Khi đối phương xuất hiện, Đường Thiên nhận ra ngay: "Vương Chấn!"
Vương Chấn của học viện Mãnh Thú.
Ánh mắt Vương Chấn lóe sáng: "Đường Thiên, ta vẫn luôn mong đợi được thử sức với ngươi."
Khi Vương Chấn đi ra khỏi màn ánh sáng thì bốn màn ánh sáng và lối đi đồng thời biến mất, trên đỉnh đầu hai người xuất hiện một màn ánh sáng màu trắng, trong nó là một lối đi.
Thấy vẻ mặt mù mờ của Đường Thiên, Vương Chấn bình tĩnh nói: "Ngươi không cần nhìn quanh. Đây mà hang động tầng thấp nhất của Hồn chi mê cung, lối đi trên đầu ngươi là lối dẫn lên tầng trên. Trong đó có hồn thược để vào tầng thứ hai, người có được hồn thược sẽ đi vào tầng thứ hai, trong hai người chúng ta chỉ có một người có thể bước vào tầng thứ hai."
"Một nơi thật kỳ quái!" Đường Thiên gãi đầu: "Sao ngươi biết?"
"Hồn chi mê cung không giống nhau, nhưng Tinh ngữ hồn thạch đều yêu thích cường giả." Vương Chấn lạnh nhạt nói: "Đến đây đi, để ta nếm thử bản lĩnh thật sự của ngươi."
"Thật sự phải đánh sao?" Ấn tượng của Đường Thiên với Vương Chấn rất tốt.
"Người có được hồn thược sẽ được bước vào vòng sau, người thua sẽ bị đưa ra khỏi mê cung." Vương Chấn nói.
"Được rồi.” Đường Thiên hơi bất đắc dĩ: "Vậy thì đánh đi!"
Khi lời cuối cùng vừa dứt thì Đường Thiên tựa như biến thành một người khác, khí thế chợt trở nên lẫm liệt, hung tợn, nhìn chằm chằm vào Vương Chấn.
Vương Chấn gật gù: "Không tồi, ngươi lại tiến bộ."
Vẫn chưa dứt lời thì Vương Chấn đã cất bước, Đường Thiên cảm thấy mắt hoa lên, bóng người Vương Chấn đã biến mất, cùng lúc đó, một nắm đấm đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Thiểm Quyền!
Con ngươi Đường Thiên co lại, hắn thấy quanh nắm đấm của Vương Chấn có những gợn sóng mờ mờ. Đường Thiên liền biết nó rất lợi hại, nắm đấm của Vương Chấn chấn động dữ dội trong không khí mới có thể tạo thành những gợn sóng không khí như vậy.
Phù, Đường Thiên hít sâu, thân hình lùi về sau ba bước, rầm, chân phải giẫm mạnh lên mặt đất, thân hình ngừng lại, mượn lực này vặn eo tung quyền.
Thiểm Quyền!
Ầm!
Hai nắm đấm va mạnh vào nhau, Đường Thiên cảm thấy tay phải tê dại một lúc.
Sức mạnh lớn thật!
Đây không phải là sức mạnh của cơ bắp mà là sức bộc phát nhờ sự chấn động mãnh liệt. Muốn bộc phát được chân lực kinh người như vậy bằng chấn động nhỏ thế này, quả thật phải sử dụng chấn động đến mức lô hỏa thuần thanh.
"Sức mạnh thật thuần chính." Dường như có ngọn lửa bốc lên trong ánh mắt Vương Chấn, hắn đột nhiên giẫm chân, thân hình lao tới như chớp giật, lại tung Thiểm Quyền!
Đường Thiên gầm lên, cũng tiến tới tung một chiêu Thiểm Quyền.
Hai nắm đấm lại chạm vào nhau.
Ầm ầm ầm!
Nắm đấm của hai người dày như mưa rơi, thỉnh thoảng lại va chạm trong không khí, khí kình bắn ra bốn phía. Đường Thiên nhanh chóng cảm thấy không ổn, cứ mỗi quyền nắm đấm của hắn lại dần tê dại, đánh liên tục mấy chục quyền, nắm đấm của hắn gần như đã mất cảm giác.
Chấn động lại có thể dùng như vậy!
Đường Thiên rất kinh ngạc, phạm vi chấn động của Thiểm Quyền của Vương Chấn nhỏ hơn Tiểu Băng Quyền nhiều, sức mạnh cũng nhỏ hơn nhưng thời gian phát lực cũng ngắn hơn, Vương Chấn hòa quyện nó vào Thiểm Quyền, hình thành nên Thiểm Quyền độc đáo của riêng mình.
"Đường Thiên. Thiểm Quyền của ngươi chỉ đến thế này thôi sao?" Vương Chấn chủ động lùi lại, kéo giãn khoảng cách, đột nhiên lên tiếng.
Đường Thiên nghe được câu này, nắm đấm không khỏi nắm chặt, nói: "Bị nhìn thấu rồi! Vậy ngươi hãy nếm thử sát chiêu Thiểm Quyền của ta!"
" Sát chiêu..." Vương Chấn hơi kinh ngạc, sáng mắt lên.
Chân trái Đường Thiên bước mạnh về phía trước, tay phải đã vận sức nhanh chóng tung quyền!
Một tia chớp màu bạc chói mắt xẹt qua tầm mắt.
Vương Chấn cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng rực, trong lòng cả kinh, vội vàng đưa hai tay chắn trước người, nắm đấm đã tới, một luồng sức mạnh kinh người đánh vào hai tay của hắn.
Ầm!
Hai tay vừa giương lên bị đánh bạt, Vương Chấn phải lùi lại năm bước sau đó mới dừng lại được.
Đường Thiên chăm chú nhìn Vương Chấn, đâu là lần đầu tiên có người đỡ được Thiểm Điện Sát của hắn. Tốc độ của Thiểm Điện Sát có thể nói là đã đạt đến cực hạn, ngay cả Đường Thiên cũng khó có thể nhìn rõ nó, không ngờ Vương Chấn lại đỡ được.
Phù, Vương Chấn thở ra một hơi trọc khí.
"Sát chiêu thật là lợi hại, tên nó là gì?" Ánh mắt Vương Chấn đầy vẻ tán thưởng.
"Thiểm Điện Sát!" Đường Thiên cũng bội phục nhìn Vương Chấn, thực lực rất mạnh.
"Thiểm Quyền của ngươi mạnh hơn ta, sát chiêu Thiểm Quyền của ta vẫn chưa thành hình." Vương Chấn thản nhiên nói: "Tiếc là lần này không phải chúng ta tỷ thí một cách đơn thuần. Ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, ta sẽ dốc toàn lực."
Khí thế của Vương Chấn đột nhiên tăng mạnh.
Khí thế cường đại ập về phía Đường Thiên như thủy triều.
Mạnh thật!
Đường Thiên rất tập trung, không hiểu sao hắn không sợ hãi chút nào mà lại ngập tràn chiến ý, dường như sâu trong mắt hắn có một ngọn lửa đang cháy: "Tuy rằng chưa nghĩ đến việc giao thủ với học trưởng nhưng có thể gặp đối thủ có thực lực mạnh như học trưởng, ta rất vui!"
Chân lực toàn thân Đường Thiên chuyển động, hiên ngang đối diện với Vương Chấn.
Ánh mắt Vương Chấn lộ ra vẻ tán thưởng, trầm giọng nói: "Thuộc tính ngũ hành của ta là hỏa, quyền pháp tên là Nhất Tự Pháo Quyền, cấp ba, quyền thế rất cương mãnh, ngươi phải cẩn thận."
Đường Thiên cũng trầm giọng nói: "Thuộc tính ngũ hành của ta cân bằng, quyền pháp tên là Tiểu Băng Quyền, cấp ba, ngươi cũng nên cẩn thận!"
Đường Thiên hít sâu một hơi, Hạc thân sẵn sàng, trong lòng vô cùng bình tĩnh. Hắn hạ người đứng tấn, tạo thế.
Nhìn quyền thế sừng sững mà lại tĩnh lặng của Đường Thiên, Vương Chấn thầm khen trong lòng, những người kia đều đã đánh giá thấp thiếu niên nhìn có vẻ bình thường này! Chiến ý trong mắt Vương Chấn càng lên cao, có thể gặp được một đối thủ mạnh ngang ngửa mình là một chuyện rất đáng để hưng phấn.
Chân lực hệ hỏa chuyển động với tốc độ kinh người, tư thế của Vương Chấn rất lạ, hai tay buông thẳng, các khớp đều duỗi thẳng.
Từng vòng lửa không ngừng chuyển động từ vai về phía hai nắm tay hắn theo đường xoắn ốc. Hai tay Vương Chấn như nòng pháo đỏ rực, tỏa ra ánh đỏ mãnh liệt.
Quyền pháp thật kỳ lạ!
Đường Thiên rất hưng phấn, lần đầu tiên hắn thấy quyền pháp như vậy, hắn hít sâu một hơi, chân lực toàn thân chuyển động, hạc thân sẵn sàng phát động.
Ánh đỏ lóe lên trong mắt Vương Chấn, hai tay đỏ rực như nòng pháo vung lên, nhắm thẳng vào Đường Thiên, dùng vai làm điểm tựa, đột nhiên giật về phía sau.
Đùng!
Một tiếng động trầm thấp như tiếng trống đột nhiên vang lên.
Một bóng quyền đỏ rực bắn ra như đạn pháo rời nòng, mang theo tiếng rít bắn về phía Đường Thiên.
Đường Thiên vô cùng phấn khích, hét dài, chân trái giẫm mạnh lên đất, thân hình ép sát mặt đất như rắn, tay phải vốn đã vận sức sẵn đấm thẳng về phía bóng quyền màu đỏ đang bay tới!
Hạc thân kình Tiểu Băng Quyền!
Hạc thân kình sắc bén như dao, Tiểu Băng Quyền đập đá phá núi!
Ầm!
Bóng quyền màu đỏ vỡ thành vô số đốm lửa chói mắt, nhìn như pháo hoa.
Thân thể Đường Thiên chấn động, nắm đấm run lên, sức mạnh của bóng quyền màu đỏ cực lớn, vượt quá sức tưởng tượng của hắn, Đường Thiên cảm thấy như mình đấm trúng một cái chùy sắt đang bay nhanh.
Đùng!
Vương Chấn không để Đường Thiên thảnh thơi, lại một tiếng nổ rung động lòng người, bóng quyền màu đỏ lại bắn tới.
Đường Thiên tung quyền không chút chần chừ!
Hắn đã tung quyền hàng trăm vạn lần, trong những võ kỹ mà Đường Thiên học thì Tiểu Băng Quyền là võ kỹ được tu luyện nhiều nhất. Mỗi lần tung quyền đều giống như bản năng, không cần suy nghĩ.
Ầm!
Bóng quyền màu đỏ lại vỡ nát, vô số đốm lửa bắn ra xung quanh.
Thùng thùng thùng!
Tiếng nổ trầm thấp kinh người không ngừng vang lên, tần suất công kích của Nhất Tự Pháo Quyền của Vương Chấn cực kỳ kinh người, lần nào cũng vừa nhanh vừa mạnh.
Đường Thiên căn bản không có thời gian để suy nghĩ, hắn chỉ có thể không ngừng dùng Tiểu Băng Quyền đánh tan bóng quyền màu đỏ.
Hai mươi quyền liên tục, Đường Thiên liền cảm thấy không ổn, nắm đấm của hắn đang dần dần tê dại.
Vương Chấn hòa quyện kỹ thuật phát kình của Thiểm Quyền vào trong Nhất Tự Pháo Quyền!
Thật lợi hại!
Vương Chấn tấn công rất ổn định, hắn như một khẩu đại bác hạng nặng, trụ vững trên nền đá, hai tay đỏ rực luân phiên tung quyền. Ánh mắt Vương Chấn vô cùng bình tĩnh, từ đầu tới giờ hắn vẫn duy trì một tần suất tấn công.
Nhất Tự Pháo Quyền của Vương Chấn không phải học được từ học viện Mãnh Thú mà là tuyệt học gia truyền. Rất ít người biết Vương gia là thế gia cổ võ, tuy rằng đã xuống dốc nhưng vẫn có chút của riêng. Nhất Tự Pháo Quyền chỉ có cấp ba nhưng trên tay Vương Chấn nó tỏa sáng rực rỡ. Vương Chấn sửa chữa, bổ sung những thiếu sót của nó, hòa vào đó những kỹ xảo học được ở học viện, dần dần hoàn thiện Nhất Tự Pháo Quyền.
Cha của Vương Chấn rất kỳ vọng vào hắn, bởi rất có thể trên tay hắn Nhất Tự Pháo Quyền sẽ được tăng lên võ kỹ cấp bốn!
Hiện tại đã có thể thấy được chút bóng dáng của võ kỹ cấp bốn trong Nhất Tự Pháo Quyền.
Đường Thiên dần dần bị áp chế, Vương Chấn tấn công chính diện, thế mạnh vô cùng, khó lòng chống đỡ, bóng quyền dày đặc như mưa, tuy rằng không đạt đến một giây mười hai quyền như Đường Thiên nhưng nó vừa nhanh vừa mạnh, phong tỏa mọi lối đi của Đường Thiên. Đường Thiên chỉ có thể dùng Không Mộc Thung và Tiểu Băng Quyền không ngừng né tránh và chống đỡ.
Bóng quyền màu đỏ uy lực kinh người, tạo thành những lỗ to trên vách đá cứng như thép ở quanh, đá vụn bắn tung tóe. Đường Thiên còn phải đề phòng những viên đá vụn này, đá vụn bắn ra với tốc độ rất nhanh, nếu bất cẩn để cho nó bắn vào mặt thì sẽ tóe máu.
Không được!
Không thể tiếp tục thế này!
Chỉ có kéo giãn khoảng cách mới có thể có cơ hội.
Đường Thiên nghiến răng, chân đột nhiên giẫm mạnh, thân hình co lại lăn tròn đến gần vách đá, lưng áp vào vách đá, chạy như bay dọc theo đó.
Thùng thùng thùng!
Bóng quyền màu đỏ bắn như mưa rơi về phía Đường Thiên, đuổi theo không nghỉ. Những chỗ Đường Thiên đi qua đều để lại những lỗ to cỡ chậu rửa mặt.
Vương Chấn nhanh chóng có cách xử lý.
Vài bóng quyền bắn đến trước mặt Đường Thiên.
Đường Thiên nhanh nhạy tránh được, di chuyển dọc theo vách đá không theo một quy luật nào cả.
Vẻ mặt Vương Chấn lạnh như băng, trong mắt lóe lên ánh đỏ.
Hắn đột nhiên dừng tấn công, Đường Thiên vui mừng, lẽ nào chân lực của Vương Chấn đã cạn, song khi hắn nhìn lại thì thấy lạnh cả người, biến sắc.
Hai cánh tay đỏ rực đồng thời vung lên, nhắm thẳng vào Đường Thiên.
Chúng như hai nòng pháo đỏ rực, đằng đằng sát khí, sừng sững nhắm về phía Đường Thiên.
Không ổn.
Đường Thiên giật bắn.
Đùng!
Tiếng nổ trầm thấp hơn trước, làm cho hai tai Đường Thiên ong ong.
Hai bóng quyền lớn và ngưng đọng hơn trước rất nhiều bắn thẳng về phía hắn như đạn pháo rời nòng.
Dưới hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm, lông tóc Đường Thiên dựng đứng cả lên, hắn hít một hơi dài, không khí tràn vào phổi, nhoi nhói như kim đâm!
Đường Thiên nghiêm mặt, hạ người đứng tấn, chân lực toàn thân dồn về phía hai nắm đấm.
Hạc thân trong cơ thể bắt đầu rục rịch.