Câu nói năng lực không đủ của Ngải Xuyên khiến Ngải Minh Húc lập tức thẹn quá hóa giận: “Ông im ngay! Tôi thừa nhận ông đã bồi dưỡng tôi, nhưng sao ông dám nói năng lực của tôi không đủ?”
“Nếu tôi không đủ năng lực, sao mấy sản nghiệp ông giao cho tôi phụ trách lại sinh lời?”
“Nếu tôi không đủ năng lực, sao hiện giờ lại có thể cầm quyền quản lý gia tộc?”
Cảm xúc của Ngải Minh Húc rất bất ổn.
Ngải Xuyên lại cực kỳ bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Anh thực sự tưởng lợi nhuận của mấy sản nghiệp anh phụ trách kia đều nhờ anh cả sao?”
“Chẳng lẽ không phải?”, Ngải Minh Húc cả giận hỏi.
“Đương nhiên không phải!”
Ngải Xuyên tiếc hận nói: “Nếu tôi không âm thầm trợ giúp, anh nghĩ những sản nghiệp đó có thể sinh lời được sao?”
“Bởi vì tôi biết anh chỉ coi trọng cái lợi trước mắt, mơ tưởng xa vời, lòng tự trọng lại cao nên dù sản nghiệp anh phụ trách không ngừng thua lỗ, tôi vẫn kiên trì để anh làm, còn tôi chỉ âm thầm trợ giúp”.
Ngải Minh Húc khó tin, lảo đảo lùi về sau: “Không thể nào. Chuyện này không thể như vậy được. Tất cả đều là công của tôi, sao có thể là nhờ ông trợ giúp phía sau được?”
“Sao lại không thể?”
“Mấy sản nghiệp anh phụ trách có cái nào không thiệt hại mấy tỷ mới bắt đầu có lãi hả?”
“Anh thực sự cho rằng, sản nghiệp đang xuống dốc đột nhiên khôi phục đều là nhờ may mắn cả sao?”
Ngải Xuyên châm chọc hỏi, trong lòng lại thấy bi thương.
Đến tận lúc này, Ngải Minh Húc mới tỉnh ngộ. Thì ra thành công ông ta có được đều là nhờ Ngải Xuyên âm thầm trợ giúp ở phía sau.
Đúng như lời Ngải Xuyên nói, những sản nghiệp do Ngải Minh Húc phụ trách đều từng rơi vào tình trạng sắp phá sản mới bỗng nhiên hồi sinh.
Lúc ấy, Ngải Minh Húc còn không hiểu tại sao lại dần dần sinh lời, chưa từng nghĩ tới Ngải Xuyên mà chỉ coi là may mắn.
Hôm nay nghe Ngải Xuyên nói, ông ta mới biết được sự thật.
“Thì ra năm đó nhà họ Ngải tổn thất nghiêm trọng đều là vì Ngải Minh Húc gây ra”.
“Phải đó. Thì ra sau này bắt đầu sinh lời đều nhờ ông cụ ra tay”.
“Xem ra chúng ta trách lầm ông cụ rồi. Ông ấy thực sự vì nhà họ Ngải nên mới âm thầm làm nhiều chuyện như vậy. Ông ấy đã bảy mươi tuổi rồi, nắm giữ quyền lực và tài sản khổng lồ như vậy còn ý nghĩa gì?”
Người nhà họ Ngải cũng nhớ lại, mấy năm trước quả thật từng có chuyện như thế, gần nửa sản nghiệp của gia tộc đều do Ngải Minh Húc quản lý.
Khi đó, ai cũng hiểu Ngải Xuyên đang định nhường lại vị trí chủ gia tộc nên mới lần lượt giao sản nghiệp cho Ngải Minh Húc.
Nhưng sau này không biết tại sao, mấy sản nghiệp do Ngải Minh Húc phụ trách đều lỗ lớn. Chỉ là khi đó bọn họ còn chưa tỏ tường, chỉ sau một đêm những sản nghiệp này đã bắt đầu sinh lời.
Cũng chính từ lúc đó, Ngải Xuyên tước đoạt một phần sản nghiệp trong tay Ngải Minh Húc.
Dù vậy Ngải Minh Húc vẫn nắm giữ nhiều sản nghiệp nhất trong gia tộc.
Bây giờ nghe Ngải Xuyên giải thích, bọn họ mới vỡ lẽ. Thì ra Ngải Xuyên muốn âm thầm bồi dưỡng Ngải Minh Húc nên mới làm vậy.
“Không! Nhất định ông đang lừa tôi! Đối với ông, tôi chỉ là một thằng vô dụng, không xứng làm con trai ông. Ông chỉ không muốn tôi thừa kế gia tộc nên mới cố ý nói như vậy”.
“Ông giữ vị trí chủ gia tộc quá lâu, đã quen với việc có địa vị cao nên mới lần lữa không muốn giao vị trí chủ nhà cho tôi”.
Ngải Minh Húc đỏ bừng mắt hét lên như phát điên, không chịu tiếp nhận sự thật.
Ngải Xuyên cảm thấy tim mình tan nát. Sao lão ta lại coi con mình là kẻ vô dụng được?
Sao lão ta lại không muốn giao vị trí chủ gia tộc cho con mình?
Chỉ cần Ngải Minh Húc giỏi hơn một chút, ít nhất có thể giữ ổn định biên độ tăng trưởng nhỏ của sản nghiệp gia tộc mà không cần lão ta âm thầm trợ giúp, lão ta đã vui lắm rồi.
Nhưng Ngải Minh Húc không làm được nên lão ta mới buộc phải tiếp tục nhọc công quản lý gia tộc, nghĩ cách tìm nơi che chở cho nhà họ Ngải.
Tất cả đều vì Ngải Minh Húc, vì nhà họ Ngải.
Thế nhưng trong mắt Ngải Minh Húc, lão ta lại thành kẻ chuyên quyền độc đoán.
“Bố đừng tự lừa mình dối người nữa. Chắc chắn bố biết ông nói thật mà. Sao bố không chịu thừa nhận sai lầm của mình?”
Ngải Lâm hô lên, nước mắt giàn giụa.
- ---------------------------