Lần thứ 293!
So với những lần trước, tốc độ của Đường Thiên chậm hơn không ít. Song nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện tiết tấu của gã đã thay đổi, khiến người ta khó dự đoán hơn hẳn.
Gã đi tới đi lui quanh người Đại Cửu, như con bướm vờn hoa, nhìn như nhẹ nhàng nhưng những vũ khí kia lại luôn lướt sát qua thân thể gã, rơi vào khoảng không.
Đột nhiên, eo của gã như như một cái lò xo khẽ rung sang trái rồi lại dùng tốc độ càng nhanh hơn chuyển sang phía phải.
Xoẹt!
Một mũi kiếm lướt sát qua eo Đường Thiên.
Đường Thiên như sớm dự đoán được, đùi phải như con rắn độc bắn lên, xoạt, mang theo một luồng sáng sắc bén.
Đàm Thối!
Bộp! Mũi chân đánh lên thân kiếm, Hạc Thân Kình đã vận sẵn lập tức bắn ra, sắc bén như mỏ chim.
Thân thể gầy gò của số mười một như bị sét đánh, ngã bay ra.
Vừa rồi là Đường Thiên cố tình dụ số 11 phạm sai lầm. Số 11 âm độc nguy hiểm nhất, là đối tượng đầu tiên Đường Thiên cần tiêu diệt.
Đường Thiên không hề để ý lao về phía số 1, Tuyền Qua Tán Thủ dẫn dắt khiến Đại Cửu lảo đảo, ầm, Đại Cửu đạp trúng một đồng nhân. Số 1 không kịp phòng bị thay đổi của Đại Cửu, vội phanh người lại.
Vị trí của Đại Cửu vẫn luôn biến đổi, các đồng nhân khác cũng chỉ đành theo đó thay đổi vị trí, Đường Thiên chợt hiện chợt biến như quỷ mị, bắn từ bên chân Đại Cửu lên, lúc này ba tên sinh ba đã trên một đường thẳng.
Đường Thiên lại xuất hiện bên cạnh đồng nhân số 4 như quỷ mị, hít sâu một hơi, chân lực lan truyền, bàn tay lóe lên khiến số 4 vô thức chống đỡ, hai thanh như hai thanh trọng phủ bóng loáng, lần lượt vung lên!
Rầm rầm!
Đàm Thối sắc bén không dùng Hạc Thân Kình mà dùng Thiên Long Kình.
Đàm Thối được truyền Hạc Thân Kình như hai thanh trọng phủ sắc bén mà được truyền Thiên Long Kỳ lại như hai thanh chùy nặng. Lần này hai chân Đường Thiên không hề lưu lực, ứng phó toàn lực.
Số 4 như bị phai quả chùy nặng đánh trúng, bay thẳng ra ngoài, đúng lúc này số 5 và số 6 cùng trên một đường thẳng bị va phải, tất cả lăn thành một cục.
Thân hình Đường Thiên co rụt lại, nhớ tới số 9 ở bên cạnh, lại dùng Tuyền Qua Tán Thủ khiến thân thể Đại Cửu di chuyển về phía sau.
Mượn Đại Cửu ổn định lại kẽ hở thân hình, gã đột nhiên xuất hiện trước mặt số 1, một Đại Bi Chưởng đánh ra.
Số 1 không hề yếu thế, ngang nhiên đối quyền với gã.
Nhưng không khí xung quanh đột nhiên chấn động, quyền thế của số 1 lập tức trì trệ, mà Đại Bi Chưởng của Đường Thiên đã nhu một tấm bia đá cực lớn đánh thẳng lên nắm đấm của số 1.
Rầm!
Thân hình số 1 run lên.
Đường Thiên cũng rên lên một tiếng buồn bực, một chưởng này gã đã dùng hết sức lực toàn thân song vẫn không lùi mà tiến, hai chân kéo lê tạo thành lại lưỡi dao, binh binh, chui thẳng vào các khớp tay của số 1, hai cánh tay khuỷu tay nó lập tức bắn văng ra ngoài.
Đường Thiên lại lùi về ẩn sau Đại Cửu.
Vây quanh thân thể khổng lồ của số 9, gã đã khống chế hoàn mỹ thân hình của Đại Cửu, thi thoảng lại có đồng nhân bị Đại Bi Chưởng đánh trúng, bắn thẳng ra ngoài.
Bóng người xung quanh gã càng lúc càng ít.
Theo thân thể Đại Cửu ầm ầm đổ xuống, toàn trường chỉ còn mình Đường Thiên.
Phù.... Phù...
Bên tai Đường Thiên vẫn không ngừng vang lên tiếng thở hổn hển như kéo bễ của bản thân. Toàn gian phòng Thập Bát Đồng Nhân giờ thật yên tĩnh trống trải.
Nhìn mười tám đồng nhân ngã lăn ra đất, Đường Thiên ngây ra như phỗng, gần như không tin vào mắt mình.
Mình... Không ngờ mình lại làm được...
Đột phá gian phòng Thập Bát Đồng Nhân!
Cảm giác thành công trước giờ chưa từng có tràn ngập khắp các tế bào gã, ánh mắt phủ đầy tơ máu kinh ngạc nhìn bàn tay mình, song rất nhanh chóng, kinh ngạc hóa thành mừng rỡ không cách nào áp chế.
Ha ha ha!
Ta thành công rồi!
Khốn kiếp! Ta thành công rồi!
...
Đường Thiên nhảy tới cạnh đám đồng nhân, đương đương đắc ý: “Ha ha! Ta đã nói rồi mà, ta chắc chắn sẽ đánh bại đám khốn kiếp các ngươi! Ha ha ha! Ta quả nhiên là thiếu niên vĩ đại như thần!”
Dưới chân gã là một loạt các đồng nhân, có đồng nhân đốt ngón tay gãy gập, có đồng nhân văng linh kiện khắp nơi, trong gian phòng trống trải chỉ vang vọng tiếng tuyên ngôn đắc ý của Đường Thiên.
Có điều... Nặng nề quá...
Có vẻ hơi mệt...
Dây cung sau hai trăm chín mươi ba lần chiến đấu rốt cuộc cũng buông lòng, cảm giác mệt nhọc như thủy triều ép tới. Gã cố chống cự song chẳng biết chuyện gì xảy ra, mí mắt càng lúc càng nặng nề, thế giới trước mắt cũng như bị bóng tối bao phủ.
Thiếu niên vĩ đại như thần sao lại mệt mỏi như vậy được...
Chỉ hơi mệt thôi...
Đường Thiên ngã ngửa xuống đất, vài giây sau đã ngáy tới vang trời, cái bụng phập phồng liên hồi.
Khi Binh tới thấy Đường Thiên đã ngủ say, nước miếng chảy dọc ra khóe miệng tạo thành một đường vòng cung oáng ánh, không còn chút hình tượng nào, chỉ như một đứa trẻ ham chơi mệt mỏi đã say giấc nồng.
Khuôn mặt say ngủ của gã chỗ xanh chỗ tím, hoàn toàn thay đổi. Quần áo cũng rách nát nhiều chỗ, những chỗ da thịt lộ ra cũng đầy những vết thương, chi chít chằng chịt.
Mặc dù trong gian phòng Thập Bát Đồng Nhân, những vết thương đều không trí mạng nhưng lại cực kỳ đau dớn. Song khuôn mặt Đường Thiên không thấy vẻ đau đớn nào, khuôn mặt gã nở một nụ cười thỏa mãn như trẻ con, cái miệng đóng mở lẩm bẩm theo quy luật.
Hai trăm chín mươi ba trận...
Sao thằng nhóc này thắng được...
Trận chiến quan trọng nhất mình lại không được thấy...
Binh mở gian phòng Thập Bát Đồng Nhân căn bản không nghĩ Đường Thiên sẽ thông qua. Hắn chỉ muốn tạo áp lực lớn cho Đường Thiên khiến Đường Thiên nhanh chóng phát triển hơn.
Nhưng thằng nhóc này không ngờ lại qua được gian phòng Thập Bát Đồng Nhân...
Không, phải nói là tiến công phá vỡ gian phòng Thập Bát Đồng Nhân!
Binh lẳng lặng quan sát Đường Thiên, trong nội tâm rất lâu cũng không an tĩnh được.
๑๑۩۞۩๑๑
Khi Đường Thiên tỉnh lại lập tức cảm thấy đói khát, tay chân như nhũn ra, hai mắt xanh tím lập tức cuống quít lôi từ trong Thủy Bình Võ Quỹ ra ít đồ ăn, lao thẳng tới bên ao, ghé miệng vào đường dẫn nước bên cạnh, uống ừng ực từng ngụm lớn.
Đồ ăn Đường Thiên mang theo đều là lương khô không dễ biến chất, lúc này cũng không cố kỵ, ăn như điên như dại.
Ha ha ha...
Đường Thiên ăn một hơi sạch cả lương khô trong Thủy Bình Võ Quỹ.
“Hết mất rồi...” Đường Thiên xoa xoa cái bụng còn chưa thỏa mãn, mặc dù bụng gã đã căng tròn.
Binh bay tới như u linh, khuôn mặt như tấm bài tú lơ khơ lặng lẽ hỏi: “Ơ này, thiếu niên tỉnh rồi à. Có thể đột phá gian phòng Thập Bát Đồng Nhân khiến ta rất kinh ngạc...!”
“Ha ha ha ha! Đúng vậy, đại thúc ánh mắt thiển cận sao hiểu được tiềm lực vô cùng vô tận của thiếu niên vĩ đại như thần!” Đường Thiên không hề khiêm tốn, vẻ mặt đắc ý chống nạnh cười ha hả.
Binh cười âm hiểm: “Không sai, chúng ta lại mở một chướng ngại mới! Thiếu niên nên không ngừng khiêu chiến! Có vậy tiềm lực vô cùng mới được kích phát...”
Tâm thần Đường Thiên chấn động, mọi đắc ý tan thành mây khói, gã cười ha hả: “A a, không vội không vội! Chúng ta đi tìm Thiên Huệ trước đã, tìm được Thiên Huệ rồi hãy mở, còn nhiều thời gian còn nhiều thời gian.”
Gian phòng Thập Bát Đồng Nhân đã kinh khủng thế rồi, hắn mà mở chướng ngại mới...
Đường Thiên còn nhớ, khi Binh mở gian phòng Thập Bát Đồng Nhân từng nói, trong số những huấn luyện đau đớn nhất tại trạ huấn luyện tân binh, gian phòng Thập Bát Đồng Nhân chỉ có thể xếp hạng ba, vậy nghĩa là ít nhất còn hai loại tu luyện nữa không dưới gian phòng Thập Bát Đồng Nhân.
Nghĩ tới đây, da đầu Đường Thiên cũng tê dại.
Giờ ai nói chuyện tu luyện với gã, gã chỉ muốn đạp cho một trận.
Hai trăm chín mươi ba trận, cũng gần ba trăm, cho dù ăn ba trăm cái bánh bao cũng thấy buồn nôn rồi.
“Binh, chúng ta đã lãng phí nhiều thời gian lắm rồi, phải nắm chắc thời gian.” Đường Thiên nói lảng sang chuyện khác: “Giờ chúng ta đả thông con đường đó thôi.”
Khóe miệng Binh cong lên: “Ngươi nghỉ ngơi tốt rồi?”
“Đương nhiên!” Đường Thiên vỗ bồm bộp lên ngực mình: “Đã khôi phục hoàn toàn! Thiếu niên vĩ đại như thần, hung mãnh như long hổ! Tới đây nào, để chúng ta khai mở con đường tới chòm sao Nam Thập Tự!”
Theo giọng điệu thay đổi, gã híp mắt bắt chước phong phạm cao thủ, đè thấp giọng xuống, ồm ồm nói: “Lưỡi rìu của ta đã khao khát khó chịu rồi!”
“Vậy đến đây.” Binh không chế giễu Đường Thiên mà quay người bước ra ngoài: “Đúng rồi, ta chuẩn bị cho ngươi một vật cưỡi mới.”
“Vật cưỡi mới?” Đường Thiên ngạc nhiên: “Đà điểu cũng tốt mà...”
Đừng quên chuyện ngươi tiêu diệt Khổng Hữu Lâm, đồ của binh đoàn Nam Thập Tự thật quá bắt mắt. Binh nhắc nhở: “Ta bảo Sylar cải trang giúp ngươi.”
Đường Thiên đi theo sau Binh ngừng lại, vẻ mặt đờ đẫn chỉ về phía trước: “Là cái thứ đồ chơi này sao?”
Binh mỉm cười gật đầu: “Không sai?”
“Ngươi có chắc rằng ta ngồi lên cái thứ đồ chơi này nó sẽ không gẫy không? Trời đất ơi, con đà điểu nào gầy như vậy chứ?” Đường Thiên mặt đen sạm: “Cô ả điên kia chắc chắn ghi hận vì chuyện lần trước, cố tình trả thù đây mà.”
Vật cưỡi trước mặt hình thể đã co nhỏ lại. Đà điểu đồng máy vốn cao hơn Đường Thiên, hai chân chim vô cùng trnág kiện. Thế nhưng trước mắt đúng là một con đà điều sắp chết đói, gầy rạc như que củi, cái đầu chỉ cao cỡ một nửa đà điểu đồng máy, hai chân chim gầy như cây sậy.
Càng khiến Đường Thiên điên tiết hơn nữa là nó được sơn máu đỏ!
Một giọng nói bất thiện vang lên phía sau Đường Thiên: “Đây là Hỏa Liệt Điểu!”
Sylar hai mắt lập lòe ánh điện, hàn khí bức người, đằng đằng sát khí: “Ngươi đang sỉ nhục tác phẩm của ta sao? Hừ, thiếu niên! Không biết nhìn hàng thì im miệng cho ta! Nó xuất sắc hơn nhiều so với đà điểu đồng máy. Nó chỉ nặng cỡ một phần ba đà điểu đồng máy, cũng có nghĩa là nó tiêu hao chỉ bằng một phần ba đà điểu đồng máy. Tốc độ của nó không chậm hơn đà điểu đồng máy, quan trọng nhất là tốc độ chạy cự ly ngắn của nó có thể sáng ngang khinh công cấp sáu!”
“Lợi hại như vậy?” Đường Thiên ngạc nhiên nhưng vẫn không tin.
“Ngươi tự đi mà thử, chẳng phải biết ngay sao? Thiếu niên!” Sylar sắc mặt ngạo nghễ.
Đường Thiên không nói hai lời lập tức nhảy lên lưng Hảo LIệt Điểu, Hỏa Liệt Điểu như cơn gió chạy quanh sân tập võ.
“Ô, được!”
Đường Thiên vừa điều khiển Hỏa Liệt Điểu chạy như bay vừa hô lớn, gã nhanh chóng thích Hỏa Liệt Điểu. Hỏa Liệt Điểu quả vô cùng xuất sắc, bước tiến của nó nhẹ nhàng hơn đà điểu đồng máy nhiều, gần như im ắng không như đà điểu đồng máy rầm rập rầm rập.
Sylar hừ một tiếng rồi quay lại công việc.
“Đại thúc, chúng ta đi thôi!” Đường Thiên gọi lớn rồi điều khiển đà điểu đồng máy xông thẳng ra ngoài.
Rất nhanh chóng, Đường Thiên vọt tới chỗ lần trước gặp tinh hồn xà, song giờ tại đó không còn gì.
Binh chỉ đường, hai người cẩn thận tiến bước. Song khiến hai người bất ngờ là dọc con đường này không ngờ lại không có tới một tinh hồn thú.
“Ngươi có chắc là không đi sai không?” Đường Thiên hỏi Binh.
Binh cũng không dám chắc: “Chắc chắn là bên này, con đường này rất kín kẽ.”
Hắn bỗng mở bừng hai mắt: “Đúng chỗ này rồi, người nhìn kìa! Cái cửa đá này này, chui qua đi!”
Đường Thiên tinh thần phấn chấn, vội chui qua cánh cửa đá, rẽ quẹo bảy tám lần đi khoảng một giờ, một cánh cửa sao xuất hiện trước mặt hai người.