Khác với vẻ chật vật của Đường Thiên, Lăng Húc cường đại ngoài dự liệu mọi người.
Hắn vẫn giữ được thế giằng co cùng Hoa Dung.
Những võ giả đã từng bại dưới tay Lăng Húc lúc này mới phát hiện mình thua cũng chẳng oan. Thương pháp của Lăng Húc được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, hiện giờ mọi người mới được thấy thực lực chân chính của Lăng Húc.
Chân lực Lăng Húc không bằng Hoa Dung lại không khai mở huyết mạch, song chiến đấu một thời gian rồi vẫn không rơi xuống hạ phong chính là nhờ thường pháp của hắn.
Thương pháp cường đại tuyệt luân!
Mũi thương tạo thành điểm điểm sáng giữak hông trung, như một biển sao tầng tầng lớp lớp. Cây côn đồng của Hoa Dung bị biển sao mênh mông này ngăn cản, bất luận chiêu thức của Hoa Dung biến hóa ra sao Lăng Húc cũng coi như không thấy, chỉ không ngừng vẩy ra một biển sao.
Lần đầu tiên Hoa Dung gặp phải thứ thương pháp như vậy, thật sự không có cách nào.
Trong lúc giằng co, Hoa Dung khai mở huyết mạch, huyết mạch của hắn hoàn toàn khác với Hoa Sa, có tên là huyết mạch Vũ Nhân. Tốc độ của hắn vốn đã kinh người giờ lại gia tăng mãnh liệt. Ánh côn hoàn toàn không thể nhìn rõ, chỉ để lại một loạt quầng sáng.
Ngay khi mọi người cho rằng Lăng Húc sẽ như Đường Thiên bị đánh về nguyên hình, Lăng Húc lại bất tri bất giác lật trở về.
Biển sao liên miên không dứt, mỗi ngôi sao đều là ánh thương àm Lăng Húc điểm ra.
Tốc độ hắn lại càng nhanh thêm.
Hoa Dung lại bị biển sao này cuốn lấy.
Song phương lại rơi vào thế giằng co.
Lăng Húc lại cường đại đến mức này?
Tổng quản chi đầu chăm chú quan sát trận chiến, gần như không tin nổi vào mắt mình, Lăng Húc lại có thể chống lại Hoa Dung! Đột nhiên,t rong lòng hắn đầy hối hận, bọn họ đã để một cường giả siêu cấp ngang cơ năm mươi người đứng đầu sao Fillin bỏ đi!
๑๑۩۞۩๑๑
So với trận đấu giằng co bên Lăng Húc, trận chiến bên phía Đường Thiên lại càng khiến người khác chú ý.
Đường Thiên đột nhiên phản công khiến Hoa Sa bất ngờ không kịp phòng bị.
Hoa Sa đã nghĩ tới đủ loại phản ứng của Đường Thiên, ví dụ như chạy trốn, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ Đường Thiên lại chủ động kéo gần khoảng cách hai bên. Hoa Sa nhanh chóng hiểu được ý đồ của Đường Thiên, cuốn lấy tay mình, khiến ưu thế về tốc độ không thể phát huy được.
Tiếp theo sẽ là cận chiến khoảng cách cực gần.
Có điều... Cận chiến ư... Ngươi quá ngây thơ rồi!
Hoa Sa cười nhạt trong lòng, không hề do dự buông lang nha bổng hai đầu ra, cổ tay đảo khẽ, nắm ngược lại cánh tay Đường Thiên. Tay kia vồ về phía Đường Thiên, trong khoảng cách ngắn thế này, ưu thế lực lượng có thể phát huy rất lớn. Sau khi kích hoạt Dwarf, lực lượng hắn đã tăng gấp đôi, chỉ cần bắt được bất cứ bộ phận nào trên cơ thể Đường Thiên, hắn có thể dùng tay không xé tan gã ra.
Năm mươi vị trí đầu sao Fillin không phải rớt từ trên trời xuống mà do hắn dùng vũ lực thật giết ra. Hắn biết rõ nhược điểm của mình, cũng hiểu cách phát huy điểm mạnh bản thân.
Không sai, không có tốc độ, vậy thì dùng lực lượng, lực lượng tuyệt đối.
Hoa Sa tự tin, vừa rồi đã thử qua, lực lượng của Đường Thiên vốn không phải đối thủ của hắn.
Mắt thấy tay sắp đụng tới vai Đường Thiên, đột nhiên khóe mắt liếc thấy bên thân dưới như có thứ gì đó. Không đợi hắn kịp phản ứng, một luồng không khí màu trắng đã phóng thẳng từ dưới lên.
Đây là...
Hoa Sa giật mình, luồng không khí màu trắng này nhanh chóng vô song, như một bầy chim màu trắng, đột nhiên ập lại, khiến tầm mắt hắn hoàn toàn bị ngăn cản!
Bạch Điểu Tuyền Qua!
Những vòng xoáy màu trắng đó mang theo lực xoay mãnh liệt, số lượng đông đảo. Thân thể Hoa Sa như chìm nổi giữa biển nước xiết, không cách nào ổn định được.
Hoa Sa kinh hãi, đột nhiên phát lực, cánh tay cắm thẳng vào những vòng xoáy này.
Hả? Khóe mắt Hoa Sa giật giật, trảo vừa rồi thất bại!
Không tốt!
Hai chữ này vừa nhảy lên trong não hắn, đột nhiên hai luồng sáng lạnh bắn thẳng từ phía dưới cằm Hoa Sa lên, Đàm Thối Đao!
Hoa Sa biến sắc, vừa rồi hắn đã chịu thiệt bởi chiêu này, vẫn còn ấn tượng rất mạnh. Tay trái lập tức vỗ về phía chúng, lại đột nhiên, bên tay phải truyền tới một lực lượng cường đại, thân thể Hoa Sa lay động.
Hoa Sa giật nảy mình, cuống quít vận sức tay phải ổn định thân hình, hy vọng lay chuyển thân hình đối phương.
Hắn có thể cảm nhận được đối phương cũng bị tay phải mình đẩy ra, mà lúc này đao mang Đàm Thối cũng như tia chớp đánh tới, tay trái Hoa Sa bao phủ bởi chân lực, ngăn cản hai Đàm Thối Đao này!
Xẹt!
Tay trái tê rần, phảng phất như bị lưỡi đao chém thành hai nửa.
Hoa Sa trong lòng nghiêm nghị, phải biết chân lực của hắn vốn hùng hậu hơn Đường Thiên nhiều,t heo lý thuyết đáng lẽ có thể nhẹ nhàng chống đỡ. Thế nhưng trong chân lực Đường Thiên ẩn chứa một luồng kình ký sắc bén, không ngờ lại phá vỡ chân lực bao phủ bàn tay Hoa Sa.
Hả! Chờ đã! Người đâu?
Trong lòng Hoa Sa kinh hãi, Bạch Điểu Tuyền Qua nhiễu loạn tầm mắt, Đàm Thối Đao lại thu hút sự chú ý của hắn.
Sau khi áp sát, Đường Thiên đột nhiên phát hiện trực giác vừa rồi còn không có tác dụng gì trước tốc độ kinh người vừa rồi của Hoa Sa lại trở nên nhạy bén. Một bên giảm một bên tăng, tiết tấu chiến đấu lại rơi trở lại tay Đường Thiên.
Phốc!
Một bàn tay áp lên phía eo phải của hắn.
Chân lực trào dâng mãnh liệt cùng lực lượng đột nhiên bùng phát.
Hoa Sa biến sắc, chân lực mãnh liệt như thủy triều ào vào thân thể hắn. Cũng may Hoa Sa đã nhận ra điểm kỳ quái của chân lực Đường Thiên từ chiêu Đàm Thối Đao, lần này vô cùng cảnh giác, thế nên khi bàn tay Đường Thiên áp lên lưng, hắn đã chuẩn bị để chống lại Hạc Thân Kình.
Thế nhưng khiến hắn bất ngờ, chân lực đầu tiên rung chuyển, như dây cung bị kéo căng, chân lực Hoa Sa cũng rung rung theo đó. Không tốt! Hoa Sa lập tức biến sắc! Hắn thật sự không ngờ Đường Thiên lại có loại khí kình thứ hai, chết tiệt thật!
Không đợi hắn kịp phản ứng, luồng chân lực kia không chút dấu hiệu bùng nổ!
Thiên Long Kình!
Loại thứ ba!
Hoa Sa cảm giác như có một quả bom nổ bên eo phải hắn!
Ầm!
Thân thể Hoa Sa không bị khống chế, bắt đẩu ung động, bàn tay muốn nắm lấy Đường Thiên cũng bật ra.
Xoạt xoạt xoạt!
Vài luồng đao mang sắc bén đan xen với nhau rồi sáng lên trong tầm mắt Hoa Sa.
Chết tiệt!
Hoa Sa ngàn vạn lần không ngờ mình lại rơi xuống thế hạ phong, công kích của Đường Thiên xuất quỷ nhập thần, không chút dấu tích! Hơn nữa còn nhanh chóng vô cùng! Không phải tốc độ, mà là tiết tấu nhanh chóng!
Chiêu này nối tiếp chiêu kia như nước chảy mây trôi, không chút trì trệ, khiến hắn mệt mỏi vô cùng.
Kinh nghiệm chiến đấu của Hoa Sa vô cùng phong phú, hắn lập tức ý thức được mình đang trong cảnh vô cùng nguy hiểm. Đối thủ của mình vô cùng am hiểu cận chiến, hơn nữa luôn có thể dự đoán phản ứng của hắn. Nếu cứ hãm thân trong thế bị động thế này, vậy cực kỳ không xong!
Ánh mắt hắn lộ vẻ hung ác, nổi giận gầm lên một tiếng, vận hết lực lượng toàn thân, tay phải đột nhiên kéo Đường Thiên vào lòng, đồng thời hóp bụng lại, tay trái bảo vệ chố yếu, dùng thân thể đánh về phía Đường Thiên!
Liều mạng thụ thương cũng phải làm xáo trộn tiết tấu Đường Thiên!
Lực lượng của Hoa Sa quá mức cường đại, toàn lực kéo một cái, Đường Thiên chẳng thể giữ ổn thân hình. Mắt thấy hai bên sắp va vào nhau, ánh mắt Đường Thiên lại bừng sáng.
Gã không dùng sức chống lại Hoa Sa mà trong chớp mắt này dồn mọi chân lực rót vào trong Khổng Tước Lam!
Võ hồn cấp bạc đã thiêu đốt tới cực hạn bắn ra từng luồng lửa bạc mỹ lệ, những luồng lửa bạc này dồn dập chìm vào võ hồn Khổng Tước Lam, võ hồn Khổng Tước Lam cũng nhanh chóng biến hóa.
Đường Thiên có thể cảm giác được tâm tình của Khổng Tước Lam – hưng phấn, đau khổ, mong đợi...
Đây là...
Lúc này không có thời gian suy nghĩ, lo chuyện trước mắt đã!
“Khổng Tước!” Đường Thiên rống lên như sét đánh!
Toàn thân hắn sáng lên ánh lam chói mắt, ánh sáng khiến mọi người không cách nào nhìn thẳng, vô số luồng sáng lam bắn khỏi thân thể Đường Thiên, như mưa rơi, nuốt trọn Hoa Sa vốn gần trong gang tấc.
Thời gian như ngừng lại.
Khi ánh sáng tan đi, hai thân hình như điêu khắc xuất hiện trước mặt mọi người.
Phù phù phù...
Đường Thiên thở hổn hển, đầu óc trống rỗng, ngay sức lực nhấc ngón tay lên cũng không còn.
Cách gã nửa bước, Hoa Sa đứng yên bất động, hai mắt mở tròn, toàn thân cắm đầu linh giáp màu xanh đậm như một con nhím. Thân thể hắn có vô số lỗ máu, máu tươi chảy ra không ngừng.
Đường Thiên khôi phục được chút sức lực, ráng sức rút người khỏi tay Hoa Sa. Cánh tay gã tê rần, cái tên này thật quá khỏe!
Đường Thiên đặt mông ngồi xuống đất, ra sức thở hổn hển, gã thậm chí có cảm giác không thể tin nổi, thắng...
Mọi người ngơ ngác nhìn Đường Thiên, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Rầm!
Hoa Sa như cây cọc gỗ đổ sập xuống.
๑๑۩۞۩๑๑
“Sa hết rồi!” Hoa Dung thấy Hoa Sa ngã xuống, đau đớn hét lên, con mắt đỏ bừng, rít lên: “Ta muốn giết ngươi!”
Thế công của Lăng Húc vẫn khiến người ta có cảm giác không nóng không lạnh, bất luận đối phương tấn công ra sao hắn cũng chỉ không ngừng vẩy ra một biển sao.
Nhưng lúc này con mắt hắn lại bừng lên ánh sáng lẫm liệt.
Kẽ hở!
Lăng Húc cất bước, mũi thương đâm thẳng về phía Hoa Dung.
Nhát đâm nhìn như bình thường nhưng khi điểm ra không hề có tiếng gió rít, song điểm điểm tinh mang xung quanh như bị thu hút, chìm vào mũi thương.
Khi một thương này lướt qua biển sao, toàn bộ biển sao vẽ thành vô số luồng sáng bạc, đồng loạt chìm vào mũi thương của Lăng Húc!
Cảnh tượng vô cùng đồ sộ!
Biển sao lập tức biến mất, mũi thương của Lăng Húc cũng bao phủ trong ánh sáng bạc chói mắt.
Khí thế một thương này cao chưa từng có, chỉ trong khoảnh khắc đã dâng tới cực hạn.
Trên khuôn mặt Lăng Húc hiện vẻ kiên quyết, lúc này hắn như hóa thành một người khác, tay nắm thương bạc, quang mang vạn trượng, như thần tiên hạ phàm.
Khuôn mặt Lăng Húc cứng rắn như núi đá, con mắt màu cam như có ánh lửa bùng lên, miệng quát trầm trầm: “Bản tâm chính nghĩa!”
Mũi thương đâm ra!
Ầm!
Ánh sáng bạc cắt ngang chân trời, khiến người ta chói mắt, vô thức nhắm lại. Những kẻ chưa kịp nhắm mắt chỉ thấy tầm mắt trắng xóa.
Ánh sáng tan đi, tầm mắt cũng dần khôi phục như thường.
Trước ngực Hoa Dung là một vết thương lớn cỡ cái chậu rửa mặt, hoàn toàn xuyên thủng, hình dạng đáng sợ.
Khuôn mặt hắn vẫn là vẻ không thể tin nổi.