Chiến Thần Ở Rể

Chương 128: Chương 128: Chơi kích thích




Đột nhiên bị chặn đường, Dương Thanh có chút bực bội.

Vốn dĩ anh đã nhịn lửa giận vì chuyện của Tần Đại Dũng rồi, giờ có người chủ động gây chuyện thì có thể đoán được là anh đang bực dọc cỡ nào.

Từ sau lưng mười mấy vệ sĩ, một người đàn ông trung niên trông rất giỏi giang đi tới.

Sở dĩ nói trông người này giỏi giang là vì ông ta rất gầy, cao khoảng một mét tám, phía trên mặc áo sơ mi hoa sặc sỡ, bên dưới là quần tây, áo sơ mi nhét vào trong lưng quần, chân mang giày da bóng loáng.

Dáng người cân đối giống ma-nơ-canh.

Ông ta để tóc ngắn, khóe miệng hơi cong, cả người tỏa ra vẻ lưu manh, trên cổ đeo ngọc hòa điền hình Phật Di Lặc, tay cầm tràng hạt bạch ngọc không ngừng gảy.

“Là Lưu Khải, ông chủ của Tòa Thành Vương Giả, sao ông ta lại tới đây?”

“Không phải là vì cậu thanh niên vừa thắng được người phụ nữ kia chứ?”

“Nghe nói là ở đây, chỉ cần là người mà Lưu Khải vừa ý, cuối cùng họ đều lên giường với ông ta thôi, hai cô gái kia đều là “cực phẩm” trong cực phẩm, sợ là rất khó mang đi!”



Nhìn thấy người đàn ông trung niên, những người đứng xung quanh đều vô cùng kinh ngạc, dường như họ sợ bị Lưu Khải nghe thấy nên tiếng bàn tán rất nhỏ, dù vậy Dương Thanh vẫn nghe thấy được.

“Nhóc con, trên địa bàn của tôi mà cậu cưỡng ép gái nhà lành thì không ổn đâu nhỉ?”

Lưu Khải cười tà, híp mắt nhìn Dương Thanh. . đam mỹ hài

Dương Thanh nhíu mày: “Đây là người do tôi thắng được, chẳng lẽ các người cũng muốn quản?”

“Tôi không phải! Anh mau buông tôi xuống! Thả tôi ra!”

Tô San hét toáng lên, Dương Thanh bị ngăn lại khiến cô ấy như nhìn thấy tia hi vọng.

“Người đẹp cứ yên tâm, ở địa bàn của Lưu Khải này, chuyện tôi không cho phép thì không bao giờ được xảy ra!”

Lưu Khải nở nụ cười ga lăng, nhìn Tô San nói rồi mới nhìn sang Dương Thanh: “Người đẹp đã nói hết rồi, cô ấy không phải chiến lợi phẩm của cậu, cậu giải thích thế nào đây?”

Dương Thanh không muốn bị Tô San quấy rầy nên mới vác cô ấy đi, nếu người phụ nữ đã không biết điều thì anh cũng không cần phải xen vào việc người khác, để Tô San lại là được.

“Hiện giờ tôi đi được rồi chứ?”

Dương Thanh nắm bàn tay nhỏ bé của Tần Thanh Tâm, nhìn Lưu Khải nói.

“Không được, anh không thể đi!”

Có Lưu Khải, Tô San lại thấy tự tin hơn, cô ấy kéo tay Tần Thanh Tâm nói: “Thanh Tâm là bạn thân của tôi, anh không thể mang cô ấy đi!”

Tần Thanh Tâm có chút sốt ruột, Dương Thanh và cô thương lượng hết rồi, họ diễn một vở kịch để làm Tần Đại Dũng hoàn toàn tuyệt vọng, sau đó bỏ cờ bạc.

Thật không ngờ bạn thân của mình lại tìm mọi cách ngăn cản, trong lòng Tần Thanh Tâm cảm động nhưng cũng chỉ có thể lo lắng suông, không thể giải thích.

“Cô ấy là do tôi thắng được, vậy đã là người của tôi! Tôi dẫn người của mình đi, cô có ý kiến?”, Dương Thanh lạnh lùng hỏi.

“Nếu là cậu thắng thì tất nhiên tôi không có ý kiến gì!”

Lưu Khải cười híp mắt nói rồi bỗng đổi giọng nói thêm: “Nhưng người đẹp kia có vẻ không muốn cậu dẫn bạn cô ấy đi!”

“Đúng vậy, anh không thể mang cô ấy đi!”

Tô San nhìn về phía Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tần Thanh Tâm là một người sống sờ sờ chứ không phải là tiền đặt cược, dù chú Tần là bố cô ấy nhưng cũng không có tư cách đem cô ấy ra cá cược”.

“Tôi cảm thấy người đẹp này nói đúng, hơn nữa ở Tòa Thành Vương Giả của tôi chưa từng có chuyện dùng người làm tiền cược đâu!”

Lưu Khải thừa cơ nói: “Không thì vậy đi, tôi cho cậu 20 triệu, coi như là chuộc thân cho người đẹp kia, nhiều hơn bốn triệu, đây cũng coi như là đền bù tổn thất cho cậu, được không?”

“Xem ra hôm nay tôi không còn cách nào mang cô ấy đi được, phải không?”, Dương Thanh lạnh nhạt hỏi

Lưu Khải hơi cong môi, hỏi ngược lại: “Cậu thấy sao?

“Nhưng nếu tôi nhất định muốn mang đi thì sao?”

Vẻ mặt Dương Thanh nghiêm túc, trong giọng nói mang theo sự lạnh giá.

Mọi người chung quanh đều khá ngạc nhiên, Lưu Khải quen biết nhiều nhân vật máu mặt của Giang Hải, dù Tòa Thành Vương Giả chỉ là một nơi ăn chơi nhưng địa vị Lưu Khải ở Giang Hải cực cao. Cho dù là người của gia tộc hạng một, không ai dám đắc tội ông ta.

Hôm nay, Dương Thanh lại dám đối chọi với Lưu Khải trước mặt bao người, đây không phải là chuyện tốt!

“Ở địa bàn của tôi, nếu để cậu dễ dàng đưa người đẹp kia đi thì mặt mũi của tôi để đâu?”

Lưu Khải không hề coi Dương Thanh ra gì, cười mỉa: “Cậu em, làm người thì đừng tham quá, tôi cho cậu số tiền nhiều hơn tới bốn triệu, nhiêu đó đã không ít, để người lại, tôi thả cậu đi!”

“Cậu em, cậu vẫn nên nghe anh Khải, lấy tiền rời khỏi đây đi!”

“Đúng đó, chỉ cần có tiền, cậu muốn loại phụ nữ nào mà chả được, đúng không? Giờ đối đầu với anh Khải, không lẽ cậu muốn chết?”

“Đừng vì một người phụ nữ mà khiến mình mất mạng!”

...

Rất nhiều người “tốt bụng” khuyên bảo Dương Thanh, Lưu Khải thì vẫn híp mắt nhìn anh cười.

Trong lòng Tần Thanh Tâm sốt ruột, bỗng nhiên cảm thấy hơi hối hận, biết trước vậy thì cô đã không làm rồi nhưng nếu nói ra sự thật thì chẳng khác nào bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể, đúng là người tính không bằng trời tính mà.

Khi Tần Thanh Tâm đang lưỡng lự không biết có nên nói ra sự thật không, Dương Thanh bỗng lên tiếng: “Nếu chuyện này bắt đầu từ đánh bạc, thế thì không bằng tôi và ông chủ Lưu chơi một ván đi. Nếu tôi thắng, tôi dẫn cô ấy đi, còn nếu tôi thua thì mặc ông xử lý, được không?”

Dương Thanh nói ra lời này, tất cả mọi người đều xôn xao, họ nhìn anh như nhìn thằng ngu vậy.

Trên địa bàn của Lưu Khải mà muốn đánh bạc với ông ta, đây không phải muốn chết thì là gì!

“Nhóc con, cậu chắc chắn là muốn chơi với tôi chứ?”, Lưu Khải hỏi lại.

“Tôi chắc chắn nhưng không biết ông chủ Lưu có dám nhận lời hay không!”, Dương Thanh cố tình khích tướng.

“Mặc dù biết cậu đang khích tướng nhưng ở trong chỗ của mình mà bị người ta khiêu khích, nếu tôi không nhận lời thì sau này không còn mặt mũi lăn lộn nữa”.

Lưu Khải mỉm cười: “Nếu đã vậy thì tôi chơi với cậu, chơi thế nào đây?”

“Đơn giản thôi, so lớn nhỏ, được không?”, Dương Thanh nói.

“Bao nhiêu ván thì thắng?”, Lưu Khải hỏi.

“Cho tới khi đối phương nhận thua mới thôi!”

Trong mắt Dương Thanh lóe lên tia sáng sắc bén: Ông muốn chơi thì tôi sẽ chơi đến khi ông tán gia bại sản.

“Ha ha...”

Lưu Khải sửng sốt một chút rồi cười phá lên: “Nhóc con, phải thừa nhận là cậu đã thành công trong việc chọc giận tôi rồi đấy. Cậu đã muốn chết, tôi sẽ theo!”

Những người khác không khỏi kinh ngạc, nếu chỉ dùng một ván để quyết thắng thua thì có lẽ Dương Thanh còn có hi vọng chiến thắng, nhưng giờ thanh niên này lại chơi một cách điên cuồng như vậy, đúng là ngu xuẩn!

“Không phải thằng này bị thiểu năng chứ?”

“Ai biết, ở chỗ anh Khải mà còn dám chơi như vậy, cậu ta không phải thiểu năng thì là gì?”

“Ý của cậu ta là chơi tới khi anh Khải nhận thua hả? Ha ha!”

Bốn phía vang lên mấy tiếng móc mỉa nhưng cuộc đấu như vậy thật khiến người ta mong chờ.

Trước đó, khi Dương Thanh đánh bạc với Tần Đại Dũng, họ đã xài hết mười triệu, hôm nay chơi với Lưu Khải, anh sẽ chơi bao nhiêu đây?

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.