Lúc này không chỉ đám cao thủ nhà họ Khương, đến cả Dương Thanh cũng kinh ngạc tột độ.
Vừa rồi Khương Hoa vẫn ở Vương Cảnh trung kỳ, thậm chí còn bị thương nặng, tại sao đột nhiên lại tăng vọt lên Thần Cảnh?
Dưới Thần Cảnh đều là sâu kiến.
Bây giờ Khương Hoa vô cùng nguy hiểm. Dù toàn bộ cao thủ Vương Cảnh của nhà họ Khương liên thủ cũng không đánh lại được lão ta.
“Các người còn muốn giữ chân tôi lại nữa không?”
Khương Hoa không thèm trả lời ông chủ nhánh hai, khinh bỉ nhìn đám người, cười lạnh hỏi.
“Ông ta không phải ông chủ nhánh ba!”
Đúng lúc này, Phùng Tiểu Uyển bỗng hô to một tiếng: “Ông ta chính là cổ sư khống chế mười mấy cao thủ kia!”
“Cái gì?”
Lời của Phùng Tiểu Uyển như sét đánh bên tai khiến đám người nhà họ Khương đều chết lặng.
Rõ ràng là ông chủ nhánh ba của nhà họ Khương, sao lại biến thành cổ sư được?
“Mọi người phải tin tôi, ông ta thực sự chính là cổ sư có thể khống chế cao thủ”.
Vẻ mặt của Phùng Tiểu Uyển rất sốt ruột: “Thực lực hiện giờ không phải thực lực thuộc về ông ta, mà là trùng mẹ thúc đẩy tiềm lực của ông ta mới khiến thực lực tăng vọt”.
“Nhưng một khi sử dụng bí thuật này sẽ khiến tim ông ta bị tổn thương rất lớn. Muốn khôi phục lại như cũ e là cả đời này đều không còn cơ hội”.
“Ông ta chỉ muốn chạy trốn nên mới dùng bí thuật cưỡng chế tăng thực lực của mình lên”.
Nghe thấy thế, đám người nhà họ Khương đều cảm thấy như đang nằm mơ. Đại sư cổ thuật thực sự có thể làm được như vậy sao?
Trong mắt Khương Hoa tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm Phùng Tiểu Uyển.
“Mày chết đi!”
Lão ta gần như nghiến răng nói ra mấy chữ này.
Ngay sau đó, khối đá xanh dưới chân lão ta lập tức hóa thành bột mịn, cơ thể biến mất ngay tại chỗ.
Một luồng khí thế khủng bố càn quét về phía Phùng Tiểu Uyển.
Phùng Tiểu Uyển chỉ nóng vội nói ra bí mật của Khương Hoa, không hề nghĩ tới sau đó chắc chắn lão ta sẽ không tha cho mình.
Mãi đến khi Khương Hoa biến mất, Phùng Tiểu Uyển mới cảm nhận được sát khí mãnh liệt đang bao phủ mình.
Cô ta lập tức thấy sống lưng lạnh toát, sững sờ tại chỗ không có ý định chạy trốn, bởi vì dù có chạy cũng chạy không thoát.
Dưới Thần Cảnh có ai ngăn cản được một đòn tấn công của cao thủ Thần Cảnh?
“Cút!”
Chợt một tiếng quát lớn vang lên. Dương Thanh xuất hiện trước mặt Phùng Tiểu Uyển, tung chưởng ra.
“Bịch!”
Tiếng va chạm thật lớn. Toàn bộ nhà họ Khương như bị rung chuyển. Mấy người chưa đạt tới Vương Cảnh chỉ cảm thấy ruột gan mình đều bị tiếng động đó tổn thương.
Dù là cao thủ Vương Cảnh cũng cảm nhận được khí thế mạnh mẽ càn quét bốn phía.
Phùng Tiểu Uyển ngơ ngác nhìn bóng lưng trẻ tuổi trước mặt mình, trong lòng kinh hãi.
Khương Hoa run lên, cảm thấy nội tạng đều bị sức mạnh khủng bố này đánh nát, phun ra một ngụm máu, cơ thể bay ra xa mấy chục mét.
“Rầm!”
Lại là một tiếng vang thật lớn. Khương Hoa đâm vào một cột đá rồi rơi xuống đất, khí thế Thần Cảnh lập tức tan biến.
Cảnh tượng này khiến mọi người chứng kiến đều bị chấn động.
Nhất là mấy cao thủ Vương Cảnh trung kỳ của nhà họ Khương. Bọn họ biết rõ khí thế Khương Hoa vừa bộc phát thực sự đã vượt qua Vương Cảnh đỉnh phong.
Vượt qua Vương Cảnh đỉnh phong chỉ có thể là Thần Cảnh.
Thế nhưng tại sao một đòn của cao thủ Thần Cảnh lại bị Dương Thanh một đòn đánh bay?
Chẳng lẽ Dương Thanh cũng là cao thủ Thần Cảnh?
Đám cao thủ nhà họ Khương chỉ cảm thấy nội tâm rung động, nhìn chằm chằm bóng dáng trẻ tuổi kia.
“Em có sao không?”
Dương Thanh quay lại hỏi Phùng Tiểu Uyển vẫn đang run lẩy bẩy.
Bấy giờ, cô ta mới lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu, thế nhưng vẫn chưa hết bàng hoàng.
Thấy Phùng Tiểu Uyển không sao, Dương Thanh mới nhìn sang Khương Hoa, lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc ông là ai?”
Lúc này, đám người nhà họ Khương mới kịp phản ứng lại. Mấy gã cao thủ vội vàng bao vây Khương Hoa lại.
Nhưng Khương Hoa đã không còn nguy hiểm như vừa rồi. Khí thế Thần Cảnh đã biến mất, hiện giờ đến cả cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ cũng có thể dễ dàng lấy mạng lão ta.
“Khụ khụ khụ...”
Khương Hoa ho khan vài tiếng, ánh mắt nhìn Dương Thanh tràn đầy khiếp sợ.
Lão ta biết vừa rồi thực lực của mình đã đạt tới Thần Cảnh, vậy mà vẫn bị Dương Thanh đánh bại dễ như trở bàn tay.
Vậy thì cảnh giới của Dương Thanh là gì?
Cao thủ Thần Cảnh trẻ tuổi như vậy, e là đến cả gia tộc Cổ Võ trong truyền thuyết cũng không có.
“Còn cậu là ai?”
Sắc mặt Khương Hoa trắng bệch, cắn răng nói: “Dù là gia tộc Cổ Võ cũng không có cao thủ Thần Cảnh trẻ tuổi như cậu”.
“Bây giờ là tôi đang hỏi ông”.
Dương Thanh cau mày, lạnh lùng nói: “Nói cho tôi chân tướng tôi muốn nghe, tôi sẽ cho ông chết nhẹ nhàng”.
Khương Hoa vẫn chưa nói xong, nhìn chằm chằm Dương Thanh: “Dù cậu có thiên phú hơn người, là cao thủ Thần Cảnh thì đã sao?”
“Tôi khuyên cậu tốt nhất hãy thả tôi đi, nếu không sư phụ tôi sẽ không tha cho cậu, cả nhà họ Khương cũng sẽ bị cậu liên lụy”.
Đến nước này rồi, Khương Hoa vẫn dám uy hiếp Dương Thanh.
“Ầm!”
Khối đá xanh dưới chân Dương Thanh lập tức vỡ nát. Thoáng chốc anh đã xuất hiện trước mặt Khương Hoa.
“Roẹt!”
Anh tiện tay kéo xuống một chiếc mặt nạ da người trên mặt Khương Hoa, lập tức lộ ra một gương mặt trung niên.
“Trời ạ, ông ta thực sự không phải ông chủ nhánh ba!”
Trông thấy gương mặt xa lạ này, đám người nhà họ Khương kinh ngạc thốt lên.
“Quả nhiên là giả!”
Dương Thanh cười lạnh: “Ông đã không muốn nói ra sự thật, tôi chỉ có thể lấy mạng chó của ông!”
Vừa nói, anh vừa giơ chân lên. Một sức mạnh khủng bố tỏa ra từ người Dương Thanh.
Khương Hoa lập tức sợ hại: “Đừng giết tôi! Tôi nói, tôi sẽ nói hết!”
“Tôi là người của Quỷ Môn Miêu Thành, sư phụ tôi là môn chủ của Quỷ Môn. Tôi tên là Miêu Chính Phong. Cậu không thể giết tôi, nếu không sư phụ tôi sẽ không tha cho cậu đâu”.
Dương Thanh lập tức nhíu mày, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một người khác.
“Ông có biết Quỷ Kiến Sầu không?”
Dương Thanh lại hỏi.
Lúc trước đấu với người của Vương tộc họ Tiết, anh đã từng gặp một cao thủ có thủ đoạn giống hệt Miêu Chính Phong, tên là Quỷ Kiến Sầu.
Đến cả Dương Thanh cũng từng bị ông ta lừa một vố.
“Tôi không biết”.
Miêu Chính Phong vội vàng phủ nhận. Nhưng lúc hỏi câu này, Dương Thanh vẫn luôn quan sát sắc mặt của ông ta.
Rõ ràng anh đã nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt ông ta, chắc chắn đang giấu diếm gì đó.
“Nói!”
Dương Thanh nổi giận quát lên.
“Tôi thực sự không biết Quỷ Kiến Sầu nào cả!”
Miêu Chính Phong cuống quýt đáp, bộ dạng không biết gì cả.
“Giết!”
Dương Thanh dứt khoát từ bỏ truy hỏi, ra lệnh một tiếng. Ông chủ nhánh hai lập tức bước lên nhìn chằm chằm Miêu Chính Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu tôi đoán không sai, ông chủ nhánh ba đã bị cậu tiêu diệt rồi đúng không?”
“Vậy thì cậu cút xuống địa ngục chịu tội với ông ấy đi!”
Dứt lời, lão ta giơ chân định đạp xuống ngực trái của Miêu Chính Phong.
“Tôi biết Quỷ Kiến Sầu!”
Trông thấy ông chủ nhánh hai sắp đạp tới, Miêu Chính Phong hốt hoảng hét lên.
- ---------------------------