Chiến Thần Ở Rể

Chương 742: Chương 742: Đi tìm con




Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn đều sững sờ vì sự dứt khoát của Dương Thanh.

Lúc trước xảy ra xung đột với Tiết Khải vẫn còn cơ hội thương lượng, nhưng nếu giết Tiết Minh thì giữa Dương Thanh và nhà họ Tiết chỉ có một bên sống.

Tiết Minh càng hoảng sợ không thôi, gã đã nói rõ thân phận của mình rồi thế mà Dương Thanh vẫn muốn giết gã.

“Tôi là người nhà họ Tiết, là Vương tộc của Chiêu Châu. Có lẽ trong mắt các người tám gia tộc lớn ở Yến Đô đã là gia tộc hàng đầu rồi đúng không? Nhưng tôi nói cho các người biết, trước mặt nhà họ Tiết, tám gia tộc đó dù có liên thủ với nhau cũng chẳng là gì đối với chúng tôi“.

Tiết Minh nghĩ Dương Thanh không biết Vương tộc nhà họ Tiết là gia tộc mạnh cỡ nào nên vội vàng giải thích.

Nhưng Dương Thanh vẫn hờ hững, không hề có ý định buông tha cho gã.

“Giết!”

Hàn Khiếu Thiên không do dự nữa, lập tức ra lệnh, hai tên cao thủ xông thẳng lên giết Tiết Minh.

Rốt cuộc Tiết Minh cũng biết sợ, sắc mặt xanh lét, vội vã cầu xin nói: “Tôi biết sai rồi, xin anh đừng giết tôi. Tôi có tiền, có rất nhiều tiền, chỉ cần anh tha cho tôi, tôi sẽ đưa tiền cho anh!”

“Một tỷ! Tôi cho anh một tỷ. Chỉ xin anh tha cho tôi một con đường sống!”

Thấy Dương Thanh thờ ơ không động lòng, Tiết Minh cắn răng nói: “Hai tỷ, tôi sẽ cho anh tất cả tiền của tôi, anh đừng giết tôi, tôi sẽ không dám nữa“.

Cao thủ nhà họ Hàn rạch một dao, một đường máu nở rộ trên cổ của Tiết Minh.

Hai mắt Tiết Minh trợn ngược, trong con ngươi ngập tràn sợ hãi, cơ thể ngã thẳng xuống đất, chết không nhắm mắt.

Cho đến chết gã cũng không biết rốt cuộc Dương Thanh là ai mà lại dám nói giết là giết gã ngay tắp lự.

Nếu biết sẽ bỏ mạng lại thành phố Giang Hải heo hút này, gã sẽ không đến đây tham gia trò vui nhưng giờ có hội hận cũng muộn rồi.

“Cậu Thanh, bây giờ chúng ta phải làm gì?”

Hàn Khiếu Thiên nghiêm túc hỏi.

Dương Thanh hờ hững nhìn thi thể của Tiết Minh nói: “Nếu nhà họ Tiết muốn chơi, tôi sẽ chơi tới cùng“.

“Dọn dẹp hiện trường sạch sẽ, những việc xảy ra ở đây không được nói với bất kỳ ai!”

Tuy Dương Thanh không sợ nhà họ Tiết trả thù nhưng nếu có thể khiến nhà họ Tiết khó chịu vì chuyện này, anh cũng rất vui.

Đương nhiên Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn cũng biết việc này rất nghiêm trọng nên vội vàng bảo đảm nói: “Cậu Thanh yên tâm, việc này tuyệt đối sẽ không bị lộ ra ngoài!”

“Được, đừng quên xóa camera đấy!”

Dương Thanh lại nhắc nhở.

“Dạ!”

Hai người đồng thanh nói.

Dương Thanh lặng lẽ rời đi, không hề bận tâm về cái chết của Tiết Minh. Nhà họ Quan và nhà họ Hàn đương nhiên sẽ xử lý tốt mọi việc.

Bây giờ nhà họ Hàn và nhà họ Quan là hai gia tộc đứng đầu Giang Bình, nếu bọn họ không xử lý tốt việc này, sẽ không có tư cách đi Yến Đô với Dương Thanh.

Sau khi Dương Thanh trở lại dinh thự Vân Phong, Tần Thanh Tâm và Tần Y đang lo lắng chờ anh.

“Chồng!”

“Anh rể!”

Thấy Dương Thanh về nhà, Tần Thanh Tâm và Tần Y chạy vội tới kiểm tra kỹ càng, sau khi xác định Dương Thanh không bị thương gì, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là hai người vẫn không dám ngồi xuống, cứ đứng trước mặt Dương Thanh như đứa trẻ phạm lỗi.

Nhất là Tần Y, vẻ mặt càng tự trách.

Dù sao Tần Thanh Tâm vốn cũng không tin Dương Thanh có gì với Tô San nhưng Tần Y lại nhất định kéo Tần Thanh Tâm rời đi nên mới xảy ra những việc sau này.

“Anh rể, xin lỗi!”

Cuối cùng Tần Y cũng đỏ hoe mắt nói: “Đều tại em. Nếu không phải em dẫn chị bỏ đi thì sẽ không xảy ra những chuyện lúc nãy, Tiền Bưu cũng không bị thương nặng như vậy“.

Tần Thanh Tâm cũng rất áy náy, vội vàng nói: “Đều là lỗi của em, chúng ta là vợ chồng lẽ ra em nên tin tưởng anh nhưng em lại không cho anh bất kỳ cơ hội giải thích nào“.

“Chị nói gì vậy? Rõ ràng là chị không tin anh rể ngoại tình mà, đều tại em khăng khăng muốn dẫn chị ra khỏi nhà”, Tần Y vội vàng nói.

Nhìn hai chị em tranh nhau nhận lỗi, Dương Thanh không còn giữ được dáng vẻ cố ý làm mặt lạnh lúc nãy nữa, phá lên cười.

“Được rồi, anh không đùa hai người nữa, anh thật sự không tức giận“.

Dương Thanh cười nói: “Còn nữa, Tiền Bưu cũng không sao rồi. Lúc nãy anh đã đến bệnh viện thăm, Tiền Bưu chỉ bị thương ngoài da thôi, tĩnh dưỡng một thời gian là được“.

Lúc nãy Dương Thanh quả thật có đến bệnh viện, sau khi xác nhận Tiền Bưu không sao mới trở về nhà.

Hơn nữa, lúc anh đến Tiền Bưu đã tỉnh lại.

Ông ta vốn là Vua Bóng Đêm xuất thân từ biên giới phía Bắc, sao có thể vì một chút vết thương ngoài da mà tổn thương đến gân cốt được chứ?

Nghe Dương Thanh nói Tiền Bưu không sao, hai chị em mới yên tâm.

“Nhưng cũng vì chúng em tùy hứng nên Tiền Bưu mới bị thương“.

Tần Thanh Tâm vẫn tự trách không thôi.

Dương Thanh bước lên ôm Tần Thanh Tâm vào lòng dịu dàng nói: “Tiền Bưu sẽ không trách hai em đâu, hai em đừng suy nghĩ quá nhiều“.

“Anh chị cứ rải cẩu lương đi! Em trở về phòng đây!”

Tần Y tức giận lườm hai người, sau đó tức giận chạy về phòng mình.

Tần Thanh Tâm đỏ mặt, xấu hổ đến nỗi không dám nhìn Dương Thanh.

Dương Thanh cũng khó có dịp thấy được dáng vẻ e thẹn như vậy của Tần Thanh Tâm. Vốn dĩ cô đã là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, lúc này lại e thẹn, hai má ửng hồng, cực kỳ quyến rũ.

Hai vợ chồng đã xa nhau một thời gian, Dương Thanh thật sự rất khó chịu, bây giờ lại đang ôm người đẹp trong lòng, cảm giác khó chịu kia càng lúc càng mãnh liệt.

Chờ sau khi lấy lại tinh thần lại, Tần Y giận dữ nói: “Không biết xấu hổ!”

Tất cả manh mối về hiện trường Tiết Minh bị giết, bao gồm việc Tiết Minh đi Karaoke Thời Gian Tuyệt Vời đều bị nhà họ Hàn xử lý sạch sẽ.

Dường như người tên Tiết Minh này chưa bao giờ đến Giang Hải.

Nhưng dù sao cũng là một người đang sống sờ sờ không thể vô duyên vô cớ mất tích được.

Mãi đến ngày thứ hai, bố của Tiết Khải gọi điện đến báo cho anh ta biết: “Thằng Minh vốn ham chơi, tối qua đã đi Giang Bình tìm con, con trông chừng nó cho cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện“.

Nghe bố mình nói thế, sắc mặt Tiết Khải nhất thời cứng ngắc: “Tối qua thằng Minh đến tìm con sao? Sao nó không liên lạc với con?”

“Không phải thằng nhóc này đều thích lẽo đẽo theo con sao? Lần này, tại sao nó lại không liên lạc với con?”

Bố của Tiết Khải cũng rất bất ngờ.

Từ nhỏ Tiết Minh đã được sinh ra trong nhung lụa, được cả nhà hết mực thương yêu, chiều chuộng.

Tuy đã hai mươi lăm tuổi nhưng trong lòng Tiết Khải, Tiết Minh vẫn là một đứa trẻ, anh ta cũng rất yêu thương đứa em trai này.

Không biết tại sao Tiết Khải bỗng có dự cảm không lành. Tối qua mí mắt anh ta giật liên hồi, đã vậy cũng rất cáu gắt, vốn còn tưởng là vì việc đối chọi với Dương Thanh nữa.

Nhưng bây giờ xem ra hình như không phải là vì Dương Thanh.

“Bố, con không nói với bố nữa, con liên lạc với thằng Minh đây“.

Sau khi cúp điện thoại, Tiết Khải lập tức gọi điện thoại cho Tiết Minh.

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.