Chiến Thần Bất Bại

Chương 338: Chương 338: Vây công




“Thịt nướng vừa rồi hương vị không tồi, dường như có cả hương gỗ Thanh Vân, cực kỳ đặc biệt.” Hạc mỉm cười nói.

Hắn và Vĩnh Tiên Trung nhàn nhã bước tới, Lăng Húc ngồi trên Hỏa Liệt Điểu khôi phục thể lực.

Gương mặt Vĩnh Tiên Trung giật giật vài cái, trong lòng chảy máu, sa mạc chỉ có cồn cát vô biên, nào kiếm đâu ra gỗ, bất đắc dĩ hắn không thể làm gì khác hơn đem một cái bàn trà bằng gỗ Thanh Vân hủy đi. Gỗ Thanh Vân giá cả đắt đỏ, một cái bàn trà nhỏ như vậy đã tốn của hắn hơn hai mươi vạn tinh tệ. Hắn lại bỏ mười vạn tinh tệ nhờ danh sư điêu khắc, hoa lệ vô cùng.

Đây vốn là thứ để hắn thể hiện sự bất phàm của mình, bên hoa nở, dưới ánh trăng, thưởng trà ngắm trăng, trò chuyện cùng mỹ nhân, sảng khoái cỡ nào!

Nhưng mà…

Hắn cố mỉm cười: “Hiền đệ thích là được!”

Giờ hắn bắt đầu vắt hết óc suy nghĩ làm sao để chữa cháy, quan hệ giữa sư phụ và chòm Xạ Thủ không tầm thường, giọng điệu mỗi lần sư phụ nhắc tới Thiên Hậu khiến Vĩnh Tiên Trung tán gái vô số lần âm thầm hoài nghi, tám chín phần mười sư phụ thầm thích Thiên Hậu, chỉ có điều thực lực không bằng, không có dũng khí mở miệng. Vĩnh Tiên Trung đào hoa già đời, thật sự quen thuộc với ngữ khí đó tới mức không thể hơn được.

Đương nhiên, hắn cũng không dám hỏi sư phụ, nếu ông lão thẹn quá hóa giận, có đánh gãy chân hắn cũng vẫn là nhẹ.

Không thể trêu ông lão nhà mình được.

Được rồi, đại trượng phu co được giãn được, Vĩnh Tiên Trung âm thầm tự động viên.

Nói thật lòng, nói chuyện với Hạc cực kỳ thoải mái. Tính cách Hạc tu dưỡng, không có gì soi mói nổi, đối xử với người ngoài khiêm cung lễ phép, ôn hòa dễ gần, Vĩnh Tiên Trung âm thầm lấy làm lạ.

Điểm chướng mắt duy nhất là bộ quần áo đen trên người Hạc rách rưới khó tả, chứng minh cho những gì hắn đã trải qua. Vĩnh Tiên Trung từng trông coi công việc trong môn phái, kiến thức rộng rãi, đánh giá Hạc lại càng cao. Đệ tử thế gia vốn tài nguyên hùng hậu, nếu còn chịu được cực khổ, thành tựu tương lai không thể lường nổi.

Hơn nữa… Vĩnh Tiên Trung liếc mắt nhìn Lăng Húc trên lưng chim máy, thực lực người này cũng thâm sâu khó lường. Hắn không khỏi nảy sinh hứng thú với nhóm người này, trong số họ, thanh danh nổi nhất không phải Hạc bối cảnh thâm sâu, càng không phải Lăng Húc thực lực phi phàm, mà là Đường Thiên.

Vậy Đường Thiên đó còn mạnh tới mức nào?

Vĩnh Tiên Trung không khỏi hiếu kỳ!

Hắn vẫn giữ bình tĩnh, dọc đường cười cười nói nói cùng Hạc, hoàn toàn không chút vẻ giương cung bạt kiếm lúc trước.

Khi ba người tới bộ lạc Sài Lang lại phát hiện binh đoàn Sài Lang của Đường Nhất đã sởm trở về.

Thấy binh đoàn Sài Lang và Đường Nhất hoàn hảo không chút tổn hại, cả Hạc và Lăng Húc đều thở phào một hơi, ánh mắt Vĩnh Tiên Trung lại lóe lên sắc lạ. Vĩnh Tiên Trung đương nhiên không để Yến Vĩ doanh của Chương Chính trong mắt, nhưng trong Bắc Thiên Thập Cửu Châu cũng có thể coi là một lực lượng không thể coi thường, sao lại thất bại?

Đột nhiên, Hạc quay mặt sang, nhìn theo một hướng khác, ánh mắt nghiêm nghị.

Chỉ chớp mắt sau, cồn cát xa xa xuất hiện vài điểm đen nhỏ.

“Chuẩn bị chiến đấu!”

Tiếng hét của Hạc khiến mọi người rùng mình.

Ngay sau đó, mọi người thấy rõ người tới, Thiên Không Hổ nhấc theo Amaury và Lương Thu, Hàn Băng Ngưng cùng Tư Mã Hương Sơn theo sau, nhanh chóng chạy trốn. Dáng dấp đó tuyệt không giống người chiến thắng trở về, nhưng nhìn phía sau lại không một bóng người.

Chỉ một chốc sau, nhóm của Binh đã tới cạnh mọi người.

“Diệp Triều Ca tới.”

Câu nói của Binh khiến cả Hạc và Lăng Húc biến sắc.

“Tỉnh Hào thất bại?” Lăng Húc trầm giọng hỏi.

“Ừ.” Binh không nói nhảm: “Hắn theo phía sau, hắn đang chờ chúng ta hội họp sau đó đánh một trận cùng chúng ta.”

Sắc mặt mọi người lập tức tệ đi, những người ở đây có ai không mắt cao hơn đầu, tính cách kiêu ngạo khó thuần?

“Đúng là kiêu ngạo!” Lăng Húc không nhịn được hừ lạnh.

Ngoài dự đoán mọi người, Binh nói: “Hắn có thực lực như vậy.”

Hạc và Lăng Húc đều nghiêm nghị hẳn lên, thực lực Binh thâm sâu không lường được, ánh mắt càng chính xác, câu này rõ ràng không giống nói đùa.

Binh ném Amaury trong tay sang.

“Amaury bị thương?” Hạc vội hỏi.

“Tiếp một kiếm của Diệp Triều Ca, bị thoát lực.” Amaury đã sớm phục hồi tinh thần, cúi đầu ủ rũ. Hai tay hắn đã bị chiêu kiếm của Diệp Triều Ca đánh nứt, máu me đầm đìa, trông vô cùng kinh khủng, nhưng trên thực tế thương thế không nặng. Nhưng ngẫm lại nhiều người như vậy nhưng chỉ mình mình bị thương, sắc mặt Amaury đen đi.

Hạc cùng Lăng Húc nhìn nhau, một kiếm của Diệp Triều Ca lại khiến Amaury thoát lực!

Amaury trời sinh thần lực, sau đặc huấn tử vong man lực đó càng thêm kinh người, nhưng hắn đỡ một kiếm của Diệp Triều Ca cũng phải thoát lực. Vậy kiếm của Diệp Triều Ca nặng tới mức nào.

Binh không nhìn thấy Đường Thiên, trong lòng hơi thất vọng nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình. Trên chiến trường, tình huống bất ngờ luôn xảy ra, nhưng chiến đấu vẫn phải tiếp tục.

Binh ném Amaury cho Hỏa Mã Nhĩ vừa chạy tới, để bọn họ trở lại trong trại.

Binh chú ý tới Vĩnh Tiên Trung, không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Đường Thiên một cái.

Đường Nhất không tới gần, suất lĩnh binh đoàn Sài Lang đứng cách mọi người hơn hai trăm mét.

“Vĩnh huynh, kính xin ở bên quan chiến.” Lời của Hạc bình tĩnh và nghiêm nghị.

Vĩnh Tiên Trung miệng đắng ngắt, người khác không biết tính tình Diệp Triều Ca, hắn lại không biết sao? Diệp Triều Ca một khi giết tới đỏ mắt căn bản không ai ngăn nổi, cho dù cha hắn Diệp Cửu cũng không ngăn nổi. Nhưng nếu ngồi nhìn Hạc bị Diệp Triều Ca giết chết, vậy trở lại làm sao ăn nói với sư phụ?

Bóng dáng Diệp Triều Ca rốt cuộc lọt vào tầm mắt mọi người.

Vĩnh Tiên Trung đột nhiên bay lên trời: “Triều Ca, khoan hãy động thủ!”

Diệp Triều Ca nhấc theo Tỉnh Hào ngừng lại, nheo mắt: “Chuyện gì?”

Vĩnh Tiên Trung tương đối e dè vị em vợ này. Bị ánh mắt đầy sát khí của Diệp Triều Ca trừng tới, trong lòng run sợ nhưng hôm nay cũng chỉ đành nhắm mắt nói: “Hạc là bạn cũ của sư phụ, kính xin Triều Ca…”

Diệp Triều Ca không chút ấn tượng với cái tên Hạc, thản nhiên nói: “Ngươi đưa hắn đi đi!”

Vĩnh Tiên Trung thở phào một hơi: “Đa tạ Triều Ca!”

Nhưng đúng lúc này, bên tai hắn lại vang lên giọng nói bình tĩnh của Hạc: “Đa tạ hảo ý của Vĩnh huynh, tuy thực lực Hạc tầm thường nhưng không định bỏ bạn thoát thân.”

Vĩnh Tiên Trung há miệng nhưng lại không biết nên khuyên bảo ra sao. Giọng nói của Hạc cực kỳ bình tĩnh, nhưng cũng cực kỳ kiên quyết.

“Ha ha, người ta không cảm kích rồi! Ngươi cút sang một bên, đừng làm vướng tay vướng chân ta giết người, cẩm thận ta giết cả ngươi, để muội muội ta thủ tiết.” Diệp Triều Ca ngữ khí uy nghiêm đáng sợ, sát khí trùng trùng.

Vĩnh Tiên Trung biết câu nói của vị em vợ này không phải là đùa.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ đành lui sang một bên, trong lòng thầm quyết định, sau này nghĩ cách cứu Hạc từ tay Triều Ca.

Tay Hạc đặt lên chuôi kiếm, vẻ mặt nghiêm túc. Hắn biết kẻ địch trước mặt kinh khủng tới mức nào!

Thế nhưng hắn không chút ý định lui bước, Lăng Húc vừa trải qua một trận đại chiến, người duy nhất còn giữ được lực lượng hoàn chỉnh chỉ có mình hắn. Nhiệm vụ chủ công phải do hắn đảm nhiệm. Ở cùng bọn Đường Thiên, Hạc chưa từng đảm nhiệm nhiệm vụ chủ công. Đường Thiên và Lăng Húc đều là phàn tử hiếu chiến, đa phần hắn phụ trách thanh lý chiến trường.

Hắn cũng chẳng hề ngại.

Thế nhưng khi cần hắn dũng cảm bước ra, hắn cũng không hề do dự hay định lui bước.

Trong đầu hiện lên những chuyện trải qua khi gặp bọn Đường Thiên, đánh xe, thu dọn, xử lý các việc vặt vãnh, với một thiếu niên lập chí dương danh thiên hạ, đây là những việc Hạc hoàn toàn không ngờ.

Có điều, tất cả đều như đương nhiên, tất cả đều bất tri bất giác trôi qua.

Sinh sống cô độc trong núi, người bác bá đạo cường thế, Hạc Phái xuống dốc và nguyện vọng của phụ thân, tất cả trọng trách nặng nề ép lên người hắn, dưỡng thành tính cách hướng nội của Hạc. Từ nhỏ hắn đã không có bạn bè, hắn xuất sắc tới chói mắt, hắn cố gắng làm mọi chuyện có thể, võ kỹ, lễ nghi, tất cả các thứ đều mười phân vẹn mười. Nhưng những ánh mắt hâm mộ kia không cách nào khiến hắn vui mừng.

Nhưng, giờ hắn đang rất vui.

Thật sự rất vui.

Hắn được biết, hóa ra bầu trời xanh là vậy, ánh mặt trời tươi sáng đến thế, còn rất nhiều chuyện ngu ngốc có thể làm, giấc mơ còn có thể thực hiện một cách tuyệt vời lạ thường.

Trong lòng Hạc kỳ ảo dị thường, Hạc Kiếm trong tay như có sinh mệnh, đáp lại hắn.

Diệp Triều Ca hai mắt sáng lên: “Thú vị đây!”

Hắn bỗng vung ra một luồng kiếm khí vô hình.

Con mắt Hạc đột nhiên bừng sáng, thân như bóng hạc, Hạc Kiếm trong tay không tránh không né, cũng một kiếm vung ra.

Một luồng kiếm khí màu trắng chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Diệp Triều Ca, Diệp Triều Ca nghiêng đầu, một vệt máu xuất hiện bên gò má hắn.

“Khoái kiếm!”

Hắn buông Tỉnh Hào trong tay ra, Tỉnh Hào như đống cát rơi xuống cồn cát. Diệp Triều Ca đưa tay lau gò má, nhìn vết máu trong tay, lè lưỡi liếm.

Chỉ chốc lát đó, Lăng Húc, Binh, Hàn Băng Ngưng, Lương Thu, Tư Mã Hương Sơn đã vào vị trí.

“Chẳng trách các ngươi chưa bỏ cuộc…”

Diệp Triều Ca mỉm cười tàn nhẫn.

Nhưng đúng lúc này, Hạc chuyển động, người đi theo kiếm, như một con hạc đen, tinh khí thần toàn thân đều tụ tập trong chiêu kiếm này!

Mũi kiếm đột nhiên sáng lên ánh sáng chói mắt, hắn đột nhiên biến mất!

Gần như cùng lúc đó, mọi người đều động.

Một ngọn lửa, một chùm sáng lạnh như ánh sao, Lăng Húc thôi động chân lực toàn thân, một thương này không chút bảo lưu!

Thiên Không Hổ như tia chớp màu lam xuất hiện sau lưng Diệp Triều Ca. Hai tay trái phải giao nhau, một hình thập tự chói mắt mang theo khí thế kinh người ập tới sau lưng Diệp Triều Ca.

Một ánh kiếm do những bông tuyết trong suốt cực nhỏ bay khỏi kiếm Hàn Băng Ngưng, ép thẳng tới hai chân Diệp Triều Ca.

Lương Thu gầm lên một tiếng trầm trầm, chân lực toàn thân lan truyền, như cực kỳ vất vả đẩy song quyền ra. Hai ánh quyền một đen một trắng ầm ầm bay ra, đánh về phía Diệp Triều Ca.

Tư Mã Hương Sơn như làn khói xuất hiện chếch sau đầu Diệp Triều Ca, năm ngón tay như trỏa lặng lẽ chộp tới sau đầu hắn.

Mà Đường Nhất ở phía xa ầm ầm suất lĩnh binh đoàn bắt đầu xung phong.

Khoảng cách hai trăm mét, với Đường Thiên đây là cự ly xung phong tốt nhất.

Vừa rồi Thiên Không Hổ ra hiệu, hắn lập tức hiểu rõ dự định của Binh. Tất cả mọi người tấn công là để thu hút sự chú ý của Diệp Triều Ca, sát chiêu chí mạng chân chính là binh đoàn Sài Lang do Đường Thiên suất lĩnh.

Khả năng xung phong vô song của Đường Nhất thích hợp nhất với vai tuyệt sát cuối cùng!

Tinh thần Đường Nhất tập trung cao độ, hắn biết mình chỉ có một cơ hôi xuất thủ!

Lần ra tay này liên quan tới sinh tử tất cả mọi người.

Trảm mã đao trong tay giơ lên cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.