Chiến Thần Bất Bại

Chương 490: Chương 490: Thương Dương Vũ




Tiếng xé gió dày đặc tụ tập như nước thủy triều, bóng cỏ đầy trời, ánh lục lóng lánh, sát cơ uy nghiêm đáng sợ.

Ánh sáng lóe lên trước mặt Đường Thiên, Tiểu Nhị xuất hiện trên đỉnh đầu gã, Tinh Thần Tán mở ra, xoay tròn một cái, chỉ thấy bóng cỏ đầy trời lập tức bị hút vào trong mặt ô mênh mông ánh sao.

Bóng cỏ đầy trời đều bị quét sạch.

Đường Thiên từ ngạc nhiên thành vui vẻ, ai nói Tiểu Nhị của chúng ta không lợi hại nào?

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng hừ lanh: "Muốn chạy?"

Sát theo đó là một tiếng nổ lớn, một ánh sáng chói mắt như thái dương sáng lên từ tây viện, chấn động năng lượng kinh người như cơn lốc quét ngang.

Thánh giả!

Ngoại trừ mình ra vẫn còn người khác lẻn vào, mà còn là Thánh giả!

Nhưng đúng lúc này, một loại chấn động khó lòng diễn tả truyền tới từ chủ viện, tâm thần Đường Thiên run rẩy. Gã như bị thứ gì đó tập trung, cảm giác lạnh lẽo toàn thân khiến gã đột nhiên cứng đơ.f

Luồng chấn động kỳ quái này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, nếu không phải Đường Thiên cực kỳ nhạy bén thậm chí sẽ hoài nghi đây là ảo giác của mình. Thế nhưng gã biết đó chắc chắn không phải ảo giác.

Phủ thành chủ xây dựa lưng vào núi, tận cùng trong nó là một ngọn núi.

Đường Thiên vừa thấy manh mối nay lập tức biết kế hoạch tối nay hỏng rồi.

Quả nhiên, tiếng báo động thê lương đồng thời vang lên khắp thành Hàn Cổ, một cái lồng ánh sáng từ từ đâng lên, đó là lồng năng lượng phòng ngự của thành Hàn Cổ.

Hỏng rồi!

Nếu lúc này không thể lẻn ra, vậy chỉ có đường giết ra. . .

Gần như chỉ vừa suy nghĩ, Tiểu Nhị đột nhiên nắm lấy áo Đường Thiên, Tinh Thần Tán xoay tròn, Đường Thiên chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh kinh người truyền tới từ cổ áo, sau đó mắt hoa lên, bản thân như quả tên lửa bay thẳng lên trời.

Đây là. . .

Đường Nhất trợn mắt ngoác mồm, Tiểu Nhị…

Càng bay càng cao, chỉ chớp mắt Đường Thiên đã mang Tiểu Nhị phá tan tầng mây. Ngay khi vừa nhảy ra khỏi tầng mây, ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi biển mây sáng rực như tuyết. Trên biển mây vô biên vô hạn, một vầng trăng sáng treo cao nơi chân trời, trên tầng mây yên tĩnh vô cùng, như một thế giới khác.

Đường Thiên bị cảnh sắc mỹ lệ trước mặt dọa cho ngây ngốc, nhất thời quên cả nói chuyện.

Binh nhẹ nhàng bước ra, khen ngợi: "Tiểu Nhị thật lợi hại! Lần cuối ta thấy mỹ cảnh nhân gian như vậy đã là cả vạn năm trước rồi!"

Đường Thiên phản ứng lại, xoạt, sắc mặt gã trắng bệch, độ cao này. . .

Trước đây gã cũng từng tu luyện khinh công, cũng từng bay lên trời, cũng đã ngồi xe bay, cảm giác quan sát bầu trời thật rất tốt. Thế nhưng. . . Đường Thiên nuốt nước miếng, độ cao này. . . Thật. . . Thật sự quá cao. . .

Nếu mà ngã xuống. . .

Trong đầu Đường Thiên bất giác hiện lên hình ảnh mình rơi xuống ngã thành đống thịt nát, cảm giác cơ thể âm ẩm đau, đột nhiên vẻ mặt Binh biến đổi, quát khẽ một tiếng: "Đi mau, lão già kia đuổi tới!"

Hắn tiến thẳng vào cơ thể Đường Thiên, Tiểu Nhị lại xoay chuôi dù, nó như một con cá linh hoạt vẽ một đường vòng cung trên không trung, nhảy vào tầng mây. Hai mắt Đường Thiên lại hoa lên, đột nhiên xung quanh đều là sương mù trắng xóa.

Một bóng người lao khỏi Vân Hải, là Lý Nhược, ánh mắt hắn như điện, chậm rãi đảo qua bốn phía.

Hắn như con cá dò xét một lượt trên tầng mây nhưng vẫn không thu hoạch gì, bèn hạ xuống biển mây, trở lại thành Hàn Cổ.

Khi Đường Thiên trở lại trại tu luyện, toàn bộ trại đã cực kỳ huyên náo, tất cả mọi người đều bị tiếng nổ mạnh vùa rồi đánh thức, dồn dập bò dậy, nhìn lồng năng lượng bao phủ thành Hàn Cổ, bàn tán sôi nổi.

Đinh Thần thấy gã, sắc mặt căng thẳng mới bình tĩnh lại, hắn không hỏi nhiều. Hắn biết có những lời không phải hắn nên hỏi.

Đường Thiên cũng không nói gì, chỉ vội vàng vào phòng. Chiến đấu vừa rồi khiến Đường Thiên cực kỳ chấn động. Trước đây gã cảm thấy Thánh giả cũng chỉ thế thôi, cũng giết tới vài Thánh giả rồi. Hôm nay gã mới biết chiến quả đó của mình chắc chắn là do may mắn, đối phương hiển nhiên không ngờ tới tên quái thai là gã.

Nói thẳng thắn hơn, Thánh giả phi hành hoàn toàn khác với khinh công của võ giả. Khinh công của võ giả luôn có quá trình đề khí thổ khí, bay về phía trước một quãng sẽ có lúc kiệt lực, có phần giống nhảy hơn. Còn Thánh giả phi hành lại là phi hành thật sự, có thể bay vượt tầng mây, tốc độ kinh người, linh hoạt như cá.

Chỉ riêng điểm nay, Thánh giả đã vượt qua võ giả không biết bao nhiêu con đường. Hơn nữa đây mới chỉ là Thánh giả bình thường, những Thánh giả dùng khinh công phong thánh sẽ càng thêm kinh khủng.

Nếu không có Tiểu Nhị, đối phương một đòn không trúng lập tức trốn xa, gã cũng chẳng có cách nào.

Còn nữa, nên dùng Tiểu Nhị ra sao?

Biểu hiện đêm nay của Tiểu Nhị khiến Đường Thiên cực kỳ bất ngờ, cực kỳ kinh diễm, thế nhưng không thể lúc nào cũng trông chờ Tiểu Nhị đột nhiên bùng phát. Thức hồn cũng là một loại hồn vực, vậy nhất định sẽ hữu dụng.

Bầu không khí trong thành Hàn Cổ căng thẳng như gặp đại địch.

Phủ thành chủ sáng như ban ngày, phòng thủ sâm nghiêm.

Đám người Phó Trọng Sơn trong đại sảnh, bọn họ đang nghe Giang Dương miêu tả quá trình chiến đấu.

"Đệ tử đang tĩnh tọa đột nhiên cảm thấy trong bụi cỏ có người xông vào. Đệ tử cực kỳ kinh ngạc, trước khi người này chạm vào bụi cỏ, đệ tử không phát hiện chút nào. Đệ tử quyết định giữ người này lại, bèn phát động Thảo Phù Châm Ảnh. Đệ tử vốn tưởng nắm chắc, phát động vòng cỏ trong Thảo Phù Quang Ảnh, cho dù đối phương có là Thánh giả đệ tử cũng có sức liều mạng, không ngờ phương thức hóa giải của đối phương khiến đệ tử giật nảy mình. Trên đỉnh đầu gã đột nhiên xuất hiện một hồn tướng cầm dù. Hồn tướng này trông như đứa bé ba bốn tuổi, trên cây dù là một màn sao lơ lửng, nó chỉ xoay dù một cái, toàn bộ châm cỏ của đệ tử đều bị hút vào trong dù, mất đi liên hệ cùng đệ tử. Lúc này bỗng có tiếng nổ, đối phương như ý thức được ý đồ bại lộ, hồn tướng kia lập tức dẫn hắn bay thẳng lên trời."

Phó Trọng Sơn sắc mặt nghiêm nghị, đột nhiên hỏi: "Con nói là hồn tướng kia dẫn hắn bay lên trời?"

"Vâng!" Giang Dương lộ vẻ hồi tưởng: "Hồn tướng kia nắm lấy cổ áo của hắn, xoay cây dù rồi bay thẳng lên trời, đệ tử đuổi không kịp."

Lý Nhược cũng trầm giọng nói: "Tới lúc ta đến đã hoàn toàn không thấy hình bóng gì. Như vậy xem ra người này cũng không phải Thánh giả, là hồn tướng quái lạ! Đứa bé cầm ô? Sư huynh có nhớ có cường giả nào như vậy không?"

Phó Trọng Sơn lắc đầu: "Chưa từng nghe nói."

Hắn hơi dừng lại một chút rồi nói: "Giao chiến với ta là một Thánh giả huyết mạch, hắn bị thương nhẹ."

"Thánh giả huyết mạch?" Lý Nhược biến sắc: "Hắc Hồn?"

Hai chữ này vừa thốt lên, mọi người trong đại sảnh không khỏi biến sắc. Đây rõ ràng là tình hình bết bát nhất với bọn họ. Thực lực Hắc Hồn thâm sâu khó lường, một khi họ đã quyết định tuyệt đối không ngăn cản nổi.

"Xem ra có người đã nhận ra cái bẫy mà chúng ta bố trí." Phó Trọng Sơn trầm giọng nói: "Đêm nay họ tới thăm dò, chúng ta đã bại lộ."

"Vậy chúng ta làm sao đây?" Lý Nhược không khỏi dò hỏi.

Phó Trọng Sơn đưa mắt nhìn con gái Phó Tử Hồng yên tĩnh ngồi bên cạnh: "Hồng Nhi, con vốn thông minh, nói chút đi."

Phó Tử Hồng yên tĩnh ôn nhu, đoan trang hào phóng, dung mạo diễm lệ, nàng trầm ngâm nói: "Hắc Hồn đã nhúng tay, tình cảnh chúng ta rất không ổn. Nếu vậy con gái quả có một ý, chúng ta công khai bán ra."

"Công khai bán ra?" Phó Trọng Sơn nhíu mày.

"Đúng vậy." Phó Tử Hồng bình tĩnh nói: "Giờ xem ra giấy không gói được lửa. Vậy chẳng bằng chúng ta giả bộ làm người bán, dẫn càng nhiều người mua ra mặt."

Lý Nhược đột nhiên tỉnh ngộ: "Ý Hồng Nhi là để bọn họ tự ngăn cản lẫn nhau?"

"Không." Phó Tử Hồng lắc đầu: "Chúng ta chỉ kéo dài thời gian mà thôi, chỉ cần qua thời gian này là thành công. Chúng ta phải quảng bá trắng trợn, khiến càng nhiều người chú ý, càng nhiều người mua, ít ra Hắc Hồn cũng sẽ kiêng kỵ một chút. Chúng ta có thể nghĩ vài cách kéo dài thời gian, ví dụ như chúng ta không thiếu tiền, vậy đối phương cần báo một cái giá khiến chúng ta động tâm."

Phó Trọng Sơn cùng Lý Nhược liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng gật đầu.

"Được! Cứ làm vậy!" Phó Trọng Sơn đập bàn nói.

Khi mọi người tan đi, chỉ còn lại Phó Trọng Sơn và Lý Nhược, hai người trầm mặc không nói. Một lúc sau Phó Trọng Sơn nói: "Đi, chúng ta tới gặp sư phụ!"

Thềm đá lạnh lẽo, kéo dài xuống dưới, một luồng chấn động khó lòng diễn tả phủ kín hành lang. Hai người mặc dù là Thánh giả nhưng vẫn không khỏi rùng mình.

Thông đạo rất dài, hai người đi mất một phút mới tới cuối.

Một ăn nhà đá lớn hiện ra trước mặt hai người. Trong căn nhà đá, hàn khí bức người, bốn vách đều là tường băng dày đặc, nồng độ hàn triều kinh người.

Một ông lão khô gầy ngồi khoanh chân, mặt mũi nhăn nheo, thần thái an tường.

"Các con tới rồi!"

Âm thanh nhu hòa ấm áp vang lên, ông lão mở mắt.

"Sư phụ!" Phó Trọng Sơn và Lý Nhược cùng hô lên, đây là sư phụ của bọn họ, Thương Dương Vũ.

"Cực khổ rồi." Thương Dương Vũ ấm giọng nói: "Ta cũng đã biết chuyện bên ngoài. Các con đừng lo lắng, có một số việc có muốn ngăn cũng không ngăn nổi. Ý tưởng của Hồng Nhi rất hay, cứ làm theo lời con bé nói."

"Sư phụ, ngài còn cần bao lâu? Để bọn đồ nhi có thể liệu đường nghĩ cách!" Lý Nhược kính cẩn nói.

Thương Dương Vũ xòe bàn tay ra, một bí bảo xuất hiện trong tay lão, nó như hình hoa tuyết sáu nhánh, cuối mỗi nhánh đều có môt con mắt xoay chuyển.

Đây là Lục Phân Nhãn nổi danh hiện tại.

Một bí bảo trước đây chưa ai nghe nói, chỉ là một bí bảo cấp bạc.

Giờ Lục Phân Nhãn đã có hơn tám phần mười hóa thành màu vàng, chỉ có vùng trung tâm vẫn là màu bạc.

Lục Phân Nghi xoay chuyển trên không trung một vòng, như một phiến hoa tuyết, sáu con mắt sáng lên ánh sáng bất đồng, áp lực khó tả đột nhiên tràn ngập gian phòng đá, Phó Trọng Sơn và Lý Nhược chỉ cảm thấy toàn thân căng thẳng, gần như không thể nhúc nhích được.

"Một tháng." Thương Dương Vũ ấm giọng nói: "Chỉ cần một tháng, Lục Phân Nhãn sẽ trở thành bí bảo hoàng kim."

Lý Nhược do dự một chút, cẩn thận hỏi: "Sư phụ, lời đồn đại bên ngoài có thật không?"

Thương Dương Vũ nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt thâm thúy: "Các con quá coi thường nó. Bất tri bất giác đã qua nhiều năm như vậy rồi. Có vài thứ các con khó lòng hiểu nổi."

Phó Trọng Sơn và Lý Nhược không khỏi ngạc nhiên, câu "các con quá coi thường nó" khiến hai người đưa mắt nhìn nhau.

Chẳng lẽ. . . Nó còn lợi hại hơn lời đồn?

Hai người đều thấy vẻ kinh hãi trong mắt nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.