Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 47: Chương 47: Đàn ông trẻ tuổi không chín chắn




Trần Thái Nhật vung tay một cái, tất cả mọi người đều há hốc miệng.

Cô lao công đánh rơi cả chiếc khăn lau trong tay, bỗng chốc rơi vào trạng thái tự nghi ngờ bản thân.

Tôi là ai?

Đây là đâu?

Tôi đang làm gì?

Sững sờ một lát, cô lao công mới hỏi lại với giọng điệu không thể tin được: “Ông chủ, vừa rồi cậu nói gì cơ?”

“Cháu nói là cháu lấy hết cả sáu căn biệt thự trên đảo, cô đưa bọn cháu đi xem căn mẫu nhé”.

Ba cô nhân viên bán hàng đứng cách đó không xa, đang xun xoe dẫn Hình Siêu đi tham quan căn mẫu, vốn mới chỉ chuẩn bị bước một chân ra khỏi cửa văn phòng kinh doanh.

Đột nhiên họ trố mắt nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.

Cô gái tóc ngắn kia đã sắp đu cả lên người Hình Siêu, giọng nói hơi run rẩy, hét lên với Trần Thái Nhật bằng giọng nói không tin tưởng lắm.

“Này anh, ban ngày ban mặt anh đừng đến văn phòng kinh doanh chúng tôi đùa thế chứ, cô ấy còn phải quét dọn vệ sinh nữa”.

Cô nhân viên giọng õng ẹo kia cũng đứng bên cạnh hùa theo: “Phải đấy, phải đấy, anh còn chưa thèm xem bảng giá cơ mà, đừng gây rối ở đây nữa. Sếp Hình, đây là cái đuôi anh dẫn đến à?”

Hình Siêu mặc vest trắng vẻ tiêu sái, vừa rồi hắn đúng là cũng hơi hết hồn, bây giờ nghe hai nhân viên giải thích, sự kinh ngạc trong lòng cũng tạm thời lắng xuống, khuôn mặt lấy lại vẻ tự tin.

“Không phải đâu, nhân viên công ty chúng tôi đều rất thật thà, chẳng có ai thích chém gió cả, chắc là tên nhà quê nào đó ở nơi khác đến, tưởng nhà ở thành phố Minh Dương hai nghìn tệ một mét vuông!”

“Phải đấy, phải đấy!”, cô nhân viên bán hàng có vóc dáng đẫy đà cũng cười phụ họa.

Mấy người này hoàn toàn không tin lời của Trần Thái Nhật, chỉ coi như anh lừa đảo.

Nhất là Hình Siêu, vốn dĩ hắn đang hưởng thụ đãi ngộ siêu VIP một khách ba nhân viên ở văn phòng kinh doanh, hắn sẽ không để bất cứ ai cướp mất vinh hạnh này.

Hắn ra dáng bậc bề trên đàn anh, dáng vẻ ung dung và tiêu sái, đến trước mặt Trần Thái Nhật.

“Này cậu em, làm người vẫn nên khiêm tốn chút, đây là thành phố Minh Dương của Trung Châu, nằm trong top năm mươi thành phố lớn của cả nước đấy!”

“Đây là khu dân cư cao cấp nhất của cả Minh Dương, một ngôi nhà cao tầng cũng có giá hơn hai triệu tệ!”

“Nhìn tuổi tác của cậu, chắc là vẫn phải đến ngân hàng xin vay tiền, cậu với vợ trả tiền lãi hàng tháng thì mệt lắm, mỗi tháng phải mất năm sáu nghìn tệ! Đừng tự gây áp lực quá lớn cho bản thân, nghe anh đây đi”.

Tiêu Mai đứng ở bên cạnh, thấy đối phương hiểu lầm mình và Trần Thái Nhật là vợ chồng, sắc mặt lập tức trở nên căng thẳng, gò má ửng hồng, đôi mắt như nước hồ mùa thu nhìn về phía Trần Thái Nhật, dường như sợ anh tức giận.

Trần Thái Nhật chẳng thèm quan tâm, nheo mắt lại, nhìn Hình Siêu như nhìn một thằng ngu.

“Muốn mua thì cứ mua của mình đi, đừng chõ mũi vào chuyện của tôi”.

Câu nói này khiến sắc mặt Hình Siêu thoắt cái sầm xuống.

“Thằng nhãi thối tha, cậu ăn nói kiểu gì đấy? Tôi có lòng tốt nói cho cậu biết, mà cậu dám tỏ thái độ này với tôi sao? Cậu có biết tôi là ai không?”

“Không biết”.

Hình Siêu suýt nữa thì bị tức chết, sắc mặt ngày càng khó coi, lửa giận trong mắt cũng ngày càng lớn hơn.

“Tôi nói cho cậu biết! Nhà thầu của khu bất động sản này chính là bố tôi đấy! Nhà chúng tôi có ít nhất bốn tòa nhà cao tầng ở khu này! Cậu không tưởng tượng nổi mối quan hệ của tôi ở đây đâu!”

Ba nhân viên bán hàng kia cũng nói hùa theo.

“Phải đấy, trông anh cũng đẹp trai, nhưng phải học cách làm người đi. Sếp Hình rất thân với giám đốc kinh doanh của chúng tôi, nếu anh móc nối được quan hệ với anh ấy, có khi chúng tôi có thể giảm giá chút cho anh”.

“Học tập sếp Hình nhiều vào, đây mới gọi là người thành công, căn biệt thự trước đó đã được công ty giảm giá tròn 2%, là tám mươi nghìn tệ đấy! Chắc bằng tiền lương một năm của anh chứ gì!”

Mấy người kẻ xướng người họa, lúc thì dạy Trần Thái Nhật làm người phải khiêm tốn, lúc thì nói phải nhân cơ hội móc nối với Hình Siêu, mời điếu thuốc có khi lại được giảm giá.

Cô nhân viên bán hàng có vóc dáng đẫy đà kia còn đi lạc đề, nói chuyện với Tiêu Mai.

“Chị ơi, chị xem chồng chị đi, còn trẻ quá, chưa chín chắn…”

Phùng Linh Nguyệt đứng sau lưng Tiêu Mai, nếu như ánh mắt có thể đánh người thì cô ấy đã đánh cho con ranh ăn nói lung tung này vêu mỏ rồi.

Khuôn mặt Tiêu Mai nhanh chóng đỏ bừng như quả táo.

Nhìn đám người trước mặt, Trần Thái Nhật không khỏi nhíu mày.

Anh quay đầu nhìn cô lao công bị ba nhân viên bán hàng chèn sang bên cạnh, tay chân lóng ngóng.

Trên tấm thẻ của bộ đồng phục ghi mấy chữ Lý Hồng Mai.

“Cô Lý, cô có biết quẹt thẻ không?”

Cô lao công Lý rùng mình, lưng bỗng ưỡn thẳng lên.

“Biết! Trước kia giám đốc từng đào tạo lúc tiếp thị toàn diện!”

“Cô đi lấy máy quẹt thẻ đến đây đi”.

Sắc mặt Hình Siêu ngày càng khó coi, Trần Thái Nhật rõ ràng là muốn khiến hắn mất mặt đây mà, hành động ra vẻ này sao hắn có thể nhịn được chứ?

“Oắt con, cậu ra vẻ đại gia trước mặt tôi cái gì hả? Tiền đặt cọc ở đây ít nhất là năm mươi nghìn tệ! Thẻ có mười nghìn, hai mươi nghìn thì đừng có lấy ra cho mất mặt!”

Trần Thái Nhật mặc kệ hắn.

Thái độ này càng khiến Hình Siêu điên tiết hơn.

Hắn tỏ vẻ miệt thị và khinh bỉ, nói đầy mỉa mai.

“Tôi từng trải hơn cậu nhiều, nhìn quần áo là biết cậu là loại người gì, bớt ra vẻ trước mặt tôi đi!”

“Tôi nói trước, nếu hôm nay cậu có thể mua được hơn hai trăm mét vuông thì tôi sẽ quỳ xuống gọi cậu là anh trước mặt mọi người luôn!”

Hình Siêu không phải là kẻ ngu ngốc, khu bất động sản này đều thuộc dạng khủng, cho dù là nhà ở thì cũng phải trên một trăm hai mươi mét vuông, ít nhất hơn hai triệu bốn trăm nghìn tệ.

Tuy Trần Thái Nhật nhìn không có gì nổi bật, nhưng có khi đến mua nhà để lấy vợ thật, nên Hình Siêu ăn nói cũng dè chừng.

Hai trăm mét vuông thì bằng diện tích của một căn biệt thự rồi.

Biệt thự ở khu dân cư này có giá lại càng cao, bởi vì còn có cả sân, nên phải ba mươi nghìn tệ một mét vuông.

Hai trăm mét vuông là sáu triệu tệ rồi!

Khuôn mặt Hình Siêu tỏ vẻ tôi biết tỏng rồi, chìa tay định vỗ vai Trần Thái Nhật.

“Nếu cậu chịu cúi đầu, để em gái cậu mời rượu và gọi tôi một tiếng anh Hình, thì tôi sẽ không chấp nhặt nữa, còn bảo giám đốc Lưu ở đây giảm chút giá cho cậu, cậu thấy sao? Có phải tôi rất rộng lượng không?”

Dứt lời, ánh mắt Hình Siêu săm soi Phùng Linh Nguyệt, tỏ vẻ thèm muốn.

Khuôn mặt Trần Thái Nhật vẫn không có bất cứ cảm xúc gì, né tránh bàn tay của hắn.

Đúng lúc này, cô lao công Lý mang chiếc máy quẹt thẻ tới.

“Ông… ông chủ, máy đây, cậu quẹt bao nhiêu?”

Trần Thái Nhật cũng biết sử dụng, anh lập tức cầm lấy máy quẹt thẻ, tự nhập số tiền và mật khẩu.

Tinh.

Âm thanh nhắc nhở tự động của máy quẹt thẻ vang lên.

“Thao tác thành công, số tiền quẹt thẻ là mười triệu tệ, xin hãy nhận biên lai, cảm ơn”.

Xung quanh bỗng im phăng phắc.

Khoảnh khắc này, không biết tại sao mà không có bất cứ ai lên tiếng.

Cả văn phòng kinh doanh lớn như vậy, nhưng chỉ có tiếng nhắc nhở máy móc của máy quẹt thẻ đang nhắc lại lần nữa.

Vẻ mặt Trần Thái Nhật bình tĩnh, đặt chiếc máy vào tay cô Lý mặt đã sững sờ, rồi quay đầu nhìn về phía Hình Siêu.

“Tôi quẹt xong rồi đấy, quỳ đi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.