Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 27: Chương 27: Chỉ dạy cho hai cô gái xinh đẹp




Một mảnh đất rừng ban đầu nằm ở phía Tây biệt thự nhà họ Thẩm, nay đã được chính quyền thành phố An Thành quy hoạch làm công viên.

Vườn ươm mới trồng, chưa tiến hành thi công.

Bây giờ, trong cả khu rừng không còn ai khác, chỉ có Trần Thái Nhật và hai người đẹp, một lớn một nhỏ.

Vân Sở Sở vẫn đang ngậm miếng xúc xích trong miệng, tay trái còn cầm chiếc kẹo mút và tự chuẩn bị một chiếc ghế ngồi, nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt đầy tò mò.

Phùng Linh Nguyệt bên cạnh thì hoàn toàn khác.

Trang phục gọn gàng đơn giản, đứng ưỡn ngực, tư thế quân nhân ngay ngắn, tóc ngắn linh động, đôi mắt hổ phách thanh tú, vô cùng sùng bái, chóp mũi khẽ đổ mồ hôi, có vẻ rất căng thẳng.

“Cảm ơn ông chủ đã tự mình chỉ dạy cho một mình tôi, Linh Nguyệt vô cùng cảm kích!”

Trần Thái Nhật không để ý xua tay.

“Cô đi theo tôi với mục đích ban đầu là học võ, ý chí của cô rất vững vàng, lần đối đầu với nhà họ Lâm này vừa hay là một thử thách, tôi muốn xem nhà họ Lâm có thể tìm được những cao thủ nào”.

“Ông chủ, anh định để cho tôi và Tề Vũ cùng ra tay sao?”

Trần Thái Nhật khẽ cười, lắc đầu.

“Không, chỉ một mình cô thôi, một đấu ba”.

Vân Sở Sở và Phùng Linh Nguyệt đều trợn mắt há mồm kinh ngạc.

“Có tôi chỉ dạy, cho dù đối thủ hạng ba đến thì cũng là gà thả vườn, tùy cô có thể kho hoặc hầm”.

Võ thuật của Trần Thái Nhật yêu cầu về thể chất quá cao, không có cách nào truyền đạt lại cho Phùng Linh Nguyệt.

Ngẫm nghĩ một lát, trong số những môn võ công cao cường nhất ở Cửu Châu, anh chọn ra một kỹ năng võ thuật ngoại môn mang tên “Tia chớp đá lửa“.

Đây là kỹ năng võ thuật lấy động tác nhanh nhẹn và một đòn tấn công trí mạng làm chủ đạo, rất phù hợp với Phùng Linh Nguyệt ở thời điểm hiện tại.

“Tôi sẽ trình diễn liên tiếp ba đòn, cô hãy nhìn cho kỹ”.

Trần Thái Nhật nhắm thẳng vào một cái cây lớn bên cạnh.

Vân Sở Sở ở bên cạnh giơ bàn tay nhỏ bé lên, ngơ ngác hỏi: “Chú Trần, chú định làm gì thế?”

“Đi vòng quanh”.

Anh dồn lực dần dần vào hai chân, ngón tay và khuỷu tay.

Nhắm vào điểm yếu, bất ngờ ra đòn.

Soạt soạt soạt!

Vân Sở Sở và Phùng Linh Nguyệt chỉ nhìn thấy một bóng đen đột nhiên di chuyển trước mặt, trong vòng nửa giây đã chạy vòng quanh thân cây ba vòng với tốc độ cực nhanh!

Trong không gian xuất hiện tiếng chim kêu.

Bịch bịch bịch!

Cùng với ba tiếng động trầm thấp, Trần Thái Nhật trở lại chỗ cũ, ngoại trừ lá cây trên mặt đất bị gió cuốn lên, mọi thứ khác vẫn bình thường cứ như thể anh chưa từng rời đi.

Lại nhìn cây to mà hai người đứng cạnh, đột nhiên xuất hiện ba cái lỗ to bằng nắm tay.

Sức mạnh này, giống như bị ba viên đạn thép bắn thủng.

Bản thân Phùng Linh Nguyệt có nền tảng chiến đấu không tệ, gắng gượng có thể thấy rõ được động tác của Trần Thái Nhật, hai mắt cô ấy mở to, ánh mắt vốn dĩ kiêu ngạo không phục nay hoàn toàn trở nên sáng rực.

“Ông chủ, anh... anh chính là cường giả thực sự sao?”

Xúc xích trên miệng Vân Sở Sở đã rơi từ bao giờ, cái miệng nhỏ há rộng, mắt chữ A mồm chữ O.

Trần Thái Nhật dùng ngón tay tạo nên một động tác.

“Mấu chốt là phải hết sức tập trung toàn bộ khí lực, cô lại đây, đưa hai tay cho tôi”.

Phùng Linh Nguyệt nghe lời tiến về phía trước, đưa hai tay ra.

Hai tay Trần Thái Nhật nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của đối phương, cảm nhận được các vết chai do cầm dao kiếm lâu năm.

Ngoài ra, bàn tay của Phùng Linh Nguyệt còn rất đẹp, vừa trắng vừa dẻo dai, cho thấy sinh lực của người tập luyện lâu năm.

Cả hai người bây giờ đang đan mười ngón tay vào nhau.

Phùng Linh Nguyệt có thể nhìn thấy được đường cong mũi hoàn hảo của Trần Thái Nhật ở khoảng cách gần như vậy, không biết tại sao, cô ấy cảm thấy hơi khó thở, đột nhiên cơ bắp hai tay hơi mềm nhũn.

“Tập trung tinh thần, cảm nhận lực tôi truyền đến tay cô”.

Theo Trần Thái Nhật vận công, Phùng Linh Nguyệt chỉ cảm thấy có một luồng khí lực từ lòng bàn tay.

Có lực, mạnh mẽ, như thể một dòng sông đang không ngừng chảy xiết.

Thông qua lòng bàn tay, Trần Thái Nhật thay đổi sức mạnh từ phân tán rồi hợp lực, rồi lại tập trung, sau đó bất ngờ tác động, để Phùng Linh Nguyệt cảm nhận một lần.

Mặc dù Trần Thái Nhật kiểm soát lực và giải phóng một phần trăm sức mạnh, nhưng Phùng Linh Nguyệt vẫn cảm nhận được nguồn năng lượng đó đi khắp nơi, sau đó tập trung lại để tạo đòn mạnh nhất.

Rất khó để hình dung.

Trên mặt, trên người Phùng Linh Nguyệt bắt đầu đổ mồ hôi, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên.

Gương mặt trắng nõn sau khi vận công dần dần trở nên ửng đỏ.

Cảm nhận được sức mạnh của đối phương, Phùng Linh Nguyệt nắm chặt tay Trần Thái Nhật, không dám buông ra vì sợ bỏ lỡ những chỉ dẫn quan trọng.

Nhưng không biết tại sao, ngắm nhìn Trần Thái Nhật ở khoảng cách gần, thật khó dời mắt khỏi gương mặt anh, từng hơi thở gần như chạm vào chóp mũi của anh.

Sức mạnh của Trần Thái Nhật dần trở nên dữ dội, năng lượng tích tụ càng lớn.

Cơ thể của Phùng Linh Nguyệt có chút không thích ứng được.

Hai vai cô ấy run rẩy, mồ hôi từ bụng và ngực thấm vào quần áo.

Cuối cùng.

Phùng Linh Nguyệt kêu nhỏ một tiếng, ngay lập tức mất sức, ngã thẳng vào lòng của Trần Thái Nhật.

“Ông chủ, xin lỗi... năng lực của tôi không đủ”.

Cơ thể trong lòng mềm mại nhỏ bé, Trần Thái Nhật chậm rãi đỡ cô ấy ngồi xuống.

“Không vội, cô có thể chống cự đến bây giờ là rất tốt rồi, vừa nãy không phải không đạt được gì, trong lúc chống cự sức mạnh, cô cũng đã hấp thu một chút sức mạnh của tôi, thể lực cũng đã gia tăng không ít”.

Mắt Phùng Linh Nguyệt phát sáng: “Thật sao?”

“Nghỉ ngơi một lúc, sau đó cô tự trải nghiệm xem”.

Khoảng chừng mười phút.

Phùng Linh Nguyệt đứng dậy, cùng với sự cổ vũ của Trần Thái Nhật, cô ấy đứng bên cạnh thân cây.

Soạt soạt!

Với sự giác ngộ tuyệt vời cùng khả năng chiến đấu tốt, cộng với sự hướng dẫn của Trần Thái Nhật.

Phùng Linh Nguyệt lần đầu làm thử, vậy mà gần nhanh như tia chớp, hơn nữa còn tạo hai lỗ thủng trên thân cây bằng khuỷu tay.

“Đây... là sức mạnh của tôi sao?”

Phùng Linh Nguyệt không thể tin nhìn hai tay mình, hai mắt ngập tràn sự kích động.

Trần Thái Nhật gật đầu nói: “Đúng là tôi đã không nhìn lầm người, trẻ nhỏ dễ dạy”.

Phùng Linh Nguyệt là kẻ cuồng võ thuật, nếu có được phương pháp nâng cao võ thuật của anh thì có thể trở thành vũ khí huấn luyện không biết mệt.

Hi!

Ha!

Một tiếng hét nhỏ từ miệng của người đẹp tóc ngắn.

Trần Thái Nhật đứng bên cạnh hướng dẫn cách ra lực và vận dụng sức mạnh cơ bắp.

Không biết bắt đầu từ lần thứ mấy, ánh mắt Phùng Linh Nguyệt nhìn Trần Thái Nhật lại xuất hiện sự ấm áp.

Cứ như đang chứng minh mình cho người đàn ông trước mắt xem, Phùng Linh Nguyệt càng liều mạng.

Vân Sở Sở bên cạnh nhìn Phùng Linh Nguyệt đang phá hủy cây to, vô thức nuốt nước bọt, quay đầu hỏi Trần Thái Nhật.

“Chú Trần, cháu cũng phải học võ công khó như thế sao?”

Trần Thái Nhật bật cười.

“Cháu mới mấy tuổi chứ, không học được, hôm nay chú Trần dạy cháu cái khác nhé”.

“Là gì ạ?”, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa đưa ra câu hỏi.

“Chạy!”

Trần Thái Nhật đã sớm nghĩ đến chuyện của Vân Sở Sở.

Cô bé chính là người thân duy nhất của anh trên thế gian này, cũng rất có khả năng sẽ kế thừa võ thuật của anh.

Nhưng cô bé còn quá nhỏ, lại là con gái.

Nếu như để cô bé học loại tuyệt kỹ võ công yêu cầu sức mạnh cao như này thì không được phù hợp lắm.

Nhưng con bé cũng nên có năng lực tự vệ nhất định.

Cuối cùng, Trần Thái Nhật nghĩ ra chủ ý, dạy Vân Sở Sở cách chạy nhanh nhất.

Giống như đang chơi trò chơi với trẻ con.

Trần Thái Nhật bế Vân Sở Sở lên vai, sau đó chạy nhanh trong rừng với tốc độ một trăm kilomet trên giờ.

Một bước nhảy lên cành cây, đôi khi nhảy vài mét, thậm chí bắt lấy những con chim én đang bay ở tầm thấp!

Vân Sở Sở cười không khép miệng lại được, liên tiếp vỗ tay nói “Hay”.

“Ha ha ha! Chơi cái này vui quá! Cháu muốn học! Cháu muốn học!”

Hứng thú chính là thầy giáo tốt nhất, Trần Thái Nhật nhìn dáng vẻ vui sướng của con gái, thỏa mãn gật đầu.

Một ngày trôi qua thật nhanh...

Đến tối, Trần Thái Nhật phải trở về biệt thự nhà họ Thẩm.

Trong rừng có hơn sáu mươi cây to, mỗi cây đều có trăm nghìn lỗ thủng, không tìm được cây nào thích hợp nữa rồi.

Trần Thái Nhật cõng Phùng Linh Nguyệt đã luyện tập quá sức, hai chân không còn sức lực tiến về sảnh lớn.

Trên đường đi, Phùng Linh Nguyệt ôm chặt tấm lưng của Trần Thái Nhật, không dám buông lỏng.

Hai người dính chặt vào nhau, có thể cảm nhận đường cong đúng chuẩn của người đẹp quật cường.

Tề Vũ ra đón, nhìn thấy Phùng Linh Nguyệt nằm trên lưng Trần Thái Nhật liền há hốc miệng, hơi hờn dỗi.

“Ông chủ! Đưa cô ấy đi tập luyện mà không dẫn tôi theo!”

“Cô đường đường là cao thủ hạng bốn, căn bản không cần ra mặt, dạy cô cái gì chứ, nhà họ Lâm có tin tức gì không?”

Tề Vũ lắc đầu, hơi cau mày.

“Tôi tạm thời chưa tra được bọn họ đã mời những cao thủ nào, chỉ sợ đều là thiên tài đến An Thành”.

Trần Thái Nhật nhẹ nhàng đặt Phùng Linh Nguyệt xuống, phát hiện đối phương còn đang nhắm mắt giả vờ ngủ, lồng ngực khẽ run, không khỏi lắc đầu.

“Không sao cả, đến lúc đó chuẩn bị cho tôi cái mặt nạ che nửa mặt là được”.

Vân Sở Sở ở bên cạnh, không hiểu lắm hỏi: “Cần mặt nạ làm gì ạ?”

Tề Vũ che miệng khẽ cười.

“Vậy mà còn cần hỏi nữa sao, nếu nhà họ Lâm thực sự mời được cao thủ, ngộ nhỡ nhìn thấy ông chủ mà rút lui thì mất vui rồi!”

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.