Từng giây trôi qua, Ngải Lâm vẫn bận rộn trị liệu, thế nhưng không phải trải qua nhiều bước phức tạp như trước nữa.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng ồn ào huyên náo.
“Ở ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”
Viện trưởng cau mày, không vui hỏi.
“Để tôi ra xem thử!”, một cậu bác sĩ trẻ tuổi nhanh trí nói.
“Rầm!”
Nhưng cậu ta vừa đi tới cửa phòng bệnh, cánh cửa đã bị phá tan tành. Một đám người xông vào phòng bệnh.
“Các người muốn làm gì?”
Viện trưởng kinh sợ hét lớn.
“Chúng tôi muốn tìm chuyên gia Ngải Lâm!”
“Chuyên gia Ngải Lâm, bố tôi bị nhiễm trùng đường tiết niệu. Bác sĩ nói chỉ cô mới cứu được ông ấy!”
“Chuyên gia Ngải Lâm, ông nội tôi trúng gió rồi. Cô là chuyên gia giỏi nhất đất nước, chắc chắn có thể chữa khỏi cho ông ấy. Xin cô hãy cứu ông nội tôi!”
“Chuyên gia Ngải Lâm, vợ tôi bị tai nạn giao thông trở thành người thực vật. Nghe nói cô có thể chữa được, xin cô hãy cứu vợ tôi với!”
…
Hơn chục người xông vào phòng bệnh vây quanh Ngải Lâm, mồm năm miệng mười kể lể người thân bị bệnh gì, muốn nhờ Ngải Lâm cứu giúp.
Không chỉ như vậy, bên ngoài vẫn có rất đông người không ngừng tràn vào phòng bệnh. Chẳng mấy chốc cả căn phòng đã không còn chỗ đứng.
Dương Thanh híp mắt lại, lặng lẽ nhìn Châu Ngọc Thúy. Rốt cuộc bà ta cũng không thể ngồi yên được nữa rồi à?
“Thanh Tâm, sao nhiều người tới vậy? Con mau bảo Dương Thanh bảo vệ bố con, đừng để ông ấy bị thương”, Châu Ngọc Thúy lo lắng nói.
Nghe vậy Tần Thanh Tâm mới kịp phản ứng, vội gọi: “Dương Thanh, anh ngăn họ lại đi, đừng để họ làm bố bị thương!”
“Ừ!”
Dương Thanh không nhiều lời, đi thẳng lên đứng chắn trước giường bệnh của Tần Đại Dũng.
Căn phòng vô cùng hỗn loạn.
Tiêu Tiêu cũng hoảng sợ nắm chặt tay Tần Thanh Tâm.
“Thanh Tâm, mẹ thấy vẫn có người muốn vào trong. Một mình Dương Thanh rất khó bảo vệ được bố con, con cũng ra giúp cậu ấy đi. Mẹ sẽ đưa Tiêu Tiêu ra ngoài trước để con bé không bị thương”, Châu Ngọc Thúy vội nói.
Dương Thanh ngăn trước giường Tần Đại Dũng đã bị đám người kia chen vào trong, rất khó thoát ra.
Châu Ngọc Thúy thầm đắc ý.
Tần Thanh Tâm cũng thấy còn người chen vào trong phòng, không chút do dự dặn dò Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, con ra ngoài với bà ngoại trước, lát nữa mẹ sẽ tìm con sau, được không?”
“Vâng ạ, con chờ mẹ!”, Tiêu Tiêu ngoan ngoãn đáp.
“Nhờ mẹ trông Tiêu Tiêu giúp con!”, Tần Thanh Tâm trịnh trọng nói.
“Con yên tâm, có mẹ ở đây con bé sẽ không gặp chuyện gì đâu”, Châu Ngọc Thúy cam đoan.
“Hai người mau đi đi!”
Nói xong, Tần Thanh Tâm cũng chen tới chỗ Dương Thanh.
Khó khăn lắm mới chữa trị được cho Tần Đại Dũng, ông ấy sắp tỉnh lại mà bị va chạm sẽ không tốt.
Châu Ngọc Thúy dễ dàng đưa Tiêu Tiêu ra khỏi bệnh viện.
Bước ra khỏi cổng bệnh viện, rốt cuộc bà ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Bà ta đứng ngó nghiêng một lúc, nhanh chóng trông thấy một chiếc Maybach màu đen mang biển của tỉnh lỵ quen thuộc, là xe của Mạnh Thiên Kiêu.
Châu Ngọc Thúy vui mừng dẫn Tiêu Tiêu đi tới.
“Các người là ai?”
Bà ta đang chuẩn bị lên xe thì phát hiện ông ta không ở đó, chỉ có một người đàn ông trung niên lạ mặt.
“Bà là Châu Ngọc Thúy phải không? Ông Mạnh dặn chúng tôi tới đón hai người”.
Người kia lên tiếng hỏi, đáy mắt tràn đầy sát khí.
Nghe gã giải thích, Châu Ngọc Thúy mới yên tâm lên xe.
Lúc gặp Mạnh Thiên Kiêu, bà ta đã quan sát xe của ông ta nên chỉ cần nhìn một cái là đã nhận ra ngay.
“Bà ngoại ơi chúng ta đi đâu thế?”
Tiêu Tiêu hoảng sợ kéo tay Châu Ngọc Thúy hỏi nhỏ.
Bà ta sa sầm mặt, quát tháo: “Câm miệng!”
Tiêu Tiêu vốn đang sợ hãi lại bị quát, mếu máo muốn khóc nhưng lại không dám, trông rất đáng thương.
Người đàn ông trung niên bên cạnh thấy vậy lạnh lùng nhìn Châu Ngọc Thúy: “Con bé có bà ngoại như bà đúng là bất hạnh!”
Dứt lời, gã mỉm cười hiền hòa nói với Tiêu Tiêu: “Cháu đừng sợ, chúng ta đang đi tới một nơi rất tốt, lát nữa bố mẹ sẽ đến đón cháu”.
- ---------------------------