Phong cách của thang đá rất cổ xưa, không có hoa văn, thậm chí còn có vẻ thô ráp, song uốn lượn lên, nhìn không thấy phần cuối, mang tới cho mọi người cảm giác rung động khó tả. Tưởng tượng năm đó võ kia môt thân một mình, cô độc đi dọc Bất Chu Sơn, dùng trường kiếm trong tay mở ra con đường đá kinh người như vậy.
Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, mọi người đều vô cùng chấn động.
Bầu không khí cũng bất giác lộ vẻ nghiêm túc trang trọng. Đường Thiên và Lăng Húc cảm thụ càng sâu sắc, thang đá dằng dẵng buồn chán này có một thứ lực lượng chỉ thẳng lòng người. Dù bao năm tháng mài mòn nhưng ánh sáng của vị tiền bối đó vẫn vô cùng rực rỡ chói mắt.
“Không biết vị tiền bối này khi đó dùng bao lâu mới mở ra được thang đá dài như vậy!” Cô bé ngây ngẩn mê mẩn, nàng luôn tò mò với những đoạn lịch sử mà mình không hay biết.
“Lâu!” Lăng Húc đột nhiên mở miệng, giọng nói lộ vẻ tôn kính: “Ít nhất cũng mười năm. Có lẽ ta biết vị tiền bối này là ai.”
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn Lăng Húc, nhất là công chúa Minh Châu, nàng tự cho mình là uyên bác nhưng vẫn không nhận ra thân phận cụ thể của vị tiền bối này, không ngờ Lăng Húc lại biết!
Lăng Húc im lặng một lát rồi mới nói: “Nếu ta đoán không sai, vị tiền bối này chính là Trảm Kiếm Ma, Vương Vĩnh tiền bối!”
“Trảm Kiếm Ma!” Địch Hoành Chiến la lên thất thanh.
Không riêng gì hắn, Cố Tuyết, Thanh Loan đều biến sắc, con mắt cô bé lại sáng lên, như nhớ ra thứ gì đó, kích động nói: “Không sai, rất có thể! Trảm Kiếm Ma Vương Vĩnh, có tài nhưng thành danh muộn, bốn mươi tuổi mới gây dựng thanh tiếng, kiếm pháp độc đáo kỳ lạ, thiên về trảm kích, sáng tạo ra Vương Trảm Kiếm độc đáo, cường giả kiếm thuật cấp đại sư. Hoành hành mười năm rồi mất tích không còn tăm hơi, nghe nói là thương tổn vì tình. Xem ra rất có thể hắn sống nốt quãng đời còn lại ở đây.”
Đường Thiên lần đầu nghe được tên Vương Vĩnh nhưng không dám khinh thường chút nào, kiếm pháp cấp đại sư, năm chữ này như có một thứ ma lực chấn nhiếp lòng người.
Cấp đại sư, Đường Thiên chẳng hề xa lạ gì, Quỷ Trảo chính là đại sư trảo công. Cường giả cấp đại sư nếu chiến đấu với võ giả cùng giai không phải cấp đại sư, vậy chẳng khác nào thái rau cắt dưa. Cho dù đối phương cao hơn hắn hai cấp hắn cũng có thể chống lại, đây là điểm mạnh của võ kỹ cấp đại sư.
Cấp đại sư đã chạm tới lực lượng bản chất của võ kỹ, bọn họ thường có thể khai sáng ra võ kỹ thuộc về bản thân.
Gần như mọi loại võ kỹ Đường Thiên đều lĩnh ngộ sát chiêu, nhưng tới giờ hắn vẫn cách rất xa võ kỹ cấp đại sư.
Mỗi thời đại, bất luận võ giả nào có được võ kỹ cấp đại sư, cho dù thực lực của hắn ở cấp mấy đều là cường giả mà người ta không thể bỏ qua được!
Đường Thiên hai mắt bừng sáng: “Vậy trong này có thể có đồ do Vương tiền bối lưu lại không?”
“Đương nhiên là có rồi! Sau khi kiếm pháp đại thành, Trảm Ma Kiếm ra ngoài lưu lạc, thu được rất nhiều tiền của và bí bảo. Những thứ này đều biến mất theo sự quy ẩn của hắn. Hắn được gọi là ma, ngoại trừ tính cách lạnh lùng giết người không chớp mắt ra còn vì sự tham lam. Hắn cố chấp tới quá mức với cả tiền của và bí bảo. Cho nên sau này rất nhiều người cho rằng xuất thân của Trảm Ma Kiếm hẳn rất nghèo khổ.” Cô bé càng kích động, mình. Hành trình thám hiểm mình hao hết tâm lực tìm ra có khác, lợi hại ghê ta!
Đường Thiên hai mắt bừng sáng: “Ô ô, bảo tàng bảo tàng! Đúng rồi, còn Vương Trảm Kiếm của hắn nữa!”
Cô bé sắc mặt kỳ quái: “Chẳng lẽ sư phụ định tu luyện kiếm pháp à?”
Đường Thiên lắc đầu: “Không đâu! Ta vẫn theo con đường chuyên gia cận chiến hay chủ tu quyền pháp thôi, dùng nắm đấm thoải mái hơn nhiều. Chẳng phải ngươi nói hắn có tài nhưng thành danh muộn sao? Ta đoán Vương tiền bối này hai mươi năm trước khi thành danh đều ở đây xây thang đá, tôi luyện Vương Trảm Kiếm cua rmình. Có điều bộ kiếm pháp Vương Trảm Kiếm này chắc chắn có giá rất cao! Ha ha, đồ tốt luôn bán được giá tốt!”
Đường Thiên hai mắt bừng sáng, thậm chí đã nghĩ tới việc bán cho đám võ giả trong võ hội Quang Minh, đám người đó ai cũng lăm tiền cả. Trước đây gã cũng biết đá ngôi sao có thể trợ giúp chân lực, song còn chưa tự trải nghiệm qua, giờ đã có kinh nghiệm sâu sắc.
Quả nhiên nghèo văn giàu võ, muốn khiến tốc độ tu luyện của bản thân nhanh chóng hơn, kiếm tiền là không thể thiếu được. Đường Thiên như một thiếu niên ngây thơ, một ngày nọ vô tình tìm được điểm then chốt, biết chỗ lợi của tinh tệ, mà tất cả căn nguyên động lực vẫn là cho tu luyện.
Không ai quan tâm tới câu tiền của Đường Thiên, bọn họ đều bị suy đoán lớn mật về xây thang đá tu luyện kiếm pháp của Đường Thiên làm cho sửng sốt, càng nghĩ càng thấy có thể.
Lăng Húc không khỏi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua thang đá, con mắt màu vỏ quýt sục sôi ý chí chiến đấu, dùng sức xiết chặt mũi thương bạc trong tay, trầm giọng nói: “Không sai! Võ kỹ cấp đại sư, không tu luyện vô số lần sao thành cho được?”
Lăng Húc, vậy đây sẽ là mục tiêu của ngươi!!!
Bóng dáng cô độc, ngày ngày vung kiếm chém đá kia sẽ là tấm gương của ngươi!
Hơ nữa, phải chiến thắng tên phản đồ kia... Phải tu luyện Thương Tiêm Hải tới cấp đại sư! Muốn chiến thắng đại sư Thương Tiêm Hải chỉ có đại sư Thương Tiêm Hải!
Lăng Húc, ngươi chắc chắn làm được.
Ánh mắt Lăng Húc bỗng kiên định và thâm trầm.
Dt không chú ý tới thay đổi của Lăng Húc, chỉ lặng lẽ chảy nước miếng: “Thật khiến người ta mong chờ! Chúng ta tăng tốc!”
Câu nói của Đường Thiên được mọi người nhất trí đồng tình. Mọi người mặc dù chấn động trước những bậc thang này, nhưng người duy nhất tu luyện kiếm pháp ở đây là Thanh Loan. Có điều kiếm pháp của Thanh Loan đi theo con đường nhẹ nhàng linh hoạt, Vương Trảm Kiếm lại là kiếm pháp thiên về lực lượng, hoàn toàn không thích hợp với nàng.
Khiến mọi người động tâm hơn là bảo tàng, mọi người nhao nhao tăng tốc, đi dọc theo thang đá.
Thang đá đã lâu không có ai tới, cỏ mọc rậm rạp, mọi người xông vượt chông gai, đi thẳng lên núi.
Sau khi tăng tốc, mọi người nhanh chóng tới cuối thang đá. Thang đá không thông tới đỉnh núi mà dừng tại một của động giữa sườn núi.
“Bảy vạn bạc!” Đột nhiên, cô bé mở miệng nói, giọng nói lộ vẻ rung động.
Mọi người đều chấn động, quay người nhìn xuống dưới, bảy vạn bậc thang rậm rạp chằng chịt, uốn lượn xuống dưới khiến người xem hoa cả mắt.
Chỉ mình Đường Thiên vẻ mặt hâm hộ: “Giỏi toán quá!”
Cô bé im lặng, thứ này cũng gọi là toán được à...
Vị sư phụ của mình, tới câu này ccũng nói được, rốt cuộc là kém toán tới mức nào...
Ý chí chiến đấu đang thiêu đốt Lăng Húc, như nuốt phải môt con ruồi, hắn quay thẳng sang, tức giận nói: “Chẳng lẽ trọng điểm không phải học tập tinh thần kiên định của Trảm Kiếm Ma tiền bối, thức tỉnh bản thân, vươn lên hùng mạnh à? Sao ngươi lại chỉ nghĩ tới toán?”
Đường Thiên lấy làm lạ nhìn Lăng Húc, nói với vẻ đương nhiên: “Vươn lên hùng mạnh thì cần gì tỉnh lại? Chẳng phải võ giả vốn nên như vậy à?”
Lăng Húc nghẹn họng.
Đột nhiên, Đường Thiên chỉ vào sơn động lúc nãy, vẻ mặt ngạc nhiên: “Mau nhìn chỗ kia!”
Xung quanh sơn động là rất nhiều vết kiếm đan xen ngang dọc, nhìn mà giật mình. Mặc dù trải qua gió cát bào mòn, vết kiếm đã trở nên mơ hồ, không con rõ ràng, nhưng những vết kiếm giao thoa đó vẫn có thể khiến người xem cảm nhận được kiếm ý lăng lệ ác liệt.
Ngay cả Đường Thiên vừa rồi vẻ mặt còn rắm thối lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn tới nhập thần. Vết kiếm rất mất trật tự, kiếm ý lăng lệ ác liệt có thể khiến người xem cảm nhận được sự phẫn uất trong nội tâm. Xung quanh sơn động không chỗ nào còn nguyên. Mỗi tảng đá đều bị vô số vết kiếm đáng sợ chém tan thành vô số mảnh.
Cửa sơn động như một cái lưới không có trậ tự, dày đặc, chính giữa thiếu đi một phiến đá.
Một lúc lâu sau mọi người mới khôi phục tinh thần.
“Vào xem, ta càng thấy mong đợi rồi đấy!” Đường Thiên xoa xoa tay.
Vốn gã chỉ đỏ mắt bảo tàng của Trảm Kiếm Ma, song lúc này lại bắt đầu hứng thú với Trảm Kiếm Ma chưa từng gặp mặt này. Hẳn là một gã tính cách rất thú vị.
Có thể chịu được cô độc, nóng nảy, lại vô cùng táo bạo.
Chẳng biết vì sao, Đường Thiên liếc sang Lăng Húc, cảm thấy hai người này rất giống nhau...
Chỉ có điều, người như vậy lại cam tâm sống nốt quãng đời còn lại tại Bất Chu Sơn, chắc chắn có rất nhiều bí mật không muốn người khác biết.
Đường Thiên nhanh chóng lắc đầu, đúng rồi, với đầu óc của hắn muốn tìm hiểu bí mật trong chuyện này là bất khả thi, cứ nghĩ cách làm sao tìm được bảo tàng đã.
Vừa nghĩ tới bảo tàng, Đường Thiên không khỏi nhếch miệng cười.
Tới cửa sơn động, một cơn gió lạnh bỗng thổi khỏi sơn động, Đường Thiên giật mình, rùng mình một cái. Không riêng gì hắn, mọi người cũng rùng mình một cái.
“Cơn gió thật lạnh!” Cô bé lẩm bẩm, Thanh Loan vội lấy ra một chiếc áo khoác dày, phủ thêm cho cô bé.
“Cẩn thận một chút!” Địch Hoành Chiến hạ giọng nói, hắn vào nam ra bắc, kinh nghiệm vô cùng phong phú. Thực lực đám người bọn hắn không thấp, cơn gió này lại khiến bọn họ rùng mình, có điêm bất thường đây.
Đường Thiên và Lăng Húc đưa mắt nhìn nhau, hai người đều thấy vẻ cảnh giác trong mắt đối phương, mũi thương vốn trên vai Lăng Húc đã chuyển tới tay.
“Ta đi trước, Tiểu Húc Húc đi cuối cùng.” Đường Thiên trầm giọng nói.
“Vì sao lại ngươi trước ta sau?” Lăng Húc bất mãn nói nhưng bước chân vẫn tới cuối đội ngũ.
Địch Hoành Chiến, Thanh Loan và Cố Tuyết, ba người bảo vệ công chúa Minh Châu vào trong.
Thực lực Cố Tuyết gần đây tăng mạnh, khai mở huyết mạch Tuyết Hồng, nàng bộc phát lực lượng kinh người, tới giờ còn chưa tiêu hóa hoàn toàn. Ngay cả như vậy thực lực nàng cũng tăng trưởng rất lớn. Quan người nàng, ánh sáng bảy sắc cầu vồng như ẩn như hiện, ánh mắt cũng lộ vẻ căng thẳng, nàng có rất ít kinh nghiệm thực chiến.
Có điều những gian khổ trong thời gian vừa qua cũng không uổng phí, tố chất tâm lý của nàng cao hơn trước kia không biết bao nhiêu lần.
Bước vào sơn động mọi người mới phát hiện ra, cả bốn vách tường đều chi chít những vết kiếm không có trật tự!
Trong sơn động,gió dẫu lạnh nhưng không lớn như bên ngoài, những vết kiếm ít bị phong hóa hơn, vẫn giữ được nguyên vẹn.
Đường Thiên giật mình,bỗng có ảo giác vết kiếm trên đỉnh đầu và bốn phía như một tấm lưới lớn ập xuống đầu hắn, kiếm ý uy nghiêm đáng sợ, khiến hắn không cách nào chạy trốn.
Song đúng lúc này, võ hồn cấp bạc bỗng lay động, Đường Thiên lập tức khôi phục tỉnh táo!
Trong lòng hắn càng hoảng sợ!
Lại nhìn những người khác vẻ mặt đau đớn, Đường Thiên biết tình hình nguy hiểm, lập tức không để ý những thứ khác, vận chuyển chân lực, hô lên như sấm: “Mọi người cẩn thận!”
Mọi người lúc này mới như tỉnh khỏi giấc mộng, sắc mặt không còn mờ mịt, trợn mắt lên nhìn.
Song ngay lúc này, khóe mắt Đường Thiên bỗng thấy ở góc sơn động có thứ gì lóe lên rồi biến mất.