Chiến Thần Ở Rể

Chương 1383: Chương 1383: Đừng tổn thương anh ta






Quách Thắng cũng không ngờ nhà họ Lý lại gấp gáp muốn thành hôn như vậy, nên nhất thời hơi do dự.

Dù sao Quách Sở Sở cũng là đứa cháu lão ta thích nhất, nếu không phải Quách Sở Sở là con gái, lão ta thậm chí còn muốn để cô ta thừa kế vị trí chủ gia tộc.

Có thể nói trong lớp con cháu trẻ tuổi cùng lứa, Quách Sở Sở thật sự là người hội tụ những điểm ưu tú nhất, thậm chí ngay các chú bác bề trên cũng không bằng cô ta.

Nên một đứa cháu ưu tú như vậy, sao Quách Thắng lại chịu gả cô ta ra ngoài?

Chỉ là hiện giờ nhà họ Quách nhìn như mạnh mẽ, thậm chí có cả cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh trấn giữ, dẫu sao đã tốn rất nhiều tiền mới mời được những cao thủ đứng đầu đó.

Nhưng nếu như dùng tiền mới tới, đương nhiên có thể bị người khác tiêu tiền mời đi.

Cho dù không nỡ để Quách Sở Sở đi, lão ta cũng chỉ có thể gả cô ta ra ngoài.

“Ông nội, cháu không đồng ý!”

Quách Sở Sở đỏ mắt nói.

Thấy Quách Sở Sở cự tuyệt, sắc mặt Lý Bảo Phong nhất thời vô cùng khó coi, Quách Thắng dù không chịu, nhưng cũng không thể để Quách Sở Sở từ chối ngay trước mặt nhà họ Lý, nên lập tức cau mày quát lớn: “Từ bao giờ cháu cũng không hiểu chuyện như vậy?”

Quách Sở Sở ngân ngấn lệ, đỏ mắt nói: “Ông nội, chuyện gì cháu cũng có thể đồng ý với ông, duy chỉ có chuyện hôn nhân cháu không thể vâng theo!”

“Im miệng!”

Quách Thắng tức giận quát.

Lúc này, Quách Sở Sở mới không nói thêm gì nữa, khuôn mặt đầy vẻ uất ức. Cô ta biết, ông nội đang mang trên lưng áp lực lớn đến thế nào.

Nhưng bảo cô ta cứ gả và nhà họ Lý như vậy, cô ta thật sự không cam lòng.

“Ông nội, cháu có thể gả vào nhà họ Lý, nhưng chồng tương lai của cháu ít nhất cũng phải có thực lực võ thuật mạnh hơn cháu, nếu không cháu tuyệt đối không đồng ý!”

Quách Sở Sở bỗng nhiên nói.

Nghe cô ta nói vậy, trong mắt Lý Bảo Phong càng lộ vẻ tức giận.

Bởi vì Quách Sở Sở không chỉ có tài năng kinh doanh giỏi nhất trong thế hệ trẻ của nhà họ Quách, mà còn là người có thiên phú võ thuật cao nhất.

Cô ta mới chỉ hai mươi tám tuổi đã đạt đến cảnh giới Vương Cảnh đỉnh phong.

Mà anh ta năm nay đã ba mươi mốt tuổi, cảnh giới võ thuật mới miễn cưỡng đột phá Vương Cảnh hậu kỳ.

Hôm nay, Quách Sở Sở lại nói trừ khi cảnh giới võ thuật của Lý Bảo Phong vượt qua cô ta, mới chịu gả cho anh ta.

Lý Bảo Phong cho là Quách Sở Sở đang làm nhục mình!

“Nếu quả thật dựa theo tiêu chuẩn đó của em để lập gia đình, chỉ sợ trong lớp người trẻ đồng lứa ở Chiêu Châu này cũng chẳng có ai có tư cách cưới em”.

Lý Bảo Phong mặt đầy vẻ châm chọc nói: “Đương nhiên, ngoài gia tộc Cổ Võ!”

“Theo như em nói, vậy chỉ có thiên tài võ thuật của gia tộc Cổ Võ mới có tư cách cưới em?”

Quách Sở Sở hung hăng trợn mắt trừng Lý Bảo Phong: “Tôi chưa từng nói như vậy, chính anh vô dụng cũng đừng cho là trên đời này ai cũng vô dụng như anh. Dương Thanh ở Yến Đô nghe nói mới chỉ hai mươi tám tuổi đã là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, anh ta cũng đâu phải là người của gia tộc Cổ Võ”.

Nghe Quách Sở Sở nói mình vô dụng, vẻ mặt Lý Bảo Phong nhất thời trở nên vặn vẹo, cả giận nói: “Khốn nạn, cô nói ai vô dụng?”

Anh ta không chút để ý đến người đứng đầu nhà họ Quách – Quách Thắng vẫn ở đây, tức giận mắng Quách Sở Sở là con khốn.

Quách Thắng nhíu mày, khi nhìn về phía Lý Bảo Phong, đáy mắt sâu thẳm thoáng sẹt qua tia sát ý.

Tựa như cảm nhận được sát ý của Quạch Thắng, Lý Bảo Phong cười lạnh một tiếng, nhìn về phía lão ta, nói: “Ông chủ Quách, cháu nghe nói nhà họ Quách đã tiêu tốn rất nhiều tài lực mới mời được ông Lục tới đây đúng không?”

“Cháu còn nghe nói, chỉ khi nhà họ Quách đối mặt với giờ khắc sinh tử tồn vong, ông Lục mới ra tay giúp đỡ”.

“Ngoài cao thủ này ra, mấy cao thủ Thần Cảnh kia cũng là nhà họ Quách tiêu tốn rất nhiều tài lực mới mời tới được, đúng không?”

“Ông nói, nếu có một ngày nhà họ Lý chúng cháu trả giá cao hơn, bọn họ có thể phản bội nhà họ Quách không đây?”

Thái độ của Lý Bảo Phong khác hẳn, giọng điệu trịch thượng. Sau khi nghe anh ta nói một hồi, sắc mặt Quách Thắng lập tức thay đổi, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.

Nhưng chuyện này đều là chuyện cơ mật của nhà họ Quách, không thể nào lộ ra ngoài, nhưng bây giờ Lý Bảo Phong lại biết.

Hiển nhiên nhà họ Lý đã biết rồi.

Nếu tin tức này truyền ra ngoài, sợ là cho dù nhà họ Lý không ra tay với nhà họ Quách, họ cũng sẽ bị những gia tộc khác nhằm vào.

Đến lúc đó, nhà họ Quách thật sự sẽ bị diệt vong.

“Bảo Phong, xem cháu nói kìa, chờ cháu cưới Sở Sở, chúng ta thành người một nhà rồi, sau này cũng không cần gọi ông là ông chủ Quách nữa, cứ gọi ông nội cùng Sở Sở là được”.

Quách Thắng vội vàng nói, sau đó còn nhắc thêm: “Bảo Phong, nếu ông nội cháu muốn cháu và Sở Sở thành hôn trước đại thọ tám mươi của ông ấy, như vậy cũng tốt, thời gian hôn lễ nhà cháu định đi, chọn được ngày thì thông báo với nhà ông là được”.

“Ha ha!”

Lý Bảo Phong đắc ý cười lớn: “Được, nếu đã như vậy, đợi xác định thời gian xong cháu sẽ thông báo cho Sở Sở”.

Quách Sở Sở mặt đầy không cam lòng, nhưng cũng biết lúc này từ chối sẽ chỉ mang đến đại nạn cho nhà họ Quách.

Cho dù cô ta không đồng ý, nhà họ Quách cũng sẽ không cho phép.

“Ông nội, cháu còn có một việc muốn xin ông!”

Lý Bảo Phong bỗng nhiên lại nói.

“Cháu nói đi!”, Quách Thắng nói.

Lý Bảo Phong cười ha ha nhìn Quách Sở Sở, sau đó nói với Quách Thắng: “Là như vậy, hôm nay khi trở về nhà họ Quách, Sở Sở có dẫn về một anh chàng trẻ tuổi. Cháu nghe người ta nói Sở Sở còn sắp xếp anh chàng kia ở trong phòng của cô ấy”.

“Dù sao Sở Sở cũng là vợ chưa cưới của cháu, nếu mấy chuyện như cô ấy mang người đàn ông trẻ tuổi khác về phòng mình truyền ra ngoài, như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của hai nhà chúng ta”.

“Cho nên cháu muốn nhờ ông Quách đồng ý giao gã trai trẻ kia cho cháu xử lý”.

Mỗi lần trở về nhà họ Quách, Quách Sở Sở sẽ tới báo cáo, nên Quách Thắng thật sự không biết chuyện Quách Sở Sở mang Dương Thanh trở về.

Lúc này nghe Lý Bảo Phong nói vậy, lão ta nhất thời thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Quách Sở Sở, chất vấn: “Sở Sở, có chuyện này sao?”

Quách Sở Sở nhất thời hơi bối rối, vội vàng giải thích: “Ông nội, cháu không có bất kỳ quan hệ gì với anh ta, ngay cả tên anh ta là gì cháu cũng không biết”.

“Anh ta chỉ là một người bình thường vô tội, cháu không muốn hại anh ta, nên mới mang anh ta về nhà họ Quách tạm thời né tránh”.

Sau khi xác nhận, Quách Thắng vung tay tức giận cho giáng một bạt tai lên mặt Quách Sở Sở, cả giận nói: “Khốn nạn, cháu đã là vợ chưa cưới của Bảo Phong rồi, lại dám đưa người đàn ông khác trở về, cho dù cháu không quen biết cậu ta cũng không thể làm thế!”

“Bảo Phong, cháu yên tâm, nhà họ Quách nhất định sẽ cho cháu một câu trả lời!”

“Ông nội!”

Khóe miệng Quách Sở Sở có máu tươi chảy ra, khi nhìn về phía Quách Thắng, ánh mắt cô ta đầy vẻ thất vọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.