Chiến Thần Bất Bại

Chương 106: Chương 106: Phì! Giáo quan cao cấp nhất trong binh đoàn?




Ô! Phòng ở đây lớn quá!

Ô ô ô! Ta thích, ta thích, sân tập võ thật cao cấp!



Thượng Quan Tiền đi cùng Đường Thiên, khuôn mặt mỉm cười. Thượng Quan Uy và Thượng Quan Trụ theo sau Đường Thiên nghe những tiếng kêu ngạc nhiên thi thoảng lại vang lên này cũng dần mỉm cười, cảm thấy càng thêm thân thiết.

Cô gia quả nhiên là người thích hành động độc lập… Cô gia quả có tấm lòng son sắt… Cô gia quả là người ngay thẳng…

Hai người nhìn thế nào cũng chỉ thấy chỗ tốt của Đường Thiên.

Đệ tử Thượng Quan dọc đường thần sắc cung kính, vũ dũng,sự cường hãn cùng trận chiến kinh thiên động địa vừa rồi của Đường Thiên đã khiến bọn họ vô cùng chấn động. Sau hai năm được Thượng Quan Thiên Huệ quản lý, Thượng Quan gia giờ đây đã vô cùng đoàn kết.

Tiền thúc dẫn Đường Thiên đi dạo một vòng rồi mới tìm một chỗ nghỉ.

Tiền thúc, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Đường Thiên ngồi xuống, quyết định hỏi rõ.

Tiền thúc khẽ thở dài đáp: “Chuyện này kể ra cũng dài, phải kéo tới tận thời điểm bắt đầu của chòm sao Anh Tiên.”

Đường Thiên nghe vậy ngạc nhiên nhưng vẫn không nói gì, kiên trì lắng nghe. Thượng Quan Uy cùng Thượng Quan Trụ bên cạnh cũng ngạc nhiên, lộ vẻ hiếu kỳ. Bọn họ cũng biết đôi chút về ân oán với Vũ gia nhưng không ngờ lại lội ngược về thời đại xa xôi như vậy.

“Nữ vương đời đầu tiên của chòm sao Anh Tiên đã phát hiện và khai thác chòm sao này, gia chủ Thượng Quan gia lúc đó Thượng Quan Hoành là thuộc là được tín nhiệm nhất của nữ vương. Tổ tiên theo nữ vương khai mở, thành lập nên chòm sao Anh Tiên hiện giờ, mà gia chủ Vũ gia lúc bấy giờ cũng là trọng thần của nữ vương. Chòm sao Anh Tiên lúc đó tuy không phải một trong những chòm sao mạnh mẽ nhất nhưng thực lực hùng hậu, người ngoài không dám khinh thường. Thực lực nữ vương sâu không lường được, bí bảo cường đại nhất của chòm sao Anh Tiên, Vương Miện Anh Tiên cũng trên tay nữ vương.”

“Sau khi nữ vương qua đời, chòm sao Anh Tiên từ từ xuống dốc. Mọi người đều cho rằng những Anh Tiên vương đời sau không đủ năng lực, đời sau kém hơn đời trước. Song rất ít người biết chuyện này liên quan mật thiết tới Vương Miện Anh Tiên. Sau khi nữ vương qua đời, không biết vì sao võ hồn của Vương Miện Anh Tiên cũng dần dần yếu đi. Tới hơn một trăm năm trước, Vương Miện Anh Tiên không ngờ còn bị hạ cấp xuống thành bí bảo bạc. Mà ba mươi năm trước, Vương Miện Anh Tiên danh tiếng lẫy lừng năm xưa đã chỉ còn là bí bảo cấp đồng.”

Đường Thiên nghe xong trợn tròn hai mắt, lần đầu tiên gã nghe được chuyện bí bảo bị giáng cấp. Thượng Quan Uy cùng Thượng Quan Trụ sắc mặt cũng không dám tin tưởng, đây là lần đầu tiên bọn họ được nghe chuyện lạ như vậy.

Vương Miện Anh Tiên hạ cấp tạo thành một tai nạn với chòm sao Anh Tiên. Những bí bảo khác của chòm sao cũng dần dần trượt cấp, bí bảo truyền thừa của Thượng Quan gia chúng ta, Anh Tiên Thanh Châm cũng không ngoại lệ. Thực lực toàn bộ chòm sao Anh Tiên nhanh chóng xuống dốc khiến lòng người lo sợ. Năm năm trước, một đám hung đồ thực lực sâu không lường được đột nhiên giết vào vương cung, ý đồ thâu tóm Vương Miện Anh Tiên. Bọn họ cướp bóc Anh Tiên vương nhưng lại bất ngờ phát hiện mình không thể tìm được Vương Miện Anh Tiên. Thượng Quan gia vì muốn cứu Anh Tiên vương đã tổn thất rất lớn, mất gần hết cao thủ. Trong thảm họa đó, bộ tộc vương thất cũng bị tàn sát gần hết. Sự tàn nhẫn của đối phương vượt xa tưởng tượng, gia chủ lo tiểu thư bị ảnh hưởng nên năm năm trước ta và tiểu thư mới chạy tới thành Tinh Phong tránh nạn!”

Lúc này Đường Thiên mới hiểu ra, hèn gì Thiên Huệ tới thành Tinh Phong.

“Anh Tiên vương không rõ tung tích, chòm sao Anh Tiên cũng dần trở nên hỗn loạn. Quan hệ giữa chúng ta và Vũ gia cũng xấu dần. Hơn nữa theo bí bảo chòm sao Anh Tiên trượt dốc, những người trẻ tuổi có tiền đồ trong chòm sao cũng di cư tới những chòm sao phồn hoa hơn. Thực lực chòm sao Anh Tiên đã yếu nay lại càng yếu.”

Thượng Quan Uy cùng Thượng Quan Trụ cùng im lặng, bọn họ là những người cảm nhận trực tiếp nhất sự yếu ớt của chòm sao Anh Tiên.

“Tình hình này kéo dài tới tận hai năm trước.” Trong mắt Tiền thúc hiện vẻ vui mừng.

“Hai năm trước?” Đường Thiên sửng sốt, vô thức hỏi: “Lúc Thiên Huệ trở về?”

“Đúng vậy!” Sắc mặt Tiền thúc lộ vẻ hưng phấn: “Hai năm trước, võ hồn của nhiều bí bảo chòm sao Anh Tiên lại đột nhiên biến mạnh, biên độ tuy không lớn nhưng đây là chuyện đã được kiểm chứng!”

“Chẳng lẽ…” Đường Thiên thầm suy đoán.

“Mọi người đều âm thầm suy đoán, có lẽ Vương Miện Anh Tiên được người ta tìm ra, hơn nữa nó đang khôi phục.” Tiền thúc lộ vẻ bất đắc dĩ: “Mà đó cũng là lúc tiểu thư trở về, tới phế tích vương cung một chuyến. Bởi vậy nên luôn có lời đồn, nói rằng tiểu thư đã nhận được Vương Miện Anh Tiên.”

“Thiên Huệ nhận được Vương Miện Anh Tiên?” Đường Thiên tinh thần phấn chấn: “Vậy tốt quá!”

Thượng Quan Uy và Thượng Quan Trụ cũng rất vui mừng, Vương Miện Anh Tiên là bí bảo mạnh nhất của chòm sao Anh Tiên, nếu tiểu thư nhận được…

“Ta cũng không biết tiểu thư có nhận được nó không.” Tiền thúc cười khổ đáp: “Nhưng biểu hiện mấy năm nay của tiểu thư rất mạnh mẽ, lời đồn đại này càng lan truyền rộng rãi, tới mức rất nhiều người cho rằng tiêu thư sẽ đem lại sự phục hưng cho chòm sao Anh Tiên, thế nên tới giờ không ngừng có gia tộc đặt quan hệ với chúng ta. Phản ứng của Vũ gia có thể tưởng tượng được, bọn họ vẫn luôn âm thầm tính toán. Chỉ có điều thực lực tiểu thư rất mạnh, những kẻ khiêu chiến tiểu thư đều thất bại quay về. Ài, hai năm nay Thượng Quan gia đều do một mình tiểu thư chèo chống.”

Thượng Quan Uy cùng Thượng Quan Trụ không khỏi lộ vẻ xấu hổ, nhớ lại trận chiến hôm nay nếu không nhờ cô gia tới vậy Thượng Quan gia sẽ bị đả kích rất lớn. Những lời này của Tiền thúc không chút phóng đại.

Gánh nặng khổng lồ của Thượng Quan gia rơi hết lên vai một mình Thiên Huệ.

Đường Thiên trong lòng đau xót, trong những bức thư Thiên Huệ viết cho mình chưa bao giờ đề cập tới những việc này, chỉ nói nàng rất khỏe, có những chuyện thú vị gì, không ngờ…

Nắm tay bất giác xiết lại…

Những người lần này rất có thể cũng là đám người năm năm trước. Tiền thúc thần sắc nghiêm nghị: “Tiểu thư đã sớm nghi ngờ năm năm trước Vũ gia cấu kết cùng bọn chúng. Nếu quả thật là đám người đó vậy chắc chắn chúng đang nhắm tới Vương Miện Anh Tiên.”

Đường Thiên hít một hơi thật sâu, buông nắm tay ra, vung lên mặt, lại nở nụ cười như ánh nắng, đôi mắt bừng lên ánh lửa: “Tiền thúc yên tâm, nếu bọn chúng dám đến ta sẽ đánh cho chúng răng rơi đầy đất!”

Câu nói đầy khí phách đó của A Thiên thiếu gia khiến Tiền thúc ngây ngẩn, quả nhiên A Thiên thiếu gia đã khác trước đây…

Ngược lại, Thượng Quan Uy cùng Thượng Quan Trụ nghe câu này xong hai mắt bừng sáng, vẻ mặt sùng bái nhìn Đường Thiên.

Cô gia thật khí phách.

oOo

Trở lại gian phòng, Đường Thiên chìm vào suy tư, Thiên Huệ không có mặt, tình hình của Thượng Quan gia xem ra không ổn, phải nghĩ cách mới được.

Đột nhiên, khuôn mặt gã lộ vẻ kỳ quái, suy nghĩ xoay chuyển, một tên nhóc bộp cái rời Thủy Bình Võ Quỹ.

Mầm Mầm nhảy lên bàn, cánh tay bé nhỏ chống lên eo, nhe răng, mặt cố giương cao, trừng mắt với Đường Thiên có vẻ vô cùng bất mãn, sau đó lại dùng cánh tay nho nhỏ giơ cây cung lên, quơ loạn lên không, miệng phát ra tiếng kêu giận ô ô a a.

Đường Thiên giơ hai tay lên, thành thật thừa nhận: “Ngại quá, quên mất nhà ngươi…”

Mầm Mầm càng tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cây cung nhỏ quét lên ngón tay Đường Thiên, ra vẻ muốn lao tới.

Đường Thiên thấy vậy không nói một lời, tay nhiều thêm một khối hồn hạch.

Thân thể Mầm mầm cứng đờ, hai mắt đột nhiên bừng sáng, khuôn mặt nhỏ bé lại càng đỏ bừng nhưng cơn giận đã chẳng còn tăm hơi. Đường Thiên bộp phát bắn ra, hồn hạch tạo thành một đường vòng cung đẹp đẽ: “Tự chơi đi.”

Mầm Mầm nhảy bật khỏi bàn, đón lấy hồn hạch giữa không trung rồi chạy líu ríu trong phòng.

Nhìn Mầm Mầm, Đường Thiên vỗ đầu, sao lại quên mất Binh nhỉ, chuyện thế này chắc ông chú Binh có cách chứ.

Ông chú Binh nghe Đường Thiên nói xong lắc đầu: “Chuyện phức tạp như vậy ta cũng không làm đâu. Trong binh đoàn năm đó mấy chuyện động não đều do đội trưởng, A Triết hay mấy gã lòng dạ đen tối làm.”

Đường Thiên vô cùng thất vọng, bực bội nói: “Cái này cũng không, cái kia cũng không, vậy ông chú ngươi làm được cái gì?”

“Luyện binh.” Ông chú Binh giang hai tay, dáng vẻ vô trách nhiệm: “Ta là giáo quan cao cấp nhất trong binh đoàn, chỉ cần luyện binh là được.”

“Luyện binh?” Đường Thiên sửng sốt, ánh mắt đột nhiên bừng sáng: “Vậy chúng ta giúp Thiên Huệ luyện binh là được rồi? Ha ha! Ta quả thật thông minh! Đúng, thao luyện Thượng Quan Uy cùng Thượng Quan Trụ, tăng cao thực lực Thượng Quan gia, đợi Thiên Huệ về chắc chắn nàng sẽ rất ngạc nhiên!”

Sắc mặt Binh lộ vẻ nhạo báng: “Đừng mơ mộng hão huyền, chút trình độ đó của Thượng Quan gia, có luyện cũng chỉ là một đống pháo hôi.”

Đường Thiên nghe câu này xong lập tức mỉa mai lại: “Đại thúc, ngươi được lắm! Hỏi ngươi cái này ngươi không biết, cái kia ngươi cũng không biết, giờ khó khăn lắm mới có cái biết thì lại hết vặn đông lại vặn tây. Sao không nói thẳng luôn đi, còn lên giọng, giáo quan cao cấp nhất trong binh đoàn, phì!”

Nghe câu cuối xong, lông tóc Binh như dựng đứng lại, nụ cười cứng lại trên mặt: “Thằng nhóc kia, tốt nhất là thu hồi lại câu nói cuối cùng cho ta!”

Đường Thiên không hề tỏ ra yếu thế, trợn to mắt, giọng nói càng thêm trào phúng: “Này, ông chú, đừng có sợ, chẳng phải giáo quan cao cấp nhất trong binh đoàn ư? Chắc cái danh này không phải tự phong chứ?”

Hai người trợn mắt nhìn nhau như hai con gà chọi, không ai chịu nhường ai.

“Đừng tưởng dùng cái trò khích tướng cũ rích ấy mà lừa được ta!” Binh nghiến răng nghiến lợi.

“Phì! Giáo quan cao cấp nhất trong binh đoàn!?” Đường Thiên trừng mắt, lại lặp lại.

Gương mặt như vẽ của Binh run rẩy kịch liệt, lạnh giọng nói: “Đừng khích ta!”

Đường Thiên vẫn nhấn mạnh từng chữ một, giọng nói chế giễu: “Giáo quan cao cấp nhất trong binh đoàn cơ đấy!”

Lửa giận của Binh rốt cuộc cũng nuốt sạch lý trí, gầm lên một tiếng rồi lao về phía Đường Thiên.

Đường Thiên cũng không lui bước, lao thẳng tới.

Hai người lao vào đấm đá.

Mầm Mầm hai mắt bừng sáng, đứng bên cạnh ê ê a a, khuôn mặt nhỏ bé phấn khích, thi thoảng lại vung vẩy cây cung trong ta cổ vũ hai bên.

oOo

Sáng sớm ngày thứ hai.

Khi Đường Thiên bước khỏi phòng, Thượng Quan Uy cùng Thượng Quan Trụ thấy Đường Thiên mặt mũi bầm dập đều thất kinh.

“Cô gia, ngài sao vậy…” Thượng Quan Trụ không nhịn được hỏi.

Đường Thiên nhe răng, giọng nói mơ hồ: “Tối qua tu luyện không cẩn thận nên…”

Trong lòng Thượng Quan Uy và Thượng Quan Trụ cùng nghiêm nghị.

Quả không hổ là cô gia, ngay tu luyện bình thường cũng dốc sức tới vậy! Hèn chi cô gia lợi hại thế!

Nhìn sắc mặt cuồng nhiệt của hai người, Đường Thiên ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm trang nói: “Tối qua ta đã suy nghĩ một chút, Thượng Quan gia các người không thể chỉ dựa vào mình Thiên Huệ, các đệ tử Thượng Quan gia khac cũng phải phát huy tác dụng của mình.”

Hai người cùng xấu hổ, cô gia nói không sai!

“Thế nên, để đề cao thực lực các ngươi, ta quyết định truyền phương pháp tu luyện của mình cho các ngươi.” Đường Thiên sắc mặt nghiêm túc.

Hai người lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt khó tin.

Thượng Quan Uy nhịn không được nói: "Cô gia, cái này. . ."

Đường Thiên hiên ngang lẫm liệt vung tay: “Được rồi, đừng lắm lời! Ta làm vậy cũng để chia sẻ bớt cho Thiên Huệ! Các ngươi triệu tập mọi đệ tử tới sân tập võ! Có điều ta phải cảnh cáo trước, toàn bộ quá trình tu luyện mọi người phải nghe theo lệnh ta!”

Thượng Quan Uy kích động tới mức hai môi run rẩy, một lúc lâu sau hắn mới khôi phục, nói như đinh đóng cột: “Cô gia yên tâm, ai dám không nghe lệnh cô gia ta tuyệt đối không tha cho hắn!”

Thượng Quan Trụ tiếp lời, hung hăng nói: “Không nghe lời cô gia, ta bóp chết hắn!”

Nhìn bóng lưng hai người vội vã chạy khỏi, Đường Thiên sờ sờ khuôn mặt tím bầm, cảm giác tê dại, đau đớn tới mức hít một hơi lạnh.

Cái thằng này ra tay độc ác quá đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.