tử địch với Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) chúng ta, ta đây dạy cho
ngươi, thế nào gọi là tử địch. Tử địch chạy tới cửa gây sự, định nhẹ
nhàng vỗ vỗ cái mông trở về sao? Ha hả! Ai nha, thỉnh đừng có buông tha
chúng ta, Thu gia lợi hại như vậy, hoàn toàn có thể bóp chết chúng ta
như bóp chết con kiến."
Bốn phía tĩnh mịch, không có ai rộ lên, mọi người đều bị lời nói cường thế của Cát Trạch khiến chấn động.
Thu Vĩnh tỉnh táo lại, lúc này nếu lão còn nhìn không ra được đối phương không sợ hãi chút nào vậy thì lão ta quá ngu xuẩn. Lão trầm giọng hỏi:
"Các hạ có ý tứ gì?"
"Có ý tứ gì?" Cát Trạch bình thản, ngữ khí sâm nghiêm đến mức khiến sống lưng người ta buốt lạnh: "Ý tứ chính là, ngoan ngoãn lưu lại nơi đây,
chờ Thu gia các ngươi tới cứu. Tốt nhất là phản kháng mạnh vào, như vậy
ta liền có lý do đánh cho các ngươi tàn phế, hoặc là chúng ta đánh một
trận? Đại đao của ta đã sớm đói khát khó nhịn!"
Thần tình hắn bất thiện mà quan sát trên dưới tên Thu Vĩnh này, giống
như đang quan sát một con dê đã rửa sạch, cân nhắc nên hạ dao xuống nơi
nào.
Thu Vĩnh tựa như bị một con dã thú hung dữ nhìn chăm chú, một cổ hàn ý
từ lòng bàn chân lủi thẳng lên, trong lòng âm thầm kinh hãi, sát khí
thật trọng!
Mọi người đều bị lời nói trần trụi không thèm che lấp của Cát Trạch hù
dọa rồi, ngay cả thành chủ Bạch Tuyết thành náu trong đám người, lúc này cũng miệng há hốc, vẻ mặt kinh ngạc. Giới danh môn đó là giới thượng
lưu chân chính tại Quang Minh Châu, xã hội tại thượng lưu, lễ nghi cơ hồ trở thành bản năng của bọn họ. Dù cho bọn họ có phẫn nộ cỡ nào, cũng
tuyệt đối sẽ không trực tiếp trước mặt đối phương, nói ra lời trắng
trợn, đằng đằng sát khí như thế.
Hơn nữa lời nói hung dữ, cuồng vọng, trần trụi như thế là nói với Thu gia.
Lặng ngắt như tờ.
Không có ai dám nói lời nào, không biết tự lượng sức mình cũng được, có
chỗ dựa vào cũng được, nhưng mà dám nói ra lời quyết liệt như vậy với
Thu gia, người như vậy không có ai nguyện ý trêu chọc. Đối với người Thu gia cũng không khách khí như thế, toàn bộ Bạch Tuyết thành còn có gia
tộc cường đại hơn Thu gia sao? Không có.
Không ít người lộ ra vẻ hả hê, Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) là kẻ điên, Thu gia trêu chọc ai không được, lại đi trêu chọc một đám người điên,
cái vụ này có ý tứ rồi.
Ai cũng nghĩ không ra, Thu Vân Khởi đang ở trong đoàn người, nhưng mà
lúc này mặt gã đen như đáy nồi, nào còn thấy được chút phong thái thường ngày? Nắm tay siết đến trắng bệch, tức giận phát run, gã cũng không
nghĩ đến Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) vậy mà lại nói lời khó nghe như
vậy. Sự lưu manh và hung dữ độc địa của đối phương khiến gã ý thức được, mình rơi vào một cái hoàn cảnh rất tệ. Trong lòng gã không khỏi cảm
thấy hối hận.
Claudia nhìn thoáng qua sắc mặt Thu Vân Khởi tái mét, không dám nói một
câu nào. Nàng cũng không nghĩ đến, sự tình vậy mà lại sẽ nháo đến cái
tình trạng này. Nàng phát hiện mình còn là đánh giá thấp đám người điên
Thiết Diện binh đoàn kia, nàng vốn tưởng rằng đối phương dù cho không để Elizabeth thương hội vào mắt, nhưng mà tuyệt đối không dám trêu chọc
đỉnh cấp danh môn như Thu gia vậy.
Không ngờ tới đối phương không những trêu chọc, hơn nữa còn là chọc cho đặc biệt lớn.
Cái vụ này Claudia cũng cảm thấy có chút sợ hãi, nàng mới là người khởi
xướng cả sự kiện. Nếu như Thu gia thật sự bởi vì chuyện này mà gặp phải
tổn thất gì, vậy thì nàng hoặc là nói Elizabeth gia tộc tự nhiên sẽ
không dễ sống lắm đâu.
Thu Vân Khởi hít sâu mấy hơi, cố làm mình tỉnh táo lại. Gã biết rõ vào
lúc này xung động không có bất cứ tác dụng gì, hiện tại gã phi thường bị động. Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thể hiện bộ dạng không chịu bị uy
hiếp, như vậy song phương chỉ có thể dựa vào nắm đấm mà nói chuyện.
Tại trước lúc chi viện chưa tới, hiện tại nói cái gì đều là tự rước lấy nhục.
Thu Vĩnh cũng nghĩ minh bạch một điểm này, mình chạy tới đây khởi binh
vấn tội là quá khinh suất, bây giờ nói lời dư thừa chỉ làm tăng trò
cười. Lão ta cũng không đi, cười lạnh nói: "Không cho đi? Được! Muốn
giam thì giam, có thủ đoạn gì, tùy tiện sử ra. Ta muốn nhìn các ngươi
đến lúc đó làm thế nào đưa ta đi."
Dứt lời, lão cũng không lời vô dụng, trực tiếp ngồi dưới đất. Cái hộ vệ
khác nhìn thấy Thu Vĩnh làm như vậy, tất cả đều ngồi xuống.
Xung quanh không ít người đều âm thầm gật đầu, Thu Vĩnh đá bóng cao su
qua đối phương, Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thực không dễ làm. Tuy
nhiên mọi người cũng minh bạch, Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thật sự đã kết lấy tử cừu với Thu gia, song phương không chết không xong. Thu gia
phản kích kế tiếp nhất định sẽ lôi đình vạn quân. Nếu như Thu gia không
thể cấp tốc giải quyết Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield), Thu gia sẽ trở
thành trò cười cho toàn bộ xã hội thượng lưu, danh vọng cũng sẽ rơi
xuống đáy cốc lịch sử.
Cát Trạch mới không sợ, trái lại, trong lòng hắn thất vọng vô cùng. mắng đến như vậy, những gia hỏa này sao không động thủ chứ? Nói nghe thật
hay, đỉnh cấp danh môn sao?
Hắn hứng thú thiếu điều vung tay lên, các đội viên đã sớm ở một bên nhìn chằm chằm liền ùa lên, vồ lấy đám người Thu Vĩnh trói rắn chắc.
Người vây xem không khỏi líu lưỡi, thật đúng là dám trói! Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thực sự là hung dữ a.
Thu Vân Khởi bình tĩnh trở lại, hiện tại gã cũng được, Thu gia cũng
được, đã không có lựa chọn khác. Trước mắt ngoại trừ san bằng Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield), không còn cách khác.
"Hai ngày, hai ngày sau chúng ta lại đến."
Thu Vân Khởi thản nhiên nói, sắc mặt gã nhìn không ra vui giận.
Claudia biết rõ Thu Vân Khởi nói chính là ngày phản kích, nàng do dự một chút, cố gắng kiên trì hỏi: "Không biết tới là?"
Sắc mặt Thu Vân Khởi hiện lên vẻ kính ngưỡng, nhưng mà ở chỗ sâu trong
con mắt gã, toát ra sự sợ hãi, thật sâu sợ hãi, gã không phát hiện thanh âm mình mang theo một tia rung động: "Đại ca ta và đội thân vệ của
hắn."
Hai ngày sau, Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) liền sẽ trở thành phế tích.
Con mắt Claudia đột nhiên co rút lại, ở chỗ sâu trong con mắt ẩn chứa
toàn là sợ hãi, như là nghe được cái tin tức gì đáng sợ. Không riêng gì
nàng, các công tử ca khác ở xung quanh, trên mặt mỗi người đều là sợ hãi và sợ hãi. Một ít kẻ nhát gan, toàn thân không thể khống chế mà phát
run.
"Ta... Ta cảm thấy ta còn có chút việc..." Claudia lắp bắp.
Cái người khác phụ họa theo, đều nói mình có việc.
"Lẽ nào mọi người không muốn trông thấy đại ca ta như thế?" Ánh mắt Thu
Vân Khởi đảo qua mọi người, cười nghe như gió nhẹ mùa xuân: "Ta nghĩ đại ca ta nhất định sẽ muốn gặp mọi người."
Mọi người mặt như tro tàn.