Chiến Thần Bất Bại

Chương 120: Chương 120: Tập Quỷ Trảo!




Vô số tia lửa lóe lên trước mặt Đường Thiên.

Thân thể khô gầy của Quỷ Trảo như được đúc bằng sắt thép, không chút sứt mẻ. Tốc độ hai tay của Quỷ Trảo nhanh tới kinh người, mỗi trảo lại mang theo một chuỗi tia lửa.

Hỏa Kỳ rống lên giận dữ, như con dã thú tiến công, thế tới như sóng đánh dồn dập, mà Quỷ Trảo lại như tảng đá ngầm, sóng biển có hung tợn thế nào cũng phải tan nát trước mặt hắn.

Đường Thiên xem tới ngây ngẩn.

Hỏa Kỳ hiện giờ còn lợi hại hơn cả vừa rồi, nhưng dẫu vậy vẫn không đối phó nổi với Quỷ Trảo.

Quỷ Trảo trước mặt cường đại tới mức Đường Thiên cảm thấy xa lạ.

Mỗi trảo đều cực kỳ nhanh chóng, như trượt qua không khí, mang theo một chuỗi tia lửa.

Dữ dằn!

Mỗi trảo đều vô cùng dữ dằn, không chút phiêu hốt, không hề quỷ dị mà là dữ dằn. Mau lẹ hữu lực, cứng đối cứng với Hỏa Kỳ song không hề rơi xuống hạ phong.

Với thực lực Đường Thiên hôm nay, chống lại võ giả cấp sáu bình thường đã không rơi xuống hạ phong. Song đối mặt với Hỏa Kỳ lại không có bao nhiêu sức phản kháng. Hỏa Kỳ đạt tới cấp bao nhiêu? Theo phán đoán của Đường Thiên, ít nhất cũng là cấp bảy.

Sau khi dung hợp, Hỏa Kỳ đạt tới cấp bậc nào?

Đường Thiên đã khó lòng phán đoán nổi, hắn chỉ biết sau khi dung hợp Hỏa Kỳ đã cường đại hơn rất nhiều so với trước khi dung hợp!

Thực lực Quỷ Trảo, trước kia Binh từng nhận xét là cấp bảy.

Quỷ Trảo cấp bảy chống lại Hỏa Kỳ sau khi dung hợp, lực lượng hai bên nên ngang nhau mới phải.

Đúng vậy...

Song cảnh tượng trước mặt lại khiến Đường Thiên cảm thấy Quỷ Trảo đang thắng thế.

Như biết rõ nghi hoặc trong lòng Đường Thiên, giọng nói của Binh lại vang lên giải đáp:

“Ngươi thấy lạ lắm phải không? Thật ra không có gì lạ, đây mới thực sự là võ kỹ. Chân lực của Quỷ Trảo không hề mạnh, nhưng hắn sáng tạo ra Hỏa Liêm Quỷ Trảo, về mặt trảo công đã thật sự xứng danh đại sư. Bất luận là binh đoàn sử dụng giáp máy, bí bảo lưu của võ hội Quang Minh hay cả phương thức chiến đấu ỷ lại vào hồn tướng trước mặt, thật sự quyết định được cuộc chiến đều là võ kỹ.”

“Vì sao ta bắt ngươi khổ luyện võ kỹ nhiều như vậy, vì chỉ có vậy ngươi mới thật sự nắm giữ được tinh túy của võ kỹ. Những thứ khác, bất luận là bộ giáp bí bảo hay giáp máy, trực giác vân vân, giá trị của chúng đề chỉ để ngươi phát huy uy lực của võ kỹ mà thôi.”

“Trận chiến này ngươi phải quan sát cho kỹ. Trảo công cấp bậc đại sư, không phải lúc nào cũng thấy được đâu.”

๑๑۩۞۩๑๑

Khổng Diệc Ngữ ẩn nấp trong bóng tối nhìn thân ảnh khô gầy như củi mục kia, đôi mắt hiện sắc lạ.

Hỏa Liêm Quỷ Trảo!

Nàng hiểu rõ cao nhân tiền bối của võ hội Quang Minh như lòng bàn tay, Hỏa Liêm Quỷ Trảo hung danh hiển hách, sao không nghe danh cho được. Song hiện tại nhìn Hỏa Liêm Quỷ Trảo xuất thần nhập hóa, nàng cũng thấy hoa mắt mê ly.

Nàng vừa bước vào bát giai, xét chân lực còn mạnh hơn Quỷ Trảo, song nếu hai bên đối chiến, nàng biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của Quỷ Trảo tiền bối.

Quả không hổ danh trảo công cấp đại sư!

Khi võ kỹ đột phá cấp đại sư, vậy đồng nghĩa với uy lực của nó cũng đột phá sự trói buộc của cấp bậc. Như cảnh trước mắt, mỗi tia lửa ánh lến, mỗi trảo của Quỷ Trảo tiền bối đều cực kỳ mỹ lệ.

Tuy mau chóng nhưng lại không phải vẻ mắt thường không nắm bắt được, ngược lại, ngươi sẽ cảm thấy mỗi trảo đều vô cùng rõ ràng.

Song Hỏa Liêm Quỷ Trảo nhìn như nhẹ nhàng thoải mái đó lại dễ dàng ngăn cản Hỏa Kỳ.

Trong mắt nàng hiện vẻ khâm phục, không thể không thừa nhận, Quỷ Trảo tiền bối lĩnh ngộ vũ kỹ cao hơn nàng không chỉ một bậc. Lần đầu tiên nàng được thấy trảo công xuất thần nhập hóa như vậy.

Đường Thiên còn có hồn tướng của Quỷ Trảo tiền bối, xem ra hắn đã tìm được võ hồn của Quỷ Trảo tiền bối. Hèn gì vừa rồi mình thấy bộ giáp của Đường Thiên có phần quen thuộc, hóa ra là Khổng Tước Lam.

Thực lực của Đường Thiên đã khiến nàng vô cùng kinh ngạc rồi, nay lại lộ ra trên người mang truyền thừa Hỏa Liêm Quỷ Trảo, tương lai không thể đo lường nổi, nàng lập tức nảy sinh ý muốn lôi kéo.

Có điều, khi Tỉnh Hào xuất hiện, nàng lập tức hiểu không được rồi.

Tuy thực lực Tỉnh Hào hiện giờ không bằng nàng, nhưng căn cơ của hắn trong võ hội lại thâm sâu hơn nàng nhiều.

Thật đáng tiếc...

Ý định lôi kéo không còn, nàng chỉ dùng góc độ thưởng thức quan sát Hỏa Liêm Quỷ Trảo. Danh tiếng Hỏa Liêm Quỷ Trảo nổi bật trong hàng ngũ trảo công đỉnh cấp của võ hội, khiến người ta nghe nhiều thành quen, có điều đây là lần đầu tiên được chứng kiến.

Ánh mắt nàng hạ xuống Hỏa Kỳ đang tức giận gầm lên liên hồi, thoáng hiện chút sắc lạ.

Không ngờ... bọn chúng lại thực hiện được thật.

Những kẻ này sau sẽ trở thành đại địch của võ hội!

๑๑۩۞۩๑๑

Đường Thiên nhanh chóng bị Hỏa Liêm Quỷ Trảo của Quỷ Trảo hấp dẫn.

Không hiểu có phải Quỷ Trảo tiền bối cố ý chỉ điểm hay không, nhưng mỗi trảo của hắn đều khiến Đường Thiên cảm thấy mê mẫn. Phảng phất như mỗi chi tiết, mỗi điểm nhỏ đều hiện lên rất rành mạch trước mắt hắn, rõ ràng không có gì phức tạp song lại làm lộ lên vẻ mỹ lệ và huyền diệu khôn cùng.

Đường Thiên đã tự mình giao thủ cùng Quỷ Trảo, cũng đã tự lĩnh giáo uy lực của Hỏa Liêm Quỷ Trảo, tuy lúc đó trảo lực của Quỷ Trảo rất lợi hại nhưng lại khiến Đường Thiên cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Hắn khó lòng hình dung được cảm giác này.

Quỷ Trảo trước mặt đường đường chính chính, không có chút vẻ quỷ khí nào. Nhưng Đường Thiên hiểu rõ, Hỏa Liêm Quỷ Trảo cũng có thể tràn ngập quỷ khí, hắn đã tự lĩnh giáo.

Đường Thiên vứt chuyện chiến đấu gì đó lên chín tầng mây, trong mắt hắn chỉ có từng trảo nối tiếp nhau vô cùng rõ ràng.

Trong số võ kỹ, lực lượng của trảo công ở thế yếu, nhưng Hỏa Liêm Quỷ Trảo trong tay Quỷ Trảo tiền bối lại có thể chống lại Hỏa Kỳ ở mặt lực lượng. Lực lượng Hỏa Kỳ mạnh mẽ tới kỳ lạ, còn mạnh hơn Đường Thiên, song cho dù Hỏa Kỳ tấn công ra sao cũng không thể tiến thêm được một bước.

Ánh mắt Đường Thiên tập trung nơi năm ngón tay đầy tia lửa của Quỷ Trảo tiền bối.

Dùng năm ngón tay ma sát với không khí tạo thành tia lửa, độ khí kinh người. Trực giác của Đường Thiên rất cao, gợn sóng do năm ngón tay của Quỷ Trảo lướt qua không khí cũng bị gã nắm bắt được.

Đợi đã!

Tinh thần Đường Thiên đột nhiên chấn động.

Năm ngón tay Quỷ Trảo tiền bối lướt qua không khí tạo thành những gợn sóng vô cùng đặc biệt, sóng gợn rập rạp như đáy thuyền áp sát lướt qua mặt nước, tạo thành gợn sóng.

Đây là bí mật của Hỏa Liêm Quỷ Trảo ư?

Hai mắt Đường Thiên không hề di chuyển, chưởng phải của hắn móc lại, vô thức bắt chước động tác của Quỷ Trảo tiền bối.

Song ngay lúc này, đột nhiên một đại hán phần trên rối bù, đi chân trần đột nhiên bay từ xa tới. Y phục trên người hắn đều đã cũ nát, vai vác một thanh đại đao bản rộng.

Đại hán đi chân trần nhìn quanh khăp nơi, khi chứng kiến Tỉnh Hào, hai mắt lập tức sáng lên, song khi hắn thấy hồn tướng đối chiến với Tỉnh Hào, đôi mắt lại hiện vẻ chán ghét.

Hừ lạnh một tiếng, hắn quát lớn: “Tiểu Tỉnh Hào, mau tránh ra!”

Tỉnh Hào nghe xong câu này thân thể cứng đờ, song một khắc sau lại gần như té nhào sang một bên.

Đại hán đi chân trần rút đao ra, quát lớn một tiếng: “Chém!”

Một luồng quang trảm màu vàng đất như thác nước đổ từ trên trời xuống.

Ầm!

Đấtu rng núi chuyển, mọi người chỉ cảm thấy đứng cũng không vững, ánh mắt đều bị đao mang màu vàng đất đó làm cho rung động, kinh hãi tới thất sắc.

Hào quang tan đi, cảnh tượng để lại khiến mọi người kinh hãi ngây người.

Một cái khe lớn rộng chừng mấy trượng, dài tới vài dặm chia cả Vũ gia thành hai nửa!

Hỏa Kỳ bị một đao vừa rồi của đại hán đi chân trần làm cho sợ hãi quá mức, không hề do dự lập tức bỏ chạy.

Quỷ Trảo có vẻ cũng bị một đao kinh thế hãi tục này làm cho ngẩn người. Song ngay sau đó, trong con ngươi tĩnh mịch như màn đêm lại đột nhiên cháy lên. Hắn đột nhiên ngửa đầu hú dài một tiếng. Tiếng hú sắc lạnh, the thé chói tai, lượn lờ như làn khói xanh, kéo dài không ngừng.

Hắn giơ cánh tay phải, năm ngón tay như móc câu, hương về phía Hỏa Kỳ biến mất.

“... Ngươi chắc chắn không cam lòng...”

...

“Ánh sáng của Hỏa Liêm Quỷ Trảo chắc chắn sẽ chọc mù mắt chúng...”

Trong chốn tăm tối, âm thanh này như quẩn quanh lòng hắn.

Khuỷu tay Quỷ Trảo bất động, cánh tay hơi giơ lên, vận chuyển chân lực, toàn thân tỏa ra khí thế kinh người. Mặt đất dưới chân bắt đầu rạn nứt với tốc độ kinh người.

“Hả?” Đại hán đi chân trần vẻ mặt biến đổi, bất giác nhìn lại, khí thế thật kinh người!

Khổng Diệc Ngữ cũng lộ vẻ khiếp sợ, chẳng lẽ Quỷ Trảo tiền bối đã cường đại tới mức này?

Mọi người còn chưa kịp khôi phục tinh thần trước một đao kinh thế hãi tục của đại hán đi chân trần, một luồng khí tức không kém hơn một đao lúc vừa rồi lại dâng lên!

Ánh mắt mọi người vô thức nhìn lại nơi khí tức đó phát ra.

Bọn họ thấy một cảnh tượng cả đời khó quên.

Khuỷu tay trầm xuống, năm ngón tay đénh nhánh như sắt thép, từ từ với về phía trước.

Ba ba ba!

Ánh sáng chói mắt bùng lên từ năm ngón tay hắn, quang mang sáng chói chiếu rọi cả thân hình gầy gò, trảo phải của hắn hoàn toàn chìm trong ánh sáng chói mắt đó, không còn nhìn rõ nữa.

Ánh sáng trên năm ngón tay dùng tốc độ kinh người càng lúc càng rực sáng.

Ánh sáng màu tuyết trắng phản chiếu lên khuôn mặt mỗi người, khiến ai nấy rung động hoảng sợ, cho dù cường đại như Khổng Diệc Ngữ hay Tỉnh Hào cũng bị ánh sáng chiếu rọi tới mức sắc mặt đại biến.

Thân hình khô gầy của Quỷ Trảo cũng bị ánh sáng thôn phệ, không cách nào nhìn rõ được nữa.

Mọi người chỉ có thể thấy một quầng sáng chói rực tới gai mắt.

Trong quầng sáng chói mắt đó, năm ngón tay đénh nhánh như sắt thép như móc câu đó đột nhiên trảo một phát.

Một tia chớp chói mắt!

Chỉ có tia chớp mới có thể hình dung được tia sáng này.

Chói mắt, nhanh chóng tới mức tận cùng, nghiền nát hết thảy!

Một con đường cháy đen bóng loáng kéo dài từ dưới chân Quỷ Trảo tới tận phương xa. Trên con đường này mọi thứ đều hóa thành tro bụi, biến mất không còn chút gì.

Ánh sáng lóe lên khiến mọi người chỉ thấy một màu trắng xóa, còn lại không thấy gì khác. Khí tức cường đại tới mức người ta hít thở không thông, càng khiến cho màu trắng lóa đó kinh tâm động phách.

Ánh sáng tan hết, thân hình khô gầy như củi đó đang tỏa ra khí tức cường đại không ai bì nổi.

Cho dù là đại hán đi chân trần cũng phải lộ vẻ nghiêm nghị, đôi mắt lộ vẻ ngạc nhiên, kinh hô: “Hỏa Liêm Quỷ Trảo!”

Tỉnh Hào hoàn toàn ngây ngẩn, hắn tận mắt thấy Đường Thiên thu phục Khổng Tước Lam của Quỷ Trảo tiền bối, không ngờ hồn tướng của Quỷ Trảo tiền bối còn hiện ra trước mặt hắn, còn cường đại tới vậy...

Quỷ Trảo từ từ đứng dậy, trong con ngươi tăm tối như màn đêm, ngọn lửa đã tan biến.

“Ánh sáng của Hỏa Liêm Quỷ Trảo chắc chắn sẽ chọc mù mắt chúng...”

Hắn như một ông lão bình thường tới không thể bình thường hơn, chân hơi còng xuống, lặng lẽ tới bên cạnh Đường Thiên.

Mọi ánh mắt lại tập trung lại phía Đường Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.