Bây giờ, khắp nơi Bạch Dã Châu đều là cảnh tượng hoang vắng, không có
một bóng người, chỉ có phụ cận tinh môn thông tới Hoang Châu còn tương
đối náo nhiệt.
Chiến kỳ của binh đoàn Áo Lợi Phất(Oliver) dương cao, bầu không khí nơi đóng quân sâm nghiêm.
Chiến hạm thành đàn ngừng tại nơi đây, nhìn qua cực kỳ đồ sộ. Tinh môn
chật hẹp, chiến hạm cỡ lớn và cỡ trung khó mà thông qua, chiến hạm loại
nhỏ sức phòng ngự hữu hạn, rất dễ dàng bị công phá, còn lâu mới bằng đại trận giúp Khoa Lâm yên tâm.
"Đã triển khai trinh sát chưa?"
Cổ Đặc đặt mông ngồi ở bên cạnh Khải Tư, thuận miệng hỏi. Hắn có cái đầu tóc nâu thô ngắn, thân thể cường tráng, tính cách hiếu chiến, khi Áo
Lợi Phất(Oliver) còn tại vị, hắn là phụ tá đắc lực của Áo Lợi
Phất(Oliver).
"Ừm, đã đi hết rồi, không có dị thường gì." Khải Tư chả thèm quay đầu
lại, nói. So với thân hình cao lớn cường tráng của Cổ Đặc, y gầy yếu hơn rất nhiều. Nhưng mà không có người sẽ bởi vậy mà khinh thị hắn, tại Áo
Lợi Phất(Oliver) binh đoàn, địa vị của y không thua kém Cổ Đặc chút nào.
Cổ Đặc dũng mãnh, Khải Tư giỏi mưu, hai người là hợp tác nhiều năm, ăn ý khăng khít, tình như huynh đệ.
"Đây là một lần cơ hội sau cùng của chúng ta rồi." Cổ Đặc cảm khái, hắn
nhìn chiến kỳ dương cao một cái, có chút thổn thức: "Cái cờ này phỏng
chừng cũng phải đổi rồi, không biết sẽ biến thành tên gì."
Khải Tư không nói gì, cặp mắt linh động thường ngày lúc này lại tràn ngập mê man.
Hai người bỗng chốc cùng im lặng.
Áo Lợi Phất(Oliver) bị bắt giam, đối với binh đoàn mà nói là ngập đầu
tai ương. Lúc trước hai người còn ôm một tia hi vọng, dù sao Áo Lợi
Phất(Oliver) đại nhân cũng có thể coi là quân công chói lọi, vị tất
không có cơ hội Đông Sơn tái khởi. Nhưng mà, lần này trong tình huống
khẩn trương về binh lực như thế, Thánh Điện vẫn không sử dụng lại Áo Lợi Phất(Oliver) đại nhân, hai người liền triệt để minh bạch, Áo Lợi
Phất(Oliver) đại nhân không còn hi vọng rồi.
Hai người theo Áo Lợi Phất(Oliver) đại nhân nhiều năm, được coi là tâm
phúc chân chính của Áo Lợi Phất(Oliver), rất khó được người khác tiếp
nhận. Bọn họ không bị liên lụy tới vụ Áo Lợi Phất(Oliver) đại nhân cũng
đã được coi là may mắn. Lối ra có khả năng nhất của bọn họ, chính là bị
điều đến binh đoàn địa phương, sau đó yên lặng sống nốt quãng đời còn
lại. binh đoàn này cũng sẽ bị phân chia, bị các binh đoàn khác chia cắt, binh sĩ tinh nhuệ như vậy vẫn rất được binh đoàn khác hoan nghênh.
"Thay đổi tên là gì cũng không còn quan hệ tới chúng ta." Cổ Đặc miễn
cưỡng cười thốt lên: "Chúng ta cứ hoàn thành cho tốt nhiệm vụ lần này,
không có công lao cũng có khổ lao. Chỉ cần không bị điều đến một nơi
chim không thèm xả thì ta đã thỏa mãn rồi."
Phúc lợi đãi ngộ dành cho binh đoàn địa phương cũng có khác biệt tương
đương lớn, càng là nơi hẻo lánh hoang vắng, phúc lợi đãi ngộ lại càng
kém.
Con mắt mê man của Khải Tư trở nên tỉnh táo hơn một chút, bình thản nói: "Ngươi có thể đi huấn luyện tân binh a, tràng chiến tranh này không kết thúc nhanh như vậy, đoàn nào đều phải bổ sung nguồn lính. Tướng lĩnh
cấp bậc như ngươi, nếu như chịu đi huấn luyện tân binh, vậy ai cũng sẽ
không cản được ngươi."
"Huấn luyện tân binh?" Mặt Cổ Đặc xanh lại : "Tuyệt đối không được! Mỗi
ngày nhìn những tân binh trời ơi kia, ta nhất định sẽ bị bức điên!"
Khải Tư cười ha ha, y cố ý trêu chọc, y thực sự quá hiểu về Cổ Đặc. Cái
đứa khốn khiếp này chính là một tên cuồng điên chiến đấu, mỗi ngày không đánh mấy trận, toàn thân sẽ khó chịu. Y có thể xuất ngũ, trải qua cuộc
sống thong dong, dù sao mấy năm nay theo Áo Lợi Phất(Oliver) đại nhân
cũng kiếm được không ít tiền, gia sản hậu hĩnh. Y biết rõ Cổ Đặc tuyệt
đối sẽ không xuất ngũ, cuộc sống thong dong chỉ sẽ khiến gia hỏa này
ngột ngạt kìm nén.
Cười xong, Khải Tư mới thản nhiên nói: "Yên tâm, cũng không phải không có cơ hội."
Con mắt Cổ Đặc sáng ngời, hắn rất tín phục Khải Tư, vội vàng ghé sát lại: "Nói nhanh lên, cơ hội thế nào?"
Khải Tư giải thích: "Theo ta được biết, hiện tại binh lực ở tiền tuyến
thiếu trước hụt sau, binh lực thiếu tới mức cực kỳ nghiêm trọng. Hơn nữa thế cục tiền tuyến không tốt lắm, Câu Thành Văn Đao đại nhân, Thu Húc
Hoa đại nhân và Mạc Tâm đại nhân đều gặp phải phiền phức."
Cổ Đặc hít hà một hơi: "Tại sao có thể như vậy! Ngay cả ba vị hổ tướng đại nhân cũng không thể chiến thắng địch nhân sao?"
Hắn cũng nghe được một ít tin tức, nhưng mà chưa bao giờ nghĩ tình huống nghiêm trọng như thế. Năm hổ tướng ở trong cảm nhận của người Quang
Minh Châu là loại vô địch. Ở trong hàng ngũ tướng lĩnh Quang Minh Châu,
cũng là như thế. Đám Cổ Đặc hiểu rõ lắm, muốn lên tới hổ tướng không
phải dễ dàng gì. Nếu như bảo trung tướng thì còn có thể nhờ lai lịch một chút, hổ tướng tuyệt đối chắc chắn không có khả năng.
"Tin tức cụ thể ta không rõ lắm." Khải Tư nói tiếp: "Nếu như điều này là thật, đối với chúng ta mà nói, có khả năng là một cơ hội. Nếu như tiền
tuyến không căng thẳng, bọn chúng ta khẳng định sẽ bị xé ra, bổ sung cho các binh đoàn khác. Nhưng mà nếu như tiền tuyến căng thẳng, binh đoàn
đã định hình giống như chúng ta , chỉ cần đưa đến tiền tuyến, là có thể
phát huy tác dụng, Thánh Điện khẳng định sẽ không tại thời khắc mấu chốt này làm chuyện như vậy."
Con mắt Cổ Đặc càng ngày càng sáng lên: "Ai, lời ngươi vừa nói, đúng thật có khả năng!"
Khải Tư yếu ớt: "Hơn nữa chúng ta có tội tại thân, sẽ càng liều mạng hơn."
"Có cơ hội liều là được rồi." Cổ Đặc không chút do dự nói, hai mắt hắn tỏa ánh sáng, lại lần nữa khôi phục ý chí chiến đấu.
"Chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ lần này trước đã." Khải Tư nhắc nhở:
"Chúng ta phải thể hiện phải biểu diễn sức chiến đấu chúng ta với bên
trên cái đã."
"Yên tâm!" Cổ Đặc vỗ ngực bang bang rung động, hào khí vạn trượng: "Ai dám đến gậy sự, nhất định đánh cho hắn tè ra quần!"
Bỗng nhiên, tiếng cảnh báo ầm vang.
Hai người quoắc mắt đứng lên, liếc nhau, đều xem ra vẻ nghiêm trọng lẫn
cẩn thận trong mắt lẫn nhau. Đối với tình hình bọn họ hiện tại, thua nữa là không được.
"Đi xem!" Cổ Đặc trầm giọng nói.
Khải Tư không chút do dự, lập tức bảo toàn quân phòng bị.
Khi Cổ Đặc nghe trinh sát báo cáo xong, tỏ ra cổ quái: "Cái gì? Chiến hạm binh đoànsiêu cấp? Các ngươi xác định không lầm chứ?"
Chiến hạm binh đoàn siêu cấp, là bá vương trong chiến hạm, là chiến hạm
cường đại nhất, bất luận một chiếc chiến hạm binh đoàn siêu cấp nào đều
là chiến hạm cấp hoàng kim. Chiến hạm binh đoàn siêu cấp không thể mua
được trên thị trường, toàn bộ Thánh Vực, xưởng đóng tàu có năng lực chế
tạo chiến hạm binh đoàn siêu cấp có thể đếm được trên đầu ngón tay. Giá
cả chế tạo cực kỳ đắt đỏ, cần phải có vô số tài liệu trân quý. Cho dù là Quang Minh Châu núi vàng núi bạc, dốc lực toàn châu, cũng chỉ chế tạo
ra năm chiếc.
Hiện tại trinh sát lại nói bọn họ phát hiện một chiếc chiến hạm binh đoàn siêu cấp, đang bay tới phía bọn họ.
Biểu tình của Cổ Đặc có thể nghĩ mà biết, nếu như không phải có mấy tên
trinh sát cùng lúc báo cáo, hắn khẳng định cho rằng cái gã gia hỏa kia
hồ ngôn loạn ngữ.
Khải Tư tựa hồ nghĩ đến cái gì, đột nhiên hỏi: "Bọn họ từ phương hướng nào tới?"
"Từ phía nghĩa địa chiến hạm."
"Nghĩa địa chiến hạm!" Khải Tư bừng tỉnh đại ngộ: "Ta hiểu rồi, bãi tha
ma chiến hạm đúng là có một chiếc chiến hạm binh đoàn siêu cấp."
Thấy vẻ mặt Cổ Đặc mờ mịt, hắn giải thích: "Truyền kỳ chiến hạm Quang Minh Hào được mai táng tại nghĩa địa chiến hạm."
"Quang Minh Hào?" lúc này Cổ Đặc mới hiểu được, bèn trầm tĩnh lại:
"Ngươi nói chính là chiếc đồ cổ kia a. Lẽ nào bọn họ cải tạo Quang Minh
Hào? Ha ha! Thực sự là khôi hài, ai lại nghĩ ra cái ý tưởng ngu xuẩn như thế? Một chiếc đồ cổ phế thải, cải tạo sơ sài, lẽ nào có thể dùng được
sao?"
Khải Tư cũng cảm thấy khó mà hiểu được, Quang Minh Hào nằm ở nghĩa địa
chiến hạm hoang phế mấy trăm năm, vậy mà lại có người đặt chủ ý vào một
chiếc đồ cổ không hữu dụng như thế.
Xuất phát từ thận trọng, Khải Tư và Cổ Đặc quyết định đi xem.
Khi hai người nhìn thấy cái gọi là chiến hạm binh đoàn siêu cấp ở trong miệng trinh sát thì biểu tình hai người triệt để dại ra.
Cái này là một chiếc chiến hạm thế nào a...
Trên thân thuyền khổng lồ, treo đầy những túi căng phồng lồi ra gì đó,
chất liệu rất nhẹ, khi gió thổi qua, một trận loạn dao động. Hơn nữa đủ
loại màu sắc, nhìn qua tựa như từng cái túi rác thổi phồng lên, buồn
cười không thể tả được. Cửa sổ mạn tàu hiển nhiên là mới tạo thêm, vậy
mà lười biếng đến mức ngay cả sơn cũng không thèm làm. Nhãn lực tốt, Cổ
Đặc thậm chí có thể nhìn thấy gờ ráp, mép cuốn. Còn nữa, những thứ kia
là cái gì mà như đống gỗ vậy?
Nếu như không phải trước đó đã biết rõ đây là Quang Minh Hào, ai cũng
không thể kết nối chiếc Quang Minh Hào trong truyền thuyết với chiếc
thuyền rác rưởi rách nát này với nhau.
"Đây... Đây là Quang Minh Hào sao?" Cổ Đặc lắp bắp, hắn bị trình độ làm
ẩu của đối phương gây chấn động rồi. Cổ Đặc tùy tiện đảo qua một cái,
liền phát hiện mấy chỗ làm không đúng, sai lầm chồng chất. Hắn chưa từng gặp chiếc thuyền nào làm ẩu như thế, làm thay đổi nhận biết về giới hạn công nghệ của hắn. Dù cho đối phương cải tạo chính là chiếc đồ cổ Quang Minh Hào hoang phế mấy trăm năm này, Cổ Đặc vẫn có cảm giác Quang Minh
Hào bị làm nhục.
Khải Tư trợn mắt há mồm buột miệng hỏi: "Hải tặc?"
Cái này đại khái là suy đoán hợp lý nhất mà y có thể nghĩ đến.
"Khẳng định đó là một tốp hải tặc nghèo." Cổ Đặc bổ sung một câu: "Cực kỳ khốn khổ!"
Đúng vậy! Cổ Đặc đối với suy luận của mình rất tin tưởng không chút nghi ngờ. Bụng đói ăn quàng như thế, tìm một chiếc thuyền hoang phế bỏ đi
mấy trăm năm để cải tạo, cái này là nghèo đến mức nào a! Hải tặc đối với thứ bảo mệnh mình, từ trước đến nay rất chịu chơi, cái này phải là
nghèo cỡ nào a! Những túi rác xanh xanh đỏ đỏ kia, ngay cả túi rác cũng
không buông tha, vậy phải nghèo mức nào a!
Được rồi, cái chiếc thuyền này có thể bay được, quả thực là kỳ tích.
Chỉ là cái tốc độ này... Quả thực chậm như rùa a.
Khải Tư rất tán đồng với ý nghĩ của Cổ Đặc, y không chuyển mắt mà nhìn
chiếc thuyền rác, có chút không lý giải được bèn hỏi: "Vậy bọn họ bay về phía chúng ta là có ý gì?"
Di, đúng vậy, bọn họ bay về phía này làm gì chứ?
"Khả năng sắp cạn lương thực rồi đây." Cổ Đặc vuốt cằm: "Chỉ có thể là bí quá hóa liều, sắp chết liều một cái."
Khải Tư có chút đồng cảm: "Thật đáng thương."
Cổ Đặc rất tán đồng mà gật gật đầu: "Quả thực khiến người ta nhìn không
ra a, xem ra chúng ta chỉ có nước giúp bọn hắn một cái rồi. Thôn Vân
hào, Bắc Quang hào, đi đập vỡ chiếc, ách, Quang Minh Hào bị đạp hư kia,
giúp bọn hắn kết thúc thống khổ như vậy!"
Hai chiếc chiến hạm cỡ trung thoát ly đội ngũ, bay về hướng "Quang Minh Hào bị đạp hư ".
Trên hai chiếc chiến hạm không ngừng có tiếng cười vang, Quang Minh Hào
bị đạp hư, bọn họ cảm thấy Cổ Đặc đại nhân thực sự hình dung quá chuẩn
xác. Thuyền trưởng cái thuyền khác cảm thấy đố kị với vận may của hai
chiếc chiến hạm kia, đây chính là cái công lao đầu tiên khi khai chiến
a. Thôn Vân hào Bắc Quang hào thực sự là nhặt được lãi lớn.
Tiếng trêu chọc từ những hạm trưởng cái chiến hạm khác tức thì như thủy triều.
"Uy uy, cái thuyền này lớn như vậy, thân thể nhỏ bé của hai người các
ngươi có thể vừa hay không a? Chúng ta đúng là phi thường cam tâm tình
nguyện hỗ trợ a."
"Đúng vậy đúng vậy! Hỗ trợ miễn phí! Thế nào? Nếu như các ngươi làm gỏi không được bọn họ, thật mất mặt a!"
"Rất có khả năng a, kết cấu chính của Quang Minh Hào đúng là rất vững chắc a, chúng ta cũng là vì tốt cho các ngươi a!"
...
Hai chiếc chiến hạm phản kích lại cũng không tỏ ra yếu kém.
"Nằm mơ đi, các ngươi cứ đỏ mắt đi. Quang Minh Hào bị đạp hư, thật mê người."
"Ha ha không sai. Về sau thỉnh gọi ta là nam nhân đánh chìm chiến hạm
binh đoàn siêu cấp! Các ngươi chỉ có thể đứng nép một bên giương đôi mắt trông mong mà nhìn a, ha ha, thật dễ chịu!"
trên dưới binh đoàn Áo Lợi Phất(Oliver) đều phi thường thả lỏng, gần
nhất bầu không khí trong binh đoàn luôn trong tình trạng tệ hại, chiếc
Quang Minh bị đạp hư Hào này đem lại cho mọi người rất nhiều niềm vui.
Ngay cả trên mặt Khải Tư và Cổ Đặc cũng hiện lên tiếu ý, là một cái tiết mục nhỏ vui vẻ.
Bên trong Quang Minh Hào bị đạp hư lại là một quang cảnh khác.