Cao Hùng nhìn Dương Thanh, dè dặt nói: “Cậu Thanh, điện thoại của ông chủ Hoàng đây ạ!”
Dương Thanh nhận điện thoại: “Để chiếm đoạt hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương, ông chủ Hoàng nhọc công thật đấy”.
“Nếu cậu đã biết, tôi cũng không cần nói gì nữa. Bây giờ cậu chọn đi, đồng ý đầu hàng nhà họ Hoàng, tôi sẽ giúp cậu đối phó gia tộc Vũ Văn!”
Hoàng Thiên Hành nói thẳng vào vấn đề.
Lão ta không hề hay biết, đến cả Đông Tà cũng bị Dương Thanh đánh bại dễ như trở bàn tay.
Nếu không, sao lão ta dám nói như vậy?
Dương Thanh cười nhạo nói: “Giúp tôi đối phó gia tộc Vũ Văn sao? Ông chủ Hoàng đúng là giả dối!”
“Chết tiệt! Cậu nói cái gì?”
Hoàng Thiên Hành nổi giận rống lên: “Cậu biết mình đang nói chuyện với ai không? Câu nói này đủ để tôi khiến cậu chết không có chỗ chôn đấy!”
“Ông chủ Hoàng biết tôi ghét loại người nào nhất không?”, Dương Thanh chợt hỏi.
“Tôi không cần biết cậu ghét ai. Tôi chỉ biết nếu cậu không chịu đầu hàng nhà họ Hoàng, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cậu!”, Hoàng Thiên Hành giận dữ quát.
“Xem ra giữa chúng ta không còn gì để nói!”
Dương Thanh châm chọc nhìn Cao Hùng đang sợ run người, cười híp mắt nói: “Nhưng tôi có thể nói cho ông biết, sau này người nhà họ Hoàng dám đặt chân vào hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương, giết không tha!”
“Khiêu khích tôi sẽ là cơn ác mộng lớn nhất đời ông!”
Dứt lời, Dương Thanh cúp máy luôn.
Hoàng Thiên Hành đang ở Yến Đô xa xôi nghe thấy tiếng máy bận, lập tức nổi trận lôi đình: “Chết tiệt! Sao cậu dám cúp điện thoại của tôi?”
Khi lão ta gọi thêm lần nữa, đối phương đã tắt máy.
Hiện giờ lão ta đã ý thức được điều gì đó, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Có lẽ Cao Hùng đang ở cùng đám người Hoàng Chính, tức là Đông Tà cũng ở đó.
Vậy mà Cao Hùng vẫn rơi vào tay Dương Thanh, chẳng lẽ Đông Tà đã bị đánh bại rồi sao?
Nhưng lão ta không hiểu một thằng nhóc tỉnh lẻ lấy đâu ra can đảm uy hiếp lão ta?
Trong phòng họp của công ty hữu hạn Hoàng Hôn Phúc Thọ Viên trên tầng mười sáu cao ốc Trung Ích ở Giang Hải.
Sau khi cúp máy, Dương Thanh tiện tay bóp nát điện thoại của Cao Hùng.
Anh híp mắt nhìn ông ta, lạnh giọng nói: “Xem ra ông chủ của ông đã bỏ rơi ông rồi. Vậy thì tôi chỉ có thể giết ông!”
“Bịch!”
Cao Hùng quỳ sụp xuống đất, gương mặt nhăn nheo tràn đầy hoảng sợ: “Xin cậu tha cho tôi một mạng. Tôi chỉ nghe lệnh làm việc, tất cả đều không liên quan tới tôi!”
Cảnh tượng này rất không thích hợp.
Một ông già hơn sáu mươi tuổi quỳ dưới chân một người chưa tới ba mươi tuổi xin tha.
Những người còn lại đều sợ ngây người, không dám hé răng nửa lời.
Hiện giờ bọn họ chỉ có thể cầu mong Dương Thanh sẽ tha cho bọn họ.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn ông ta như đang nhìn một xác chết.
“Yên tâm, ông vẫn còn giá trị lợi dụng, tạm thời chưa chết được đâu!”
Dương Thanh cười lạnh một tiếng.
Anh đứng dậy nói: “Đi theo tôi!”
Cao Hùng sửng sốt, lập tức mừng rỡ vội nói: “Cảm ơn cậu Thanh! Cảm ơn cậu Thanh!”
“Bịch!”
Dương Thanh đang định rời đi, chợt một bóng người xông tới quỳ xuống trước mặt anh, cúi đầu cung kính nói: “Xin hãy cho tôi đi theo cậu!”
Cao thủ xếp thứ ba nhà họ Hoàng, Đông Tà!
Lão ta làm vậy khiến mọi người kinh ngạc trợn tròn mắt.
Nhất là Cao Hùng không ngậm nổi miệng.
Đông Tà là cao thứ xếp thứ ba của nhà họ Hoàng, ông ta biết lão ta rất kiêu ngạo.
Vậy mà giờ đây lão ta lại chủ động quỳ xuống cầu xin Dương Thanh thu nhận.
Đây chính là cao thủ hàng đầu của một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô!
Đông Tà vốn là người luyện võ, suy nghĩ khác hẳn đám người Cao Hùng.
Lão ta tin thực lực của Dương Thanh đã tới cấp bậc tông sư Hóa Kình.
Người như anh có thể nằm trong top đầu thế giới, lão ta không thể nào sánh được với anh, càng không có tư cách sánh với anh.
Đến cả sư phụ lão ta luyện cả đời cũng không thể đạt được tới cấp bậc này.
Nếu được đi theo Dương Thanh, được anh truyền dạy, lão ta sẽ có cơ hội đạt tới cấp bậc mỗi người luyện võ đều thèm muốn.
“Ông nghĩ tôi cần một người nhà họ Hoàng, một kẻ phản bội chủ nhân đi theo sao?”, Dương Thanh lạnh lùng nói.
Đông Tà hoảng hốt nhưng vẫn không chịu từ bỏ: “Tôi chỉ là người làm thuê của nhà họ Hoàng, hợp đồng làm việc cũng hết hạn rồi, không phải phản bội!”
“Từ nay về sau Đông Tà tôi chỉ nguyện đi theo cậu Thanh!”
“Xin cậu Thanh cho tôi thêm cơ hội!”
Đông Tà thành khẩn nói, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Dương Thanh, không hề nao núng.