"Phế vật! Tất cả đều là phế vật!"
Cột sáng tráng kiện, từ trời cao xa xôi trên đỉnh đầu sâu không lường
được chiếu đến, năng lượng quang minh nồng nặc bao phủ bạch sắc điện
phủ. Điện phủ màu tuyết trắng giống như dùng cẩm thạch trắng tinh điêu
khắc thành, điểm sáng trắng trong cột sáng cuồn cuộn không ngừng chìm
vào điện phủ. Chỉ có người từng đến qua mới biết rõ, cả tòa điện phủ là
hoàn toàn do năng lượng quang minh ngưng kết thành.
Quang Minh Điện, là địa điểm thần thánh nhất ở Quang Minh Châu, toàn bộ Thánh điện, là căn nguyên của Quang Minh.
Tiếng rít gào của Đại trưởng lão vang vọng Thánh Điện, ngay cả cột sáng cũng vì đó mà rung động.
Bên trong điện phủ, mọi người câm như hến, sắc mặt trắng bệch. Ở phía
trên, một thân ảnh khôi ngô, toàn thân bao phủ hỏa diễm kim sắc, nhìn
không thấy hình dáng. Tiếng rít gào xuất phát từ trong hỏa diễm, ở phía
dưới, toàn bộ ánh mắt vừa đụng đến hỏa diễm kim sắc, không khỏi toát ra
vẻ kính nể.
Đó là Thánh diễm, Thánh diễm đẳng cấp tối cao.
Mọi người chưa từng thấy Đại trưởng lão thất thố như thế, rít gào như
thế. Ở trong lòng bọn họ, dường như Thánh điện có biến mất, Đại trưởng
lão cũng sẽ không chút động lòng.
Đại trưởng lão nhiều năm không hỏi tục sự, nhất tâm nghiên cứu Vũ kỹ
Thiên lộ. Bình thường cơ hồ tất cả sự vụ của Thánh điện đều giao cho
Charles và mấy vị trưởng lão khác, cơ hồ là không có bất cứ cảm giác gì
về sự tồn tại của Đại trưởng lão, các trưởng lão mới thậm chí chưa từng
gặp Đại trưởng lão.
Nhưng mà lúc này, toàn bộ Thánh điện đều phục dưới uy nghiêm của Đại trưởng lão, ngay cả không khí, năng lượng đều đang run rẩy.
"Charles!"
Charles đang cúi rạp xuống, thân thể run lên, ánh mắt Đại trưởng lão
chiếu trên lưng y giống như thực chất, y cảm giác lưng mình đang bốc
cháy, vậy mà lại sinh ra cảm giác đau đớn vì bị đốt. Khuôn mặt anh tuấn
kia trầm tĩnh như nước, y cung kính hô: "Đại trưởng lão."
"Ta giao việc cho ngươi, ngươi lại giao về một phần đáp án như vậy?" Thánh diễm vàng kim vô thanh phun ra nuốt vào.
Charles biết rõ cầu xin tha thứ và thoái thác chỉ sẽ làm Đại trưởng lão
càng thêm tức giận, y hít sâu một hơi: "Thỉnh Đại trưởng lão trách
phạt!"
"Trách phạt? Đương nhiên phải trách phạt!" Khuôn mặt Đại trưởng lão hoàn toàn bị Thánh diễm che phủ, nhìn không ra nét vui nét giận, cánh tay
phải bỗng nhiên vung lên, thánh diễm vàng kim dọc theo cánh tay hắn kéo
dài ra, hóa thành một cái roi lửa kim sắc.
Phanh!
Hỏa tiên đánh trúng lưng Charles, thân thể Charles run lên, khuôn mặt
anh tuấn vặn vẹo, cả người rung động. Một roi này tựa như đánh trúng
linh hồn y, đau đớn vô cùng khiến đầu óc y trống rỗng, toàn thân co
giật.
Y phục sau lưng y vẫn bằng phẳng như cũ, không có chút vệt lửa nào, thậm chí không có một chút nếp nhăn.
Mọi người lưng cong xuống càng thấp, Quang Minh Điện một mảnh tĩnh mịch, chỉ có Charles thở dốc ôi ôi giống như dã thú kêu bao hàm đau đớn, rõ
ràng dị thường. Mọi người biết rõ Đại trưởng lão thật nổi giận rồi,
thánh phạt chi tiên, đó là hình phạt đối với linh hồn, nỗi đau đớn xuất
phát từ chỗ sâu nhất trong người.
Đại trưởng lão luôn luôn thiên vị đối với Charles, thậm chí có lời đồn
đãi nói rằng Charles điện hạ là con tư sinh của Đại trưởng lão, đây là
lần đầu tiên Đại trưởng lão nghiêm phạt Charles điện hạ, là nghiêm trọng như thánh phạt chi tiên đấy.
Mọi người đều bị hù dọa rồi.
Sau năm phút, con mắt giống như gần chết của Charles điện hạ mới hồi
phục mấy phần thần thái, ở chỗ sâu trong con mắt y còn là không tự chủ
mà toát ra một tia sợ hãi. Thật là đáng sợ, dù cho ý chí y kinh người, y cũng tuyệt đối không muốn gặp lần thứ hai.
"Liên tục bảy binh doanh bị tàn sát, nghe rợn cả người."
Thanh âm Đại trưởng lão cũng không nhanh, nhưng mà tràn đầy uy nghiêm và lực lượng, mỗi chữ đều như búa tạ kim sắc trùng điệp nện vào trong
không khí.
"Đừng có lý do gì, đừng có mượn cớ gì, chỉ cần kết quả." Ánh mắt Đại trưởng lão chậm rãi đảo qua toàn trường.
Mỗi chữ nổ tung trong không trung, lỗ tai mỗi người ông ông cả lên.
Mọi người đè nén hoảng sợ trong lòng, đồng thanh tuân mệnh: "Vâng!"
Một đạo hỏa diễm kim sắc phóng lên cao, hóa thành một đạo lưu tinh biến
mất tăm tích, uy áp kinh khủng kia đột nhiên biến mất tăm tích, không
khí khiến người hít thở không thông cũng thoáng cái trở nên sinh động
hoạt bát.
Quang Minh Điện không hẹn mà cùng vang lên thanh âm thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người đều sửng sốt, đối diện nhau, không khỏi nhìn nhau cười khổ.
Bọn họ ai không phải quyền cao chức trọng tôn quý vô cùng, nhưng mà vừa
rồi, bọn họ không chút ý phản kháng nào. Đại trường lão thật quá đáng
sợ.
"Hiện tại làm gì bây giờ?" Một vị trưởng lão mở miệng hỏi.
Mọi người trầm mặc, rất nhiều người còn chưa có phục hồi lại tinh thần sau cơn chấn động vừa rồi.
"Gia Á phải tọa trấn trung tâm, Khoa Lâm đi Bạch Dã Châu. Lan Tư chết
rồi, Áo Lợi Phất(Oliver) còn đang bị giam giữ. Có đại quân do năm vị
trung tướng hợp thành, đang chuẩn bị xuất phát, bọn họ muốn trợ giúp
Thương Châu. Đây là lượt đầu tiên, bọn họ cấp mang cho Câu Thành Văn Đao rất nhiều chiến hạm. Trừ cái đó ra, chúng ta cũng cần phải gia tăng
nhân thủ cho tuyến tiếp viện, tuyến tiếp viện của chúng ta quá dài. Tất
cả chúng ta còn phải chuẩn bị lượt thứ hai. Quang minh kỵ sĩ cũng cần
phải đi, chúng ta cần phải mau chóng tìm ra nhập khẩu thông tới Thiên
lộ, binh sĩ phổ thông tại Lam thế giới có sức chiến đấu rất yếu. Vấn đề
hiện tại là ai đối phó Kim Châu phỉ?"
Một vị trưởng lão khác tính toán từng cái, đầy mặt khổ não.
An tĩnh, dị thường an tĩnh.
Vừa tính toán như thế, toàn bộ kết quả, khiến mặt mũi chư vị trưởng lão hiện lên vẻ không thể tin được.
Quang Minh Châu vậy mà lại có một ngày đối mặt hoàn cảnh quẫn bách vì
binh lực không đủ! Quang Minh Châu cường đại, Quang Minh Châu lấy vũ lực mà trứ danh, Quang Minh Châu danh tướng tập hợp, vậy mà lại binh lực
không đủ!
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt nhau.
trong lòng Charles cũng thất kinh, không nghĩ được Thánh điện vậy mà lại binh lực giật gấu vá vai, nhưng mà trên mặt hắn thủy chung bảo trì trấn định: "Hạm đội trợ giúp Thương Châu lập tức xuất phát, không nên làm
lỡ. Gia Á đại nhân không thể động. Đốc thúc tốc độ Khoa Lâm nhanh một
chút, nói cho hắn, hắn cần phải trước lúc đợt thứ hai xuất phát, giải
quyết xong Bạch Dã Châu! Là phải được! Chúng ta không có thời gian để
lãng phí."
"Vậy Kim Châu Phỉ làm sao bây giờ?" Có trưởng lão lo lắng hỏi, rất nhiều người không hẹn mà cùng gật đầu.
Vừa rồi lửa giận của Đại trưởng lão còn rõ ràng ở trong mắt, ai cũng không dám vào lúc này bằng mặt không bằng lòng.
"Kim Châu phỉ phi thường am hiểu chơi trốn tìm, chúng ta không thể sốt
ruột." Charles lãnh tĩnh như thường: "Việc đầu tiên chúng ta phải làm,
là thu gọn không gian hoạt động của Kim Châu Phỉ. Giặc cỏ thổ phỉ, một
khi không có không gian, chính là cá thịt trên thớt. Bốn vị trung tướng
phụ trách đợt tiếp viện thứ hai, xuất phát theo bốn phương hướng, kéo
lưới, đè ép không gian của Kim Châu Phỉ. Ta cần các ngươi tạo ra một cái lao lung trùm lên Kim Châu Phỉ. Chỉ cần trùm lên một cái lao lung cho
chúng nó, mấy cái binh đoàn địa phương đủ để tiêu hao bọn chúng sạch
sẽ."
"Vì cái gì không để bọn họ trực tiếp giải quyết?" Có trưởng lão nhịn không được hỏi.
"Thời gian." Charles biểu hiện rất trí tuệ, thản nhiên nói: "Chúng ta
rất eo hẹp thời gian. Trọng yếu hơn chính là chúng ta rất khẩn trương về binh lực, nhất là tinh nhuệ. Trái lại, chúng ta có rất nhiều binh đoàn
địa phương, rất nhiều, sức chiến đấu của bọn họ không thể trợ giúp tiền
tuyến. Đã như vậy, vì sao chúng ta phải tiêu hao tinh nhuệ quý giá của
chúng ta?"
Các Trưởng lão bừng tỉnh đại ngộ, dồn dập gật đầu.
"Thế thì sao phải giục Khoa Lâm nôn nóng như vậy?" Có người hỏi.
Charles nói: "Đợt tiếp viện thứ hai một khi ly khai, chúng ta chỉ còn
lại có Gia Á đại nhân và Khoa Lâm. Gia Á đại nhân khẳng định là không
động đậy rồi, nếu như Khoa Lâm còn chưa có giải quyết Bạch Dã Châu, vậy
có nghĩa Quang Minh Châu hoàn toàn trống rỗng. Một khi xảy ra điểm gì
ngoài ý muốn, chúng ta liền ngay cả người cứu hoả cũng không có."
Nghe vậy không có người tiếp tục có ý kiến.
Khoa Lâm tiếp nhận mệnh lệnh của Thánh điện, không nói thêm gì. Bây giờ
tình huống của Quang Minh Châu, hắn cũng rất rõ ràng. Trong con mắt hắn, đây là thời kì gian nan nhất của Quang Minh Châu, cũng là thời kì trọng yếu nhất của Quang Minh Châu.
Mệnh lệnh của Thánh điện tuy rằng sẽ tạo ra một ít phiền phức cho hắn,
nhưng mà tình thế bức bách, hắn không có bất cứ do dự gì, lập tức hạ
lệnh tăng tốc đi tới.
Phía trước, trinh sát không ngừng truyền tin tức lại.
Quả nhiên là dư nghiệt Tội Vực! Nhưng mà không phải Bạch Dã Châu, mà là Hoang châu!
Ở tại phía trên nơi binh đoàn Tội Môn đóng quân, đột nhiên hiện ra một
cứ điểm, thủ vệ sâm nghiêm. Làm cho người ta không nghĩ tới chính là,
Hoang Châu vậy mà lại bị dư nghiệt Tội Vực cải tạo thành nơi như Tội
Vực. Toàn bộ Hoang Châu năng lượng cực kỳ thưa thớt, trinh sát tiến vào
hoàn toàn vô pháp thích ứng.
Biểu tình của Khoa Lâm trở nên nghiêm túc.
Hắn nghĩ tới tình huống mình có khả năng đối diện, nhưng mà trăm triệu
làn không nghĩ tới dư nghiệt Tội Vực lại có năng lực cải tạo hoàn cảnh.
Một trận này không dễ đánh.
"Mục tiêu, Bạch Dã Châu, tốc độ cao nhất đi mau!"
Mệnh lệnh truyền đạt xuống, đại quân dùng tốc độ cao nhất phóng tới Bạch Dã Châu. Khoa Lâm quyết định đóng quân tại Bạch Dã Châu, nhìn xem Hoang Châu bị cải tạo thành bộ dáng gì. Nếu như năng lượng thật sự thưa thớt, đó chính là một đại phiền phức, nhất là vào thời kì then chốt như thế.
Khi đại quân của Khoa Lâm đến được Bạch Dã Châu, hắn bị cảnh tượng hoang vắng trước mắt làm sợ ngây người.
Toàn bộ Bạch Dã Châu cơ hồ không có người, mỗi một thành thị đều là
trống không. Họa Kim Châu phỉ, người của Bạch Dã Châu liền điêu linh rất nhiều. Mà Bạch Dã Châu quá gần Hoang Châu, trong khoảng thời gian này,
võ giả Tội Vực không ngừng xuất hiện, càng khiến cho khủng hoảng lan
rộng. Nguyên bản dân chúng còn chuẩn bị nhìn xem, tất cả đều lựa chọn ly khai, địa phương như Bạch Dã Châu tại Tây Bộ quá nhiều.
Khuôn mặt Khoa Lâm âm trầm, hắn chưa từng gặp tràng cảnh hoang vắng khó khăn như thế ở cảnh nội Quang Minh Châu.
Đây còn là Quang Minh Châu phồn hoa ổn định sao?
Trên đường thấy mỗi một thành thị đều không có một bóng người, sĩ khí
đại quân bị ảnh hưởng, có chút suy sụp. Cảnh nội Quang Minh Châu, cơ hồ
chưa từng bị nạn trộm cướp.
Trinh sát cảm giác càng thêm cường liệt.
"Thực sự là cho tới bây giờ chưa thấy trường hợp như vậy a!"
"Đúng vậy! Nơi này trước đây ta đã đến, khắp nơi đều thấy thuyền lấy
quặng, chúng ta bay lâu như vậy, ngay cả một cái bóng người cũng không
nhìn thấy. Như thể cả châu không bóng người, thật có điểm dọa người."
"Nghe một câu như vậy của ngươi, lão tử cảm thấy sau lưng cũng có chút lành lạnh."
"Các ngươi ngậm miệng!"
sắc mặt cả đội trinh sát đều có chút khó coi, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
"Ta cảm thấy đến ngưỡng rồi, chúng ta trở về thôi." Một gã trinh sát lá gan tương đối nhỏ nhịn không được nói.
"Còn chưa dò xét xong..." Đội trường có chút do dự.
"Ngay cả cái bóng người cũng không có, còn có cái gì mà dò xét." Một tên trinh sát khác lầm bầm, sắc mặt hắn có chút trắng bệch. Liên tục bay ba ngày, ngay cả bóng người cũngg không nhìn thấy, đây tuyệt đối không
phải thể nghiệm khoái trá gì.
"Phía trước là nghĩa địa chiến hạm." Tên trinh sát đã từng đến Bạch Dã
Châu kia tán đồng bảo: "Ngay cả trong thành cũng không có người, nghĩa
địa chiến hạm kia, khẳng định ngay cả bóng quỷ cũng không có. Chúng ta
còn đặt tinh lực ở Hoang Châu đi, một trận này không dễ đánh."
Đội trưởng nghe vậy, cũng không phản đối nữa: "Được rồi, vậy chúng ta
trở về đi. Dọc theo đường kiểm tra lại các thành thị, đó là địa phương
mai phục tốt nhất."