Night Light là một hộp đêm giải trí hàng đầu của Giang Hải, nơi này có đủ các hạng mục giải trí.
Màn đêm vừa buông xuống chính là thời gian làm ăn buôn bán tấp nập nhất của Night Light.
Dương Uy cũng không biết Phương Duyệt dẫn mình tới đây để làm gì nhưng sau khi nghe nói tới viễn cảnh hạnh phúc trái ôm phải ấp, trong lòng anh ta lại rất mong đợi.
Cho tới khi lên tầng cao nhất, cửa thang máy vừa mở mắt, khi nhìn thấy trong đại sảnh rộng rãi đầy ắp người, tiếng ồn ào ầm ĩ vang vọng.
Dương Uy nhìn nhìn thì mới biết đây là một sòng bạc, Phương Duyệt kéo anh ta tới chiếc bàn trong cùng, quanh đó có rất nhiều người, trước bàn còn có một người khác.
“Ông Tần, ông còn tiền chơi không đấy? Không có thì nhường chỗ đi, đừng chiếm hầm cầu mà không dùng chứ!”, một người chơi nhìn người đàn ông trung niên ở phía đối diện, mất kiên nhẫn thúc giục.
Trước mặt người đàn trung niên không còn chip đánh bạc, mà trước mặt những người chơi khác lại có không ít.
Trên mặt người đàn ông trung niên có chút lưỡng lự, tiếp theo ông ta cởi chiếc đồng hồ đeo tay của mình xuống, đặt lên bàn: “Đây là một chiếc đồng hồ được nạm kim cương của Patek Philippe, giá gốc 230 nghìn tệ, nếu ai thích, tôi sẽ bán sang tay với giá 200 nghìn!”
“Chỉ là một cái đồng hồ cũ rích, không đáng tiền! Tôi trả ông 100 nghìn, nếu đồng ý, tiền trao tay ngay!”, một người chơi cùng bàn nói.
“100 nghìn thì quá ít! 150 nghìn, tôi bán!”, người đàn ông trung niên cắn răng nói.
“Được, chốt đơn!”, người chơi kia lập tức đưa qua 150 nghìn tiền chip, trên mặt những người khác là vẻ trêu ngươi, cho dù bán đồng hồ rồi thì tí nữa cũng thua tiếp thôi.
Dương Uy nhíu mày, không vui nhìn Phương Duyệt: “Cô dẫn tôi tới đây để nhìn người khác đánh bài à?”
“Ông ta tên Tần Đại Dũng, là bố của Tần Thanh Tâm và Tần Y. Mấy hôm trước, em vô tình gặp ông ta ở đây thì mới biết dạo này ông ta luôn chơi bài ở đây, đã thua rất nhiều, nghe nói còn thiếu nợ Night Light một triệu”.
Phương Duyệt chỉ vào người đàn ông trung niên rồi nhỏ giọng nói: “Mấy người trên bàn này đều là đồng bọn, chỉ có ông ta ngu ngốc mới chịu chơi với họ. Anh cứ nhìn đi, 150 nghìn sắp thua sạch rồi!”
Dương Uy đảo mắt một vòng, bỗng đoán ra được ý đồ của Phương Duyệt: “Ý cô là chờ đến khi ông ta thua sạch, tôi lại cho ông ta mượn tiền?”
“Chờ ông ta thua hết tiền vay mượn thì anh bắt ông ta trả. Chắc chắn người này sẽ không trả nổi, như thế thì chỉ còn nước tìm Tần Thanh Tâm. Dù Tần Thanh Tâm là tổng giám đốc của tập đoàn Tam Hòa nhưng theo em biết, cô ta cũng không có nhiều tiền, trả không được tiền thì dùng thân gán nợ vậy”, Phương Duyệt cười với vẻ mặt âm hiểm.
“Cô có chắc là cô ta sẽ đồng ý yêu cầu của tôi không?”, Dương Uy híp mắt hỏi.
“Một con hàng nát thích giả vờ thanh cao mà thôi. Nếu không bán thân, sao cô ta có thể trở thành tổng giám đốc tập đoàn Tam Hòa? Chỉ cần Tần Đại Dũng nợ rất nhiều tiền, cô ta cũng chỉ có thể thỏa hiệp, nơi này là Night Light, không ai dám quỵt nợ ở đây”, Phương Duyệt hiểu biết rất rõ về Night Light này.
Dương Uy im lặng, trong đầu lại có một kế hoạch khác, lúc này anh ta mới híp mắt: “Không phải cô không muốn hợp tác với nhà họ Dương chúng tôi à? Nếu vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn độc ác!”
“Anh Uy, anh muốn làm gì, em có thể giúp anh vô điều kiện!”, Phương Duyệt nịnh nọt nói.
Dương Uy vươn tay vỗ lên mông cô ta: “Nghe lời anh là được! Chỉ cần làm tốt chuyện này cho anh, lần này về, anh sẽ mang lễ tới nhà họ Tần cầu hôn!”
“Em chờ anh đấy!”, toàn thân Phương Duyệt mềm nhũn, tựa vào người Dương Uy.
Quả nhiên, đúng như lời Phương Duyệt nói, rất nhanh, Tần Đại Dũng lại thua hết tiền, ông ta đờ đẫn ngồi tại chỗ.
Mấy ngày nay, ông ta đã thua sạch tiền, dù vậy, trong mắt vẫn là sự không cam tâm.
“Cho tôi mượn thêm một ít đi! Với một ít này, tôi nhất định sẽ gỡ lại vốn!”, Tần Đại Dũng đột ngột lên tiếng.
“Ông trả nợ Night Light một triệu đi đã rồi nói tiếp. Có ai ngu tới mức dám cho ông vay tiền nữa chứ?”, một người chơi bài cùng bàn nói với vẻ mặt khinh miệt.
“Tôi có thể cho bác mượn một triệu!”
Đúng lúc này, một giọng nói hiền hòa vàng lên sau lưng Tần Đại Dũng: “Nhưng đêm nay, bác phải trả cho tôi thêm tiền lãi, tổng cộng là một triệu 100 nghìn tệ”.
Tất cả đồng loạt nhìn về phía người đang nói, đó chính là Dương Uy.
“Tôi đồng ý!”
Tần Đại Dũng nghe thấy có người muốn cho mình mượn thì đâu còn quan tâm được gì nữa, ông ta lập tức đồng ý rồi vội nói: “Cảm ơn cậu trai trẻ! Cậu cứ yên tâm, nhờ vào số tiền này, tôi có thể gỡ gạc, đến lúc đó, tôi sẽ trả cậu cả vốn lẫn lời”.
“Được, tôi chờ bác!”
Dương Uy cười nói rồi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Phương Duyệt: “Đi đổi một triệu chip lại đây!”
Rất nhanh, Phương Duyệt đã đổi chip về.
Tần Đại Dũng thấy nhiều chip đánh bạc như vậy thì cảm giác máu trong người sôi sùng sục.
“Chơi tiếp đi!”, Tần Đại Dũng cười lớn.
Thời gian trôi qua từng phút, Dương Uy đứng bên cạnh Tần Đại Dũng, nhìn ông ta thua sạch một triệu chỉ trong hai tiếng.
Anh ta không hề xót tiền mà còn nở nụ cười vui vẻ
Vì một triệu này có thể mang lại cho anh ta hồi báo gấp trăm ngàn lần.
Một khi lôi được Tần Thanh Tâm lên giường, anh ta sẽ dùng nó để uy hiếp, ép Tần Thanh Tâm hợp tác với nhà họ Dương.
Đến lúc đó, mình không chỉ được lên giường với người đẹp mà còn giúp gia tộc mở ra thị trường ở Giang Hải, đúng là một hòn đá trúng hai con chim.
“Cậu trai trẻ, cho tôi mượn thêm một triệu đi, phong thủy luân chuyển, tôi sắp đổi đời rồi!”, sau khi Tần Đại Dũng thua sạch, ông ta vẫn không ý thức được là mình lại đeo thêm món nợ một triệu trên lưng mà vẫn tiếp tục vay tiền để chơi.
Đây là trạng thái điên cuồng nhất của con bạc, biết rõ chơi mười thua chín, sau khi đánh đỏ mắt mà vẫn muốn gỡ gạc.
Dương Uy lắc đầu: “Bác ơi, tôi với bác chẳng thân chẳng quen, sao tôi phải cho bác mượn thêm một triệu nữa?”
Tần Đại Dũng sửng sốt, lúc này mới tỉnh táo lại, khi thấy Phương Duyệt đang níu tay Dương Uy thì vội nói: “Cậu trai, Duyệt Duyệt là cháu gái tôi, cậu thân thiết với con bé như vậy thì tôi cũng không phải người xa lạ, cho tôi mượn thêm một triệu đi, lát nữa tôi sẽ trả cậu ngay!”
“Duyệt, ông ấy là bác em thật à?”, Dương Uy vờ kinh ngạc hỏi.
Phương Duyệt hừ lạnh: “Em đâu nhớ là mình có người bác thế này từ bao giờ, không quen!”
Tần Đại Dũng ngạc nhiên vô cùng, cảm xúc kích động nói: “Duyệt Duyệt, bác là bác Tần Đại Dũng của cháu đây!”
“Này bác, bạn gái tôi nói là không quen bác, đừng sỗ sàng như thế!”
Dương Uy đứng chặn trước mặt Phương Duyệt, lạnh mặt nói: “Vốn dĩ tôi thấy bác tội nghiệp, muốn giúp một chút, không ngờ bác là loại người này, dám giả mạo làm bác của bạn gái tôi à, đã thế thì giờ trả lại tiền cho tôi!”
Tần Đại Dũng sốt ruột, giờ bắt ông ta trả tiền thì có khác nào lấy mạng của ông ta?
“Xin lỗi cậu trai, tôi nhận nhầm người! Tiền tôi thiếu cậu thì xin cậu cho tôi thư thả vài ngày, khi tôi thắng lại thì sẽ trả cậu trước, được không?”, Tần Đại Dũng nói với vẻ cầu xin.
Phương Duyệt thờ ơ lạnh nhạt như là mình không hề quen biết Tần Đại Dũng vậy.
“Không được!”, thái độ Dương Uy rất kiên quyết: “Khi cho bác vay, tôi đã nói là đêm nay bác phải trả tôi cơ mà!”
Anh ta đang chờ thời khắc này, sao có thể đồng ý chứ?
Tới lúc này, Tần Đại Dũng mới ý thức được mình đã phạm phải lỗi gì, nhưng mọi thứ đã quá muộn.
“Tần Đại Dũng, món nợ năm triệu ông thiếu Night Light cũng nên trả rồi!”, đúng lúc này, một gã đầu trọc lực lưỡng đi tới, phía sau còn có hai tên đàn em.
Dương Uy hơi nhíu mày, anh ta không ngờ là Night Light cũng tới đòi nợ vào lúc này.
“Tôi chỉ thiếu Night Light một triệu thôi mà, biến thành năm triệu từ bao giờ thế?”, Tần Đại Dũng nghe đầu trọc nói thì rất tức giận.
“Tần Đại Dũng, ông thiếu một triệu nhưng đã quá hạn nửa tháng rồi, tổng cả vốn lẫn lời đã là năm triệu! Nếu hôm nay ông không trả, thằng này sẽ đánh gãy cái chân chó của ông rồi tính tiếp!”, đầu trọc đá mạnh vào bụng Tần Đại Dũng.
Tần Đại Dũng bị đá thì ngã ra đất, khi ông ta vay thì đâu ngờ lãi lại cao tới vậy, cả người thấm đẫm mồ hôi, ông ta vội bò tới trước mặt gã đầu trọc, quỳ gối van nài: “Anh Cường, xin anh cho tôi thư thả vài hôm, tôi nhất định sẽ nghĩ cách để trả nợ!”
“Tần Đại Dũng, không phải tôi không cho ông thời gian nhưng ông đã kéo rất lâu rồi”.
Tên đầu trọc lại đá một cái vào Tần Đại Dũng, chân giẫm lên đầu gối ông ta: “Hôm nay, một là trả tiền, không thì đánh gãy hai chân của ông, rồi tôi cho ông thư thả thêm vài ngày!”
Chân giẫm trên đầu gối ngày càng mạnh, Tần Đại Dũng bắt đâu sợ hãi, hét lớn: “Tôi trả! Tôi trả! Trả trong hôm nay!
“Ông còn tiền để trả à?”, chân của tên đầu trọc lại đạp mạnh hơn.
Tần Đại Dũng thét lên: “Có có có, con gái tôi có tiền, giờ tôi bảo nó mang tiền tới!”
- ---------------------------