Chiến Thần Bất Bại

Chương 196: Chương 196: Thiên Không Hổ




Đường Thiên như một con thỏ trắng bị cả cơn mưa cà rốt nện thẳng xuống đầu, choáng váng luôn.

Cuộc sống thoáng bỗng tươi đẹp hơn hẳn.

Có điều, chuyện này không hề thay đổi lịch luyện tập và nghỉ ngơi của gã. Gã ở lại phủ Võ Hầu ba ngày,t rong ba ngày này cũng chỉ vùi đầu vào tu luyện. Vẫn kiên trì mài đe sắt, Đường Thiên là kẻ cứng đầu, đã quyết định rồi dẫu có thế nào cũng phải mài cho bằng sạch một vạn cái đe sắt.

Tu luyện vẫn luôn buồn tẻ, không chút thú vị, lại vất vả vô cùng, không biêt ngày đêm, không biết no đói, đã tiến vào trạng thái tu luyện, Đường Thiên cực kỳ điên cuồng.

Binh đột nhiên nói với Quỷ Trảo: “Để hắn nghỉ một ngày đi.”

Quỷ Trảo chỉ lạnh lùng nhìn lại, không hề cử động.

Binh thầm đau đầu, sao gã này chẳng chịu nghe lời người khác vậy? Hắn đành giải thích: “Ở đây có thể mở cửa Võ Hồn Điện, ta và hắn phải tới căn cứ thành Tam Hồn, đừng để đến sau này phải nhặt xác chết đói của cô nàng điên Sylar.”

Quỷ Trảo vẫn nhìn chằm chằm vào Binh một lúc lâu, nhìn tới mức Binh rởn cả gai ốc mới lạnh lùng mở miệng: “Một ngày.”

“Không vấn đề! Một ngày là được ồi!” Binh vội vàng vỗ ngực cam đoan, Quỷ Trảo giờ ngày càng khó quấn. Lão như đổi thành một kẻ hoàn toàn khác, tính tình thô bạo, động chút là chém chém giết giết, khiến ai ai cũng sợ! Hừ, thân là giáo quan cao cấp nhất của binh đoàn, chuyện nhỏ như vậy để ý làm quái gì.

Binh ra sức tự an ủi.

Đường Thiên bị Binh kéo khỏi việc tu luyện, thần sắc mờ mịt, hiển nhiên chưa khôi phục tinh thần. Binh cũng lười giải thích, dẫn thẳng gã vào trong Võ Hồn điện.

Bước vào thành Tam Hồn quen thuộc, Đường Thiên mới khôi phục tinh thần: “A, mở được Võ Hồn điện rồi sao! Tốt quá! Chúng ta tới tìm SYLAR à?”

“Đúng vậy!” Giọng nói của Binh mang theo vẻ nghi ngờ nặng nề: “Không biết cô nàng điên ấy có chết đói không nữa đây.”

Hai người vừa bước vào căn cứ lập tức tròn cả mắt.

Trong căn cứ đã hoàn toàn thay đổi, đủ các loại hoa tươi, vòi phun nước bằng đồng xanh, thi thoảng lại tưới nước vào các khóm hoa. Toàn bộ hành lang đồng đã biến thành một con đường trải đầy hoa tươi.

“Cô ả này điên rồi sao?” Sắc mặt Binh vô cùng tức giận, hai mắt như muốn phun lửa.

Trụ sở này còn sót lại từ thời của hắn, cảnh tượng quen thuộc kia đại biểu cho những hồi ức oanh liệt năm xưa, mà giờ đây, mọi thứ đều không còn nữa.

Không bao lâu sau, hai người gặp được Sylar.

Sylar mặc tạp đề, đang tưới hoa. Từng đóa hoa xanh lam nở rộ giữa bóng đêm như ngọn lửa, tạo thành cả biển lửa xanh rực rỡ, đẹp tới mức khó tả.

“Ngươi điên à, ai cho phép ngươi thay đổi trụ sở như vậy?”Binh vừa thấy Sylar đã lập tức trách mắng.

Sylar giật mình, khi ngẩng đầu lên thấy hai người lại lập tức vui mừng. Thế nhưng cũng rất nhanh chóng, cơn giận thay thế niềm vui, cô nàng lao thẳng tới, bình tưới cây trong tay chỉ thẳng vào hai người chửi ầm lên: “Hai tên khốn kiếp các ngươi lêu lổng ở đâu? Vứt ta lại một thân một mình trong nơi hẻo lánh tối tăm này rồi không còn thấy bóng dáng đâu nữa!”

Sắc mặt Binh cứng lại.

Đường Thiên cũn grụt đầu.

“Nếu ta không tìm chút việc vui, ở chỗ này mãi chẳng chán tới chết tươi lâu rồi!” Sylar càng nói càng giận: “Ở đây không có cái gì, ta lại không dám quay lại thành Tam Hồn, sợ người khác phát hiện ra trụ sở này, hu hu hu...”

Nước mắt Sylar chảy xuống.

Đường Thiên và Binh lập tức luống cuống chân tay, gã trừng mắt với Binh, miệng nói không thành tiếng: “Do ngươi cả đấy!”

Binh cũng hiểu mình nói hơi quá, bèn hoãn giọng lại nói: “Ý ta không phải là vậy...”

“Vậy ý ngươi là gì?” Sylar đã nước mắt nước mũi ròng ròng: “Ta nghiên cứu xong giáp máy, lại đột nhiên phát hiện các người biến mất. Thế cũng không sao, nhưng các ngươi mãi vẫn không xuất hiện. Lương khô ta cũng ăn hết sạch rồi, hu hu hu...”

Hai người lại càng thêm áy náy.

“Xin lỗi, xin lỗi!” Đường Thiên thành thật xin lỗi: “Chúng ta không cẩn thận bị lọt vào một tinh cầu không ổn định, cửa thông tới đây không mở ra được.”

“Hừ!” Sylar ngừng khóc, con mắt vừa đỏ vừa sưng trợn trừng: “Ăn! Ta đói rồi!”

Đường Thiên luống cuống, vội vàng móc lương khô đưa ra.7

Nhìn Sylar ăn như hổ đói, hai người đã áy náy nay còn áy náy hơn. Một cô bé dẫu thế nào cũng không nên bị đói tới vậy.

Sylar ăn xong, cảm thấy mỹ mãn bèn hừ một tiếng đứng dậy, đầy kiêu ngạo: “Các người đi theo ta.”

Hai người ngoan ngoãn theo sau.

Sau đó cả hai chứng kiến một cảnh tượng kinh người, nơi vốn đặt cả dàn giáp máy giờ không còn ơti smột cái. Linh kiện vứt đầy đất, chẳng khác nào một bãi phế phẩm.

Binh run giọng hỏi: “Giáp máy đâu?”

Sylar chẳng buồn quay đầu lại nói: “Bị ta hủy hết rồi.”

Bất luận Đường Thiên hay Binh đều suýt nữa đâm đầu xuốngd dất. Một bộ giáp máy của binh đoàn Nam Thập Tự ra ngoài cũng bán được hai triệu tinh tệ, mà trong đây số lượng giáp máy là bao nhiêu, ít nhất cũng cả ngàn bộ. Trời đất ơi, vậy là bao nhiêu tinh tệ? Trình số học vốn ba bét nhè của Đường Thiên không tính nổi, nhưng gã biết chắc rằng con số đó rất rất lớn.

“Xì, đồ keo kiệt.” Sylar không cho là đúng, khinh khỉnh đáp lại một câu, rồi lại bồi tiếp: “Yên tâm, các ngươi không thiệt đâu! Dùng mấy thứ đồng nát sắt vụn này đổi lại một thợ máy cấp đại sư! Chả lời to thì là gì!”

Đồng nát sắt vụn...

Trong lòng Đường Thiên lại càng đau thắt.

“Nhìn này, tác phẩm mới nhất của ta đấy!” Sylar kiêu ngạo chỉ cho hai người.

Hai người sửng sốt, ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức bị một bộ giáp máy thu hút.

Đây là một bộ giáp máy màu xanh da trời.

“Ta thay đổi cách tinh luyện đồng xanh, phát minh ra một loại hợp kim hoàn toàn mới, ta gọi nó là Thiên Lam Tinh Đồng, tính năng của nó xuất sắc hơn đồng xanh của binh đoàn nhiều. Về phần loại giáp máy, ta tham khảo Hổ Răng Kiếm, dùng nó làm cơ sở tối ưu hóa. Quan trọng nhất là ta cho nó thêm một đại não, nhớ hồn châu lần trước không, vũ hồn trong đó rất cường đại, thích hợp làm bộ phận trung tâm. Về phần võ kỹ, ta thiết kế cho nó ba rãnh thẻ, ngươi có thể chọn ba tấm thẻ võ kỹ cấp sáu hoặc một tấm thẻ võ kỹ cấp bảy.”

Gương mặt xinh đpẹ không gì sánh nổi của Sylar lúc này lại tỏa ra ánh sáng kinh người, thứ ánh sáng này gọi là tự tin.

“Lý luận của ta rốt cuộc cũng hoàn thiện! Đây là một bộ giáp máy vượt xa thời đại, từ khi bộ giáp máy này ra đời, một thời đại hoàn toàn mới đã tới!”

“Tên của nó là Thiên Không Hổ!”

Ánh mắt hai người như dính chặt vào Thiên Không Hổ, có làm thế nào cũng không rời ra nổi.

Bộ giáp máy này quả thật đẹp tới cực điểm, so với Hổ Răng Kiếm phong cách cổ kính đơn sơ, nó quả thật là một tác phẩm nghệ thuật. Thể tích của nó nhỏ hơn Hổ Răng Kiếm, thân thể càng cân xứng hơn. Thiên Lam Tinh Đồng cũng có màu xanh thẫm, trông càng thêm đẹp đẽ, mười vuốt hổ dài và sắc nhọn hơn cả Hổ Răng Kiếm. Gai ngược trên người Hổ Răng Kiếm đã bị bỏ đi, trông vẻ ngoài vô hại, không hề dữ tợn như Hổ Răng Kiếm. Trên lưng nó là một cặp cánh nhẹ màu xanh da trời đang thu gọn lại.

“Cặp cánh này có thể bay ở tầm thấp. Trong số các võ kỹ cấp sáu ta phát hiện không ít loại có thể khiến người ta bay được cho nên cho thêm cặp cánh này. Được rồi, thử xem.”

Binh không hề do dự mặc Thiên Không Hổ lên.

Trình độ của Binh về mặt giáp máy không có gì để nghi ngờ, đây mới là thứ hắn am hiểu nhất. Năm đó phương thức chiến đấu chủ yếu của binh đoàn Nam Thập Tự là dùng giáp máy, đây là phương thức chiến đấu được thống nhất của cả binh đoàn.

Vừa mặc vào Binh đã cảm thấy bất đồng, nhẹ thật!

Mặc Thiên Không Hổ lên, hắn gần như không cảm thấy sức nặng. Giáp máy của binh đoàn mặc dù khi điều khiển cũng không tốn sức nhưng vẫn có thể cảm nhận được sức nặng của bản thân nó.

Thử vận đồng một chút, phốc, hắn biết mất tại chỗ, một giây sau đã xuất hiện cách xa mười trượng, suy nghĩ vừa xoay chuyển thân hình đã ngưng bặt lại.

Binh lập tức hưng phấn hẳn lên.

Võ giáp của binh đoàn trước kia muốn ngưng đột ngột như vậy rất khó, cho nên trong chiến đấu, ngừng lại khi đang chuyển động với tốc độ cao là một động tác chiến thuật có độ khó khá cao.

Binh tiếp tục thử nghiệm, vung quyền, đá chân, một loạt những động tác chiến thuật được thi triển ra như nước chảy mây trôi.

Trong tràng chỉ thấy một bóng mờ màu xanh da trời đang không ngừng biến ảo, nhanh tới mức mắt thường khó lòng nắm bắt nổi. Đường Thiên cũng phải trợn tròn hai mắt, tốc độ của Binh hôm nay còn cao hơn gã. Phải biết rằng sau khi gã có song huyết mạch, tốc độ đã cao tới kinh người. Sau khi bước lên cấp sáu, chân lực lại kích hoạt tiềm năng thân thể, tố chất gia tăng toàn diện.

Tố chất thân thể Đường Thiên hôm nay cao tới kinh người, lực lượng và tốc độ của gã đã cao hơn võ giả cùng cấp rất nhiều. Cho dù so sánh với Dạ Mạc thích khách Zia, Đường Thiên cũng tự hào không rơi xuống hạ phong.

Nhưng Binh điều khiển Thiên Không Hổ, tốc ođọ lại gần như tương đương với Đường Thiên, mà khi mở cặp cánh, tốc độ còn nhanh hơn gã.

Đường Thiên muốn đuổi theo Binh cần phải tu luyện khinh công!

Với võ giả cấp sáu, đây cũng là một tốc độ khá đáng sợ rồi!

Một khi bước vào chiến đấu, võ giả cấp sáu bình thường đối mặt với Binh, muốn chạm vào góc áo của hắn cũng khó nổi. Chỉ riêng điểm này, Thiên Không Hổ đã đảy Binh vào hàng cao thủ trong cấp sáu rồi.

Ưu thế về tốc độ có tác dụng rất lớn về chiến thuật, bởi nó nghĩa là ngươi có thể chiếm quyền chủ động trong chiến đấu.

Hơn nữa, Đường Thiên hiểu rất rõ trình độ của Binh về giáp máy, cho dù Hổ Răng Kiếm dưới tay hắn cũng có uy lực kinh người, giờ tới Thiên Không Hổ này, đương nhiên còn cao hơn nhiều.

Đường Thiên vô cùng vui vẻ.

Thực lực Binh tăng lên có trợ giúp rất lớn với gã.

Có điều mặc dù Đường Thiên trông mà thèm nhưng gã cũng biết Thiên Không Hổ chỉ trên tay Binh mới phát huy được uy lực chân chính. Thiên phú của Đường Thiên về phương diện giáp máy không tệ, nhưng so với kẻ chìm trong giáp máy chiến đấu đã nhiều năm như Binh, gã kém xa cả vạn dặm.

Con đường của gã là võ kỹ.

Đường Thiên dần thành thục, bắt đầu hiểu thêm nhiều chuyện.

Giáp máy là một hệ thống khác, nó cũng cần vô số thời gian, song gã không có nhiều thời gian như vậy. Mặc dù cảm thấy rất đáng tiếc nhưng Đường Thiên cũng biết đây là lựa chọn cần thiết.

Binh mới thật sự là võ giả giáp máy!

Đột nhiên, Sylar lớn tiếng hô ngừng: “Dừng lại dừng lại! Sai rồi! Ngươi dùng sai rồi!”

Đường Thiên ngây ra như phỗng, phương pháp khống chế giáp máy của Binh sai rồi?

Gã còn tưởng lỗ tai mình nghe nhầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.