Chiến Thần Ở Rể

Chương 311: Chương 311: Chỗ đáng trách




Chẳng ai ngờ được Ngụy Sâm lại bảo Dương Thanh đi giết Ngụy Thành Châu.

Ngay cả bản thân Dương Thanh cũng thấy vô cùng bất ngờ.

Lúc này, trong lòng Ngụy Thành Châu sợ hãi nhưng vẫn ra vẻ tức giận: “Thằng khốn! Bất kể thế nào thì tao cũng là bố mày, mày lại muốn giết tao à?”

“Chính bởi vì ông là bố tôi, cho nên tôi không thể tự mình ra tay với ông được!”

Ngụy Sâm đột nhiên vô cùng bình tĩnh nói.

“Dương Thanh, cậu tuyệt đối đừng nghe nó. Việc tìm cao thủ ở Hiệp hội Võ thuật tới giúp là do nó đề xuất đấy”.

“Bây giờ nó một lòng muốn chết, cho dù cậu có giết tôi, nó cũng sẽ không bỏ qua cho mẹ vợ cậu đâu”.

“Cậu nên suy nghĩ kỹ lại!”

Ngụy Thành Châu sợ thật rồi. Lúc này, hai vệ sĩ phía sau lão ta đều cảnh giác nhìn Dương Thanh.

Nhưng bọn họ đều hiểu, nếu Dương Thanh muốn giết Ngụy Thành Châu thì không ai có thể ngăn cản được.

“A... Đừng giết tôi, đừng giết tôi!”

Đúng lúc này, Châu Ngọc Thúy đau đến mức kêu lên thất thanh: “Dương Thanh, mau cứu tôi với!”

Lúc này, Ngụy Sâm đang dí con dao găm lên cổ Châu Ngọc Thúy đột nhiên rạch nhẹ một cái, máu lập tức tuôn ra.

Ngụy Sâm chỉ muốn chết nên không sợ Dương Thanh, thờ ơ nhìn anh nói: “So với ân oán giữa chúng ta thì Ngụy Thành Châu thật sự không đáng để nhắc tới. Chỉ cần cậu giết Ngụy Thành Châu, tôi tuyệt đối không làm hại người phụ nữ này”.

“Ngụy Sâm, ông nên suy nghĩ cho kỹ đi. Nếu bây giờ ông buông tay thì còn có đường sống!”, Dương Thanh hờ hững nói.

Dương Thanh không phải không muốn tay với Ngụy Thành Châu. Nhưng một khi lão ta chết, e rằng Hiệp hội Võ thuật sẽ là một rắc rối rất lớn.

Ít nhất trước mắt, Dương Thanh không muốn xảy ra xung đột quá lớn với Hiệp hội Võ thuật.

Ngụy Thành Châu cũng vội nói: “Ngụy Sâm, bố hứa với con, chỉ cần bây giờ con thả người, sau này con chính là chủ gia tộc, mọi chuyện trong nhà họ Ngụy đều do con quyết định hết!”

“Xem ra, các người vẫn khinh thường quyết tâm của tôi”.

Ngụy Sâm lắc đầu và ấn mạnh con dao găm trong tay xuống.

Trên cổ của Châu Ngọc Thúy lại bị rạch một đường.

“A... Đau chết mất... Dương Thanh, mau cứu tôi với!”

“Lẽ nào cậu thật sự muốn nhìn thấy tôi bị cậu ta giết chết à?”

“Nếu tôi chết rồi, cậu làm sao ăn nói được với Thanh Tâm và Y Y?”

“Lão kia đã già khú đế rồi, chết cũng chẳng sao. Nhưng tôi còn trẻ! Cậu đừng do dự nữa, mau giết lão ta đi!”

Châu Ngọc Thúy hoảng sợ, khóc la om sòm.

Ngụy Thành Châu nghe những gì bà ta nói thì cơ mặt giật giật. Nhưng có Dương Thanh ở đây, lão ta cũng không dám nói lời nào.

“Ngụy Sâm, tôi sẽ cho ông một cơ hội cuối cùng. Thả bà ta ra, tôi sẽ bảo vệ tính mạng của ông!”, Dương Thanh sắp chẳng còn kiên nhẫn nữa.

Trong lúc nói chuyện, hai ngón trỏ và ngón giữa của anh đã kẹp vài chiếc lá.

Chỉ cần Ngụy Sâm dám giết Châu Ngọc Thúy, Dương Thanh bảo đảm ông ta sẽ phải chết trước!

Anh rất thông cảm với những gì Ngụy Sâm đã gặp phải, nhưng đối phương nhiều lần uy hiếp làm Dương Thanh muốn giết ông ta.

“Con trai, con đừng kích động! Bố đã mất đi một đứa con trai, không muốn mất đi bất kỳ đứa nào nữa! Chỉ cần con chấp nhận thả tay ra, bố bảo đảm sau này chắc chắn sẽ giao nhà họ Ngụy cho con!”

“Bố sai rồi, sai thật rồi!”

Ngụy Thành Châu đột nhiên đau khổ, “bịch” một tiếng, lão ta quỳ xuống trước mặt mọi người, đôi mắt đỏ hoe nhìn Ngụy Sâm nói: “Con trai, con biết cả đời bố chưa bao giờ cầu xin ai, cũng chưa từng quỳ trước mặt bất kỳ người nào. Nhưng hôm nay, bố quỳ ở trước mặt con, cầu xin con!”

Ngụy Sâm lại thờ ơ trước lời cầu xin của Ngụy Thành Châu, trong mắt ông ta chỉ có sự căm hận.

“Ngụy Thành Châu, ông không cần phải giả vờ trước mặt tôi. Tôi hiểu rõ ông là người thế nào hơn bất kỳ ai khác. Ông tưởng nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu là tôi sẽ thật sự tin ông sao?”

“Nếu tôi thật sự thả tay ra, e rằng vừa quay về nhà họ Ngụy đã bị ông sai người giết chết rồi”.

“Đâu phải ông chưa từng giết người thân. Năm xưa, chẳng phải ông cũng đã tự tay kết liễu ông nội, ông mới có thể lên làm chủ gia tộc đó sao?”

Ngụy Sâm biết rõ một vài chuyện bí mật của Ngụy Thành Châu như lòng bàn tay.

“Con trai, bố cũng đã quỳ ở trước mặt con rồi, lẽ nào con vẫn không chịu tha thứ cho bố sao?”, Ngụy Thành Châu cầu xin.

Ngụy Sâm lắc đầu, bình tĩnh nói: “Nếu Dương Thanh không muốn giết ông, vậy tôi cho ông được tự lựa chọn. Một là ông chết, hai là người đàn bà này chết!”

“Nếu ông không chết thì tôi sẽ giết người đàn bà này, đến lúc đó kết quả cũng vậy thôi”.

“Tôi nghĩ, tuy tôi là kẻ giết người nhưng dù sao chuyện này cũng do nhà họ Ngụy gây ra, chắc Dương Thanh sẽ không tha cho ông đâu nhỉ?”

“Được rồi, những gì cần nói tôi đã nói xong. Trong vòng một phút, nếu ông không chết thì tôi sẽ giết người đàn bà này!”

Lúc này, Ngụy Sâm rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta thấy sợ.

Con người, khi hoàn toàn không màng tới sống chết nữa mới có thái độ như thế này.

“Ngụy Sâm, nói vậy là con tính không bao giờ tha thứ cho bố sao?”

Ngụy Thành Châu đột nhiên đứng lên. Lão ta nhìn ra được, cho dù mình có nói tới rách miệng thì Ngụy Sâm cũng sẽ không đổi thay đổi ý định.

“Còn bốn mươi giây!”

Ngụy Sâm không trả lời mà thông báo thời gian lần thứ nhất.

Dương Thanh híp mắt lại, chiếc lá giữa hai ngón tay đã bị anh vò gần nát.

“Còn ba mươi giây!”

Rất nhanh, Ngụy Sâm lại thông báo thời gian lần thứ hai.

“Dương Thanh, cậu mau giết lão già kia đi. Tôi chính là mẹ vợ cậu, lẽ nào cậu muốn trơ mắt nhìn tôi bị giết à?”

“Nếu tôi chết, Thanh Tâm và Y Y sẽ nghĩ thế nào?”

“Sáng nay, tôi đã livestream chửi bới cậu trên mạng nhiều như vậy, bây giờ chỉ có tôi mới có thể làm sáng tỏ sự thật!”

“Nếu không Thanh Tâm và Y Y nhất định sẽ cho rằng cậu phái người tới giết tôi. Đến lúc đó, hai đứa nó sẽ hận cậu cả đời!”

Cảm giác được kim loại lạnh giá trên cổ, Châu Ngọc Thúy khủng hoảng nhìn Dương Thanh và hét to.

Mà Dương Thanh trước sau vẫn thờ ơ, bình tĩnh nhìn Ngụy Sâm.

“Mười giây cuối cùng!”

Ngụy Sâm lại thông báo thời gian với vẻ rất cương quyết.

“Chín giây!”

“Tám giây!”

...

“Một giây!”

Ngụy Sâm liên tục báo thời gian. Sau khi ông ta báo ra một giây cuối cùng lại bình tĩnh liếc nhìn Ngụy Thành Châu: “Tôi sẽ ở dưới địa ngục chờ ông!”

Ngụy Sâm vừa dứt lời thì bàn tay đang nắm chuôi dao chợt ấn mạnh.

“A...”

Châu Ngọc Thúy nhắm mắt và hét to.

“Pằng!”

Cùng lúc đó, một tiếng súng chói tai vang lên, tất cả đã được quyết định.

Giữa trán của Ngụy Sâm xuất hiện một lỗ máu chói mắt. Ông ta chưa kịp ra tay thì đã bị bắn chết rồi.

“Bịch!”

Ông ta ngã xuống đất.

Mà lúc này, một tay bắn tỉa mặc đồ da xuất hiện và đi tới bên cạnh Ngụy Thành Châu.

Hóa ra kẻ vừa nổ súng là người của Ngụy Thành Châu.

Ngụy Thành Châu có chút bi thương, liếc nhìn thi thể của Ngụy Sâm lần cuối rồi nói: “Đưa thi thể của Ngụy Sâm về nhà họ Ngụy để mai táng!”

Lão ta lại nhìn về phía Dương Thanh: “Dương Thanh, tôi giao mẹ vợ của cậu lại cho cậu. Tôi sẽ thu xếp cho người đứng ra làm sáng tỏ rằng clip được lan truyền trên mạng trước đó đều là do con trai tôi ép mẹ vợ cậu làm”.

“Mặt khác, về chuyện bồi thường những tổn thất có liên quan với tập đoàn Nhạn Thanh, tôi sẽ thu xếp cho người liên hệ với cậu sau”.

Ngụy Thành Châu nói dứt lời thì xoay người, tập tễnh rời đi.

Dương Thanh nhìn theo bóng lưng lão ta rời đi, trong lòng vô cùng xúc động. Đây chính là người đáng thương thì nhất định phải có chỗ đáng trách à?

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.