Chiến Thần Ở Rể

Chương 391: Chương 391: Ai dám nhúng tay vào




Lúc này cả người Đinh Tam cứng ngắc, bàn tay phải cầm súng Colt run bẩy bẩy.

“Mày...sao, sao có thể?”

Đinh Tam khó khăn xoay người lại thì nhìn thấy Dương Thanh đang híp mắt nhìn mình, khóe miệng còn lộ ra nụ cười trêu ngươi.

Không chỉ có Đinh Tam mà mọi người có mặt ở đó đều kinh ngạc khó tin nhìn Dương Thanh.

Né đạn?

Sao có thể?

Ngay cả Hoàng Chung vẫn luôn điềm nhiên ngồi ở ghế chủ tọa, lúc này trong con ngươi của ông ta cũng ngập tràn vẻ kinh ngạc.

Không phải nhà họ Hoàng không có cao thủ đỡ đạn bằng một tay nhưng đúng là chẳng có cao thủ nào trẻ tuổi như Dương Thanh.

Đừng nói là nhà họ Hoàng, cho dù cả Yến Đô này cũng chưa từng nghe nói.

Cao thủ cấp bậc này, chỉ cần Dương Thanh đồng ý thì bất kỳ gia tộc nào trong tám gia tộc lớn nhất Yến Đô cũng sẽ kính cẩn đón tiếp.

Mạnh Hồng Nghiệp đứng ngồi không yên bên cạnh Hoàng Chung, lúc này lão ta cảm thấy một sự nguy hiểm rợn người đang lan khắp cả cơ thể.

Khoảnh khắc lão ta lựa chọn theo nhà họ Hoàng để ép Dương Thanh ra mặt thì giữa nhà họ Mạnh và Dương Thanh chỉ một bên được sống sót.

Bây giờ rõ ràng nhà họ Hoàng đã quyết định bỏ rơi nhà họ Mạnh, quay sang nâng đỡ nhà họ Ninh lên ngôi.

Cho dù cuối cùng nhà họ Hoàng chiến thắng, thì e là sau này nhà họ Mạnh cũng phải nằm chiếu dưới so với nhà họ Ninh.

Mà lúc này bên phía nhà họ Ninh, sắc mặt của Ninh Trí Viễn khó coi như nuốt phải ruồi.

“Đồ khốn, rốt cuộc mày là quái vật gì?”

Bàn tay giơ khẩu súng Colt của Đinh Tam run lẩy bẩy.

Dương Thanh không trả lời mà đột nhiên đi về phía Đinh Tam.

Mỗi lần anh bước một bước, trái tim của Đinh Tam như thắt lại một nhịp.

Chờ lúc Dương Thanh đi tới trước mặt Đinh Tam, sau lưng Đinh Tam đã ướt đẫm mỗ hồi.

“Ông nghe không hiểu lời tôi nói à? Thứ này chỉ là sắt vụn với tôi thôi!”

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Huống chi, ông đã sử dụng luôn viên đạn cuối cùng rồi!”

Anh nói xong liền chộp lấy khẩu Colt đen kịt, nặng trịch.

Đinh Tam hoàn toàn không có sức chống trả, bị Dương Thanh đoạt mất khẩu Colt.

“Cạch cạch cạch…”

Trong cơn khiếp sợ của Đinh Tam, khẩu Colt bị rã ra từng món như món đồ chơi trong tay Dương Thanh.

Mọi người chỉ nhìn thấy một đống linh kiện nằm lộn xộn trên mặt đất.

Nhưng Đinh Tam người đứng gần Dương Thanh nhất lại nhìn thấy rất rõ ràng, Dương Thanh không hề tháo cây súng sắt kia theo cách lắp ráp nó.

Mà Dương Thanh là dùng sức vặn cong sắt khiến nó biến dạng mới trở thành một đống linh kiện.

Nhưng những người khác lại cho rằng chỉ trong nháy mắt Dương Thanh đã một tay tháo xong khẩu súng tinh xảo này.

“Cậu không phải là người!”

“Cậu là quái vật!”

“Xin cậu đừng giết tôi, tôi hứa đời này sẽ không bao giờ sử dụng súng nữa“.

“Mọi việc tôi làm là do nhà họ Ninh sai khiến, đừng giết tôi, xin cậu đừng giết tôi!”

“Phịch” một tiếng, Đinh Tam quỳ gối dưới chân Dương Thanh, liên tục van xin.

Cho đến lúc này ông ta mới biết Dương Thanh lợi hại cỡ nào, cho dù súng của ông ta có lắp đầy đạn cũng không giết được Dương Thanh.

Lúc này, ông ta chỉ cần mạng sống!

Tôn nghiêm.

Đạo đức nghề nghiệp.

Hay lời hứa với nhà họ Ninh.

Đều không quan trọng bằng mạng sống của mình.

Ninh Trí Viễn đơ người, chỗ dựa của ông ta là Liễu Thanh và Đinh Tam.

Một người là cao thủ võ đạo, một người là tay súng siêu hạng.

Nhưng hôm nay, một người đã bị giết!

Một người còn lại thì đang quỳ dưới chân Dương Thanh van xin tha mạng.

Việc này chẳng khác nào một cái tát mạnh vào mặt ông ta, đã vậy còn tát trước mặt mọi người.

“Cho tôi một lý do để không giết ông!”

Dương Thanh thờ ơ nhìn người đang quỳ dưới chân mình.

Đinh Tam bỗng ngẩng đầu, trên trán đã rỉ máu nhưng trên mặt lại lộ vẻ vui mừng, bởi ông ta nhìn thấy được hy vọng sống sót từ lời nói của Dương Thanh.

“Tài nghệ bắn súng của tôi là vô địch, chỉ cần cậu không giết tôi, sau này tôi sẽ làm vệ sĩ bên cạnh cậu!”

Đinh Tam vội nói.

Dương Thanh khinh thường nói: “Ông cho rằng tôi cần ông bảo vệ à?”

Đinh Tam sững sờ, nhớ tới sức mạnh khủng khiếp của Dương Thanh, ông ta vội vàng nói lại: “Cậu muốn tôi làm cái gì thì tôi sẽ làm cái đó!”

Dương Thần mỉm cười, ánh mắt chợt dừng lại trên người Ninh Thành Vũ.

Ninh Thành Vũ sợ đến nỗi không biết phải làm gì.

Lúc này nhìn thấy Dương Thanh nhìn mình, hắn sợ đến bạt hồn bạt vía.

“Giết cậu ta!”

Dương Thanh bỗng nói.

Đương nhiên Đinh Tam hiểu Dương Thanh đang nói với mình.

Ông ta mừng như điên, Dương Thanh bảo ông ra tay với Ninh Thành Vũ, rõ ràng đây là đường sống dành cho ông ta.

“Thằng ranh, dám xúc phạm cậu Thanh, mày chỉ có nước lấy cái chết để chuộc tội!”

Trong con ngươi Đinh Tam ngập tràn sát khí.

“Đinh Tam, mày muốn làm gì?”

Ninh Trí Viễn thấy Đinh Tam lại lấy ra một cây súng khác, sắc mặt lập tức thay đổi, quát lớn lên.

Đinh Tam cười lạnh: “Ông chủ Ninh, đã đến nước này rồi, ông vẫn còn muốn liều mạng bảo vệ cái thằng bất tài vô dụng kia nữa sao?”

“Cho dù nó có bất tài cỡ nào thì nó cũng là người của nhà họ Ninh tôi!”

Ninh Trí Viễn giận dữ nói.

“Là người của nhà họ Ninh thì sao?”

Đinh Tam dửng dưng nói, sau đó giơ tay lên, miệng súng đen ngòm nhắm thẳng vào ấn đường của Ninh Thành Vũ.

“Đừng!”

Ninh Thành Vũ sợ đến thất thần, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất.

“Anh Thanh tôi biết sai rồi, tôi không nên đập xe của anh, không nên sai khiến Phùng Nghĩa Cần đi giết anh, không nên khiêu khích anh“.

“Tôi thật sự biết sai rồi, xin anh tha mạng cho tôi đi“.

“Sau này tôi sẽ là một con chó bên cạnh anh, anh bảo tôi cắn người nào thì tôi sẽ cắn người đó!”

Ninh Thành Vũ vừa dập đầu vừa van xin.

Sắc mặt Ninh Trí Viễn đỏ như gà chọi, trong lúc ông ta còn đang nghĩ cách cứu Ninh Thành Vũ thì Ninh Thành Vũ đã quỳ xuống đất xin tha.

Cái vả mặt này còn đau gấp trăm lần cảnh tượng Đinh Tam quỳ xuống đất xin tha.

Người của các gia tộc khác đứng quanh đều nhìn nhà họ Ninh với ánh mắt đầy ẩn ý.

“Giết!”

Dương Thanh bỗng ra lệnh.

“Pằng!”

Đinh Tam không chút do dự nổ súng, viên đạn nóng rực trúng ngay ấn đường của Ninh Thành Vũ.

Vẻ hoảng sợ trên mặt Ninh Thành Vũ trong nháy mắt đông cứng lại, thân thể hắn ngã xuống, nằm trong vũng máu.

Hiện trường chìm vào sự im lặng chết chóc!

Tay súng thần của nhà họ Ninh vậy mà lại giết chết người của nhà họ Ninh!

“Cậu Thanh, tôi đã giết thằng ranh này theo lời dặn của cậu rồi, cậu còn muốn giết ai nữa? Tôi sẽ giúp cậu!”

Đinh Tam lấy lòng nhìn Dương Thanh nói.

Sắc mặt của đám người của nhà họ Ninh tái xanh. Đinh Tam bắn Ninh Thành Vũ chẳng khác nào vả mạnh vào mặt của bọn họ.

Dương Thanh không hề nhìn Đinh Tam, chỉ xoay người trở lại chỗ ngồi của mình, sau đó cầm ấm trà Long Tĩnh Tây Hồ thượng hạng lên.

“Róc rách”, anh rót đầy một ly trà, sau đó đưa lên miệng khẽ hớp một ngụm.

“Ông chủ Phùng, Ninh Thành Vũ giết chết con trai ông, lại không muốn giải thích với ông. Tôi đã giúp ông đòi lại công bằng rồi, những chuyện còn lại tôi giao hết cho ông xử lý“.

Dương Thanh hờ hững nhìn Phùng Toàn nói.

Vẻ mặt Phùng Toàn phức tạp nhìn Dương Thanh, người đã giết chết cao thủ số một của nhà họ Ninh trước mặt mọi người, bây giờ lại ra lệnh cho tay súng thần của nhà họ Ninh giết chết Ninh Thành Vũ.

Ông ta khó mà tin một chàng trai trẻ chưa đầy ba mươi tuổi này lại có thể làm được chuyện mà chẳng ai trong tỉnh Giang Bình rộng lớn này làm được.

Không chỉ trong lòng Phùng Toàn có suy nghĩ này mà những thế lực khác cũng có cùng suy nghĩ với ông ta.

Ninh Trí Viễn đứng tại chỗ, giận tím mặt, ông ta hận không thể giết chết Dương Thanh.

Nhưng ông ta biết, ngay cả cao thủ mạnh nhất nhà họ Ninh cũng đã bị giết thì còn ai trong nhà họ Ninh có thể đối phó với Dương Thanh được chứ?

Lúc này Mạnh Hồng Nghiệp cũng cảm thấy cả người bứt rứt.

Một mình Dương Thanh đã có thể xử được nhà họ Ninh, điều này có nghĩa là một mình cậu ta cũng có thể xử luôn nhà họ Mạnh, đúng không?

Lão ta lén nhìn Hoàng Chung, chỉ thấy Hoàng Chung vẫn điềm nhiên ngồi đó, chỉ là sâu trong đáy mắt lóe lên mấy phần nghiệm nghị.

Lúc này, người đàng ông đứng tuổi mờ nhạt đứng sau lưng Hoàng Chung cũng như gặp phải kẻ địch mạnh, cảnh giác nhìn chằm chằm Dương Thanh.

“Ranh con, có phải cậu quá kiêu ngạo rồi không?”

Đúng lúc này rốt cuộc Hoàng Chung cũng mở miệng, đôi mắt sắc bén kia nhìn chằm chằm Dương Thanh.

Nếu ông ta còn không ra mặt thì chắc là chuyến đến Giang Bình này phải tay không trở về rồi.

“Ông là cái thá gì? Từ khi nào chuyện của Giang Bình đến lượt người ngoài như ông xen vào?”

Dương Thanh cũng đối chọi gay gắt, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hoàng Chung nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.