Chiến Thần Bất Bại

Chương 100: Chương 100: Tỉnh Hào bị đùa bỡn




“Thiên Cầm bảo khố?” Tỉnh Hào nheo mắt.

Đường Thiên nghe Tỉnh Hào chất vấn bèn hừ lạnh một tiếng rồi thu nắm đấm lại.

Áp lực suy giảm, cô gái áo đen cũng thoáng yên lòng, có thể nhận ra từ giọng của Tỉnh Hào, hắn khá hứng thú đối với Thiên Cầm bảo khố. Suy nghĩ nàng xoay chuyển rất nhanh, ngoài miệng nói: “Chắc chắn Tỉnh Hào tiên sinh cũng từng nghe nói tới Thiên Cầm bảo khố. Ba ngàn năm trước, chòm sao Thiên Cầm đã từng vô cùng hưng thịnh, nhưng chỉ trong bốn mươi năm ngắn ngủi đã mai một rồi biến mất. Mà một số bí bảo của chòm sao Thiên Cầm đều không rõ nơi chốn!”

“Ngươi đang nói Thiên Cầm bảo khố ở dưới lòng đất?” Tỉnh Hào mặt không đổi sắc nói.

“Không sai.” Cô gái áo đen gật đầu dứt khoát đáp: “Nhưng chỉ mình ta biết rõ vị trí.”

Tỉnh Hào cười nhạt: “Ta ở đây đã nhiều năm nhưng chưa từng phát hiện ra nơi này có bảo khố gì?”

Giọng điệu cô gái áo đen bỗng lộ vẻ nhạo báng: “Vậy sao võ hội Quang Minh lại thành lập một ngoại doanh tại đây?”

Tỉnh Hào cứng người, lúc này hắn mới nhớ ra nguồn gốc của ngoại doanh Đại Lăng. Lúc đầu các vị tiền bối phát hiện ở đây có dao động của bí bảo, nhưng sau tìm một thời gian dài vẫn không có tăm tích mới thành lập ngoại doanh Đại Lăng trong dãy núi tổ ong này.

Thiên Cầm bảo khố, cái tên này Tỉnh Hào từng nghe nói tới. Chòm sao Thiên Cầm đã từng có thời gian cực kỳ hiển hách hưng thịnh, chòm sao Thiên Cầm lúc đó cao thủ như mây, dũng tướng như mưa, từng được coi là một trong số những chòm sao cường đại nhất thời bấy giờ. Nhưng không ai ngờ, chòm sao cường đại như vậy lại bị mai một chỉ trong bốn mươi năm ngắn ngủi.

Nguyên nhân khiến chòm sao Thiên Cầm xuống dốc rồi mai một luôn chìm trong mê hoặc, tới giờ vẫn không ai hiểu rõ. Cùng biến mất với vương triều Thiên Cầm là tài phú của cả chòm sao đó, khi đó những bí bảo quan trọng nhất của chòm sao Thiên Cầm, đặc biệt là bí bảo vàng kim của chòm sao, Hoàng Kim Thiên Cầm, đều không rõ tung tích.

Vì vậy trong sử sách luôn lưu truyền có một Thiên Cầm bảo khố tập trung những bí bảo mạnh mẽ của chòm sao Thiên Cầm.

“Làm sao ngươi biết được?” Tỉnh Hào trầm giọng hỏi.

“Ta tự có nguồn tin của mình.” Cô gái áo đen trấn tĩnh đáp: “Không thì sao ta phải tốn công tốn sức tới đây?”

“Được rồi.” Tỉnh Hào gật đầu: “Đưa vị trí bảo khố ra đây, ta thả cho ngươi một con đường sống.”

Cô gái áo đen vẫn lộ vẻ trào phúng: “Ngươi nghĩ ta tin sao?”

Tỉnh Hào nhíu mày: “Chẳng lẽ ngươi thấy mình còn chỗ nào mặc cả được?”

“Thiên Cầm bảo khố ở đâu? Đi vào ra sao? Ngoại trừ ta ra không ai biết, ngươi giết ta sẽ vĩnh viễn không vào được.” Cô gái áo đen cười dài: “Chẳng bằng chúng ta giao dịch.”

Tỉnh Hào vừa định nói tiếp, đột nhiên Đường Thiên ngắt lời cô gái áo đen: “Này, ngươi giết gã đầu trọc phải không?”

Cô gái áo đen sửng sốt lắc đầu: “Không phải!”

“Hừ, may là không phải, bằng không ngươi chắc chắn phải chết!” Đường Thiên hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị xoay người bỏ đi: “Tỉnh Hào đại ca, ta đi trước.”

“Này này! Ngươi không muốn biết bảo khố ở đâu à? Ngươi không cần bí bảo à?” Cô gái áo đen thấy Đường Thiên bỏ đi vội vàng nói.

“Muốn!” Đường Thiên dừng bước, mắt nhìn cô gái áo đen đáp: “Nhưng ta không thích ngươi. Ta căm ghét những kẻ lòng dạ độc ác như ngươi.”

Cô gái áo đen cứng người, nàng đã nghĩ đủ các lsy do nhưng hoàn toàn không ngờ nổi Đường Thiên lại trả lời một câu khiến nàng dở khóc dở cười như vậy.

Hóa ra là một tên lỗ mãng.

Nàng chớp mắt, dáng vẻ đầy mê hoặc: “Trong Thiên Cầm bảo khố không chỉ có một bí bảo vàng kim, ba người chúng ta có lẽ mỗi người có thể có một món. Ngươi không thích ta đâu liên quan gì tới chuyện bí bảo. Có những bí bảo này, ngươi sẽ càng mạnh mẽ hơn, muốn cái gì sẽ có cái đó.”

Những kẻ lỗ mãng như vậy là dễ lừa gạt nhất...

Đường Thiên vẻ mặt cảm thông nhìn cô gái áo đen, chính khí lẫm liệt nói: “Người như ngươi không cách nào hiểu nổi lý tưởng của thiếu niên vĩ đại như thần đâu. Ta muốn mạnh hơn không phải vì muốn đoạt thứ gì mà chỉ bởi mong ước của ta. Ta phải bảo vệ Thiên Huệ, ta sẽ bước lên Thiên Lộ. Đã theo đuổi bí bảo tất nhiên sẽ khiến ngươi lười biếng, ngươi còn muốn đi đường tắt nữa. Ta không thông minh như vậy, không đi nổi theo đường tắt. Bí bảo có mạnh mẽ thế nào cũng chẳng thay thế nổi mồ hôi của ta? Ta tin rằng sức mạnh đánh đổi bằng mồ hôi xương máu mới là sức mạnh thật sự. Ngươi biết vì sao không?”

Cô gái áo đen ngây ra tại chỗ.

Đường Thiên thần sắc chân thành nói: “Vì mồ hôi sẽ không lừa ngươi.”

Tỉnh Hào sắc mặt xấu hổ, nhớ lại sự kích động và mong đợi lúc vừa rồi, lại nghĩ tới những lời Đường Thiên vừa nói, hắn đột nhiên hiểu ra, tiến bộ kinh người của Đường Thiên rốt cuộc là vì sao.

Hắn hít sâu một hơi, thi lễ với Đường Thiên: “Những lời này của Đường huynh đệ quả thật đã đánh thức ta.”

Dứt lời, hắn đứng thẳng dậy nói với cô gái áo đen: “Ngươi đi đi, vì những lời này của Đường huynh đệ, ta sẽ không giết ngươi nữa.”

Cô gái áo đen trợn mắt há hốc mồm nhìn hai kẻ trước mặt quay người chuẩn bị bỏ đi, nàng đột nhiên cảm thấy thế giới này biến đổi rồi sao? Những lời Đường Thiên vừa nói trong mắt nàng chỉ là một trò cười, ai trong thế giới này chẳng theo đuổi bí bảo, giả vờ thanh cao làm gì?

Cứ vờ vờ vịt vịt đi, các ngươi chắc chắn sẽ phải quay đầu lại...

Đi đi, giỏi thì cứ đi đi, tí nữa sẽ phải quay lại thôi...

Nhưng bất luận nàng tự nhủ thế nào, hai bóng dáng đó vẫn càng lúc càng xa.

Xưa nay vốn bình tĩnh cơ trí song đây là lần đầu nàng bỗng có cảm giác muốn nhảy dựng lên chửi rủa, không ngờ mình lại gặp hai gã khốn nạn thế này!

Thằng nhãi khốn kiếp đó thì cũng bỏ đi, nói những lời không bằng rắm chó đó còn có thể cho là tuổi trẻ ngây thơ ngốc nghếch, chưa hiểu chuyệnt ừng trải, chỉ là một gã thiếu niên ngu ngốc.

Nhưng tên Tỉnh Hào kia cũng giả bộ làm gì? Chẳng lẽ Tỉnh Hào nhà ngươi không biết giá trị của bí bảo? Chẳng lẽ ngươi không biết mỗi thiếu niên thiên tài, mỗi cao thủ trẻ tuổi đều do vô số tài nguyên đắp lên? Bắc Miện Chi Kiếm trên tay ngươi chẳng lẽ là cây gậy nhóm lò?

Thế nhưng hai gã này đã thật sự đi xa...

Cô gái áo đen trợn tròn hai mắt, lại nghĩ tới huyết mạch thần bí cường đại kia đã cách mình càng lúc càng xa, lúc này nàng mới giật mình, như tỉnh khỏi giấc mộng, không nói một lời đã lao thẳng về phía hai người vừa bỏ đi.

“Tỉnh Hào đại ca, sao ngươi không giết ả?” Đường Thiên vừa đi vừa hiếu kỳ hỏi.

“Nghe những lời của huynh đệ, ngu huynh chỉ cảm thấy trong lòng sôi trào nhiệt huyết, không còn chút sát ý nào nên mới tha cho nàng một con đường sống.” Tỉnh Hào nghiêm nghị đáp lời: “Kiếm pháp của ta gần đây đã chạm tới một bình cảnh, một thời gian rồi vẫn không cách nào đột phá, mãi tới hôm nay nghe huynh đệ nói câu này ta mới hiểu. Chúng ta theo đuổi lực lượng là để khiến bản thân trở nen cường đại, giúp bản thân bước vào cảnh giới cao hơn. Muốn theo đuổi lực lượng nhưng lại mượn ngoại lực sẽ đi vào đường rẽ.”

“Ài, Tỉnh Hào đại ca, huynh ngu đi à?” Đường Thiên vẻ mặt khinh bỉ nhìn Tỉnh Hào: “Ta chỉ lừa ả mà thôi.”

Vẻ cuồng nhiệt trên khuôn mặt Tỉnh Hào lập tức cứng lại.

“Ta cảm thấy nàng chắc chắn đang nói nhảm, Thiên Cầm bảo khố gì đó chẳng qua chỉ là lừa dối.” Đường Thiên như không phát hiện ra dáng vẻ Tỉnh Hào lúc này, tiếp tục nói: “Nhìn cái dáng vẻ đắc ý của ả ấy, diễn cứ như thật. Nếu có bảo khố chúng ta đã sớm tìm ra rồi, nào tới lượt ả? Ha ha, ả chắc chắn đang rất buồn bựa! Tưởng lừa được chúng ta à? Quả nhiên, trước mặt thiếu niên vĩ đại như thần, tất cả đều chỉ là rác rưởi!”

Khóe mắt Tỉnh Hào giật giật, hàm răng run run đẩy một câu ra: “Ngươi nói bậy thật à?”

“Đương nhiên rồi!” Đường Thiên vô cùng đắc ý nói: “Nếu có bí bảo thật ta chắc chắn sẽ là người đầu tiên ra tay. Ngươi tưởng ta ngốc thật à, ta nói thật cho ngươi, ta thông minh lắm đấy. Nếu có bí bảo vàng kim, cho dù bản thân không dùng được vậy bán lấy tiền cũng tốt. Khó khăn lắm mới có cơ hội, đương nhiên phải ra vẻ một chút, có điều, đáng lẽ lúc ta ra vẻ xong Tỉnh Hào đại ca nên giết ả đi mới đúng.”

Tỉnh Hào: ". . ."

“Ai da ai da, ả đuổi theo kìa!” Đường Thiên bỗng nhìn sang Tỉnh Hào sắc mặt đang đờ ra, nhỏ giọng: “Phải giả bộ giống một chút nhé...”

Tỉnh Hào: ". . ."

๑๑۩۞۩๑๑

Cô gái áo đen đuổi theo, nàng đang cố hết sức nghĩ xem nên nói thế nào mới đả động được tên khốn kiếp kia! Chỉ có kéo Đường Thiên vào thăm dò bảo khố nàng mới có cơ hội tiếp cận Đường Thiên, nhân đó lấy được máu tươi của gã.

Nếu nàng nói thẳng ngược lại sẽ khiến Đường Thiên cảnh giác.

Phải làm gì đây...

“Này, ta muốn gia nhập võ hội Quang Minh!”

Cô gái áo đen phía sau đột nhiên thốt lên một câu.

Đường Thiên cùng Tỉnh Hào bị câu nói không đầu không đuôi này làm cho vấp một cái suýt ngã.

Muốn gia nhập võ hội Quang Minh...

Cô gái áo đen nghiêm trang nói: “Ta cảm thấy võ hội Quang Minh có tiền đồ hơn, ta cảm thấy võ hội Quang Minh thích hợp với sự phát triển của ta hơn, thế nên ta quyết định bỏ gian tà theo chính nghĩa, gia nhập vào võ hội Quang Minh.”

Tỉnh Hào cảm thấy mình sắp phát điên rồi, bị hai đứa tâm thần này kéo qua kéo lại, hắn mặt lạnh đi, không hề do dự lắc đầu: “Không thể! Võ hội Quang Minh sẽ không chấp nhận những kẻ như ngươi! Ta cho ngươi một phút, nếu ngươi còn không biến mất trước mặt ta vậy đừng trách kiếm của ta vô tình!”

Tỉnh Hào sắc mặt âm trầm lạ thường, bị Đường Thiên này đùa bỡn cũng thôi, giờ tới cả bại tướng dưới tay ta là ngươi cũng muốn đùa bỡn?

Không nói hai lời, Bắc Miện Chi Kiếm tại tay, mũi kiếm chỉ thẳng cô gái áo đen, sát ý lẫm liệt.

Cô gái áo đen trong lòng cả kinh, Tỉnh Hào toát ra sát ý thấu xương, nàng biết lần này hắn tức giận thật rồi, còn dây dưa nữa chắc bỏ mạng tại đây.

Nàng nhìn Đường Thiên một lúc, rồi không nói một lời, xoay người bỏ đi, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Ta chắc chắn sẽ tra hết gốc gác nhà ngươi!

Không ngờ Tỉnh Hào đại ca lại tha cho ả đi thật... Đường Thiên vuốt cằm, cười xấu xa hỏi: “Chẳng lẽ Tỉnh Hào đại ca để ý tới ả?”

Lửa giận trong lòng Tỉnh Hào cuối cùng cũng hoàn toàn bùng nổ, quay mặt sang, nhe răng cười nói: “Đi nào, thiếu niên, chúng ta đánh một trậnt hôi!”

Đường Thiên không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, tư thế không chút cố kỵ: “Tới nào!”

Rất nhanh chóng, Tỉnh Hào lại hối hận vì quyết định lần này của mình...

Vì Đường Thiên lại kéo hắn mệt tới lăn quay ra đất, sau đó hai người đả tọa, một giờ sau, Đường Thiên sức khỏe dồi dào nhảy dựng lên đòi tái chiến, sau đó nữa...

Vòng tuần hoàn quen thuộc...

Thật đúng là, sao mình phải đi tính toán cùng cái tên biến thái đầu óc bất thường này chứ...

Tỉnh Hào hối hận muốn đứt ruột.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.