Giờ phút này, Vũ Văn Bân chỉ cảm thấy cả người lạnh thấu xương. Nhưng anh ta không hề e sợ, ánh mắt tàn độc nhìn chằm chằm Dương Thanh.
“Đừng tưởng bây giờ mày rất mạnh, không ai làm gì được mày. Một ngày nào đó mày sẽ phải trả giá đắt!”
Vũ Văn Bân dữ tợn nói.
Dương Thanh cười lạnh: “Tôi chờ ngày đó tới!”
Lần trước tới tổng hội Hồng Trần ở nước ngoài, anh mới biết Vũ Văn Bân vẫn luôn thuê sát thủ Hồng Trần ám sát mình.
Vì nể mặt Vũ Văn Cao Dương, anh lại chọn tha thứ cho anh ta.
Nhưng hôm nay xem ra, anh ta không định từ bỏ, còn tưởng Dương Thanh không dám giết mình.
“Mày sẽ chờ được thôi!” Website T_amlinh_247 cập nhật nhanh nhất
Vũ Văn Bân đáp trả.
“Thằng ranh láo xược! Mau ngậm miệng lại cho tao!”
Vũ Văn Cao Dương nổi giận đùng đùng: “Từ nay về sau, nếu mày còn dám trêu chọc Dương Thanh, đừng trách tao không nể tình bố con!”
“Ha ha!”
Vũ Văn Bân cười lạnh: “Chắc trong lòng ông, đứa con ruột này kém xa đứa con riêng của ả hồ ly tinh kia nhỉ?”
“Bốp!”
Vũ Văn Cao Dương lập tức tát bay anh ta.
Ông ta tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, chỉ vào Vũ Văn Bân cả giận nói: “Đừng khiêu khích tính nhẫn nại của tao!”
Ánh mắt Dương Thanh cũng trở nên lạnh lẽo. Anh biết hồ ly tinh Vũ Văn Bân nói tới chính là mẹ mình.
“Trừ phi ông giết tôi, nếu không tôi còn sống ngày nào sẽ không tha cho nó ngày đó!”
Vũ Văn Bân bò lồm cồm dậy, lau vết máu bên khóe miệng, điên cuồng nói.
“Mày muốn chết hả?”
Vũ Văn Cao Dương trầm giọng quát.
Ông ta chỉ muốn giết quách thằng con hỗn láo này, nhưng lại chỉ có một đứa con trai ruột. Vũ Văn Bân mà chết, gia tộc Vũ Văn sẽ không còn người nối dõi.
“Ông giết tôi đi!”
Vũ Văn Bân giận dữ hét: “Nếu năm đó không có ả hồ ly tinh kia xen vào, sao tình cảm giữa ông và mẹ tôi lại tan vỡ?”
“Đều tại bà ta, nếu không mẹ tôi sẽ không chết”.
“Nói không chừng chính bà ta tìm người ám sát mẹ tôi!”
Vũ Văn Bân điên cuồng gào thét.
“Bịch!”
Vũ Văn Cao Dương đạp bay anh ta: “Người đâu, đánh gãy hai chân của thằng ranh này cho tôi!”
“Không được phép chữa trị! Tôi muốn nó phải ngồi xe lăn suốt phần đợi còn lại!”
“Phế đi! Đánh phế nó cho tôi!”
Nghe thấy thế, Dương Thanh cũng kinh ngạc.
Người của gia tộc Vũ Văn đều sợ ngây người. Vũ Văn Bân là con trai duy nhất của Vũ Văn Cao Dương, vậy mà ông ta muốn phế hai chân của con trai mình.
“Xin chủ gia tộc nghĩ lại!”
Một bậc cha chú trong gia tộc vội vàng cầu khẩn: “Vũ Văn Bân làm sai thì vẫn là con trai duy nhất của chủ gia tộc, tương lai còn phải dẫn dắt gia tộc. Sao chủ gia tộc có thể phế bỏ hai chân của cậu ấy?”
“Câm miệng!”
Vũ Văn Cao Dương cả giận nói: “Không phế hai chân nó, ai biết nó còn gây ra phiền phức gì? Tôi thà đánh gãy chân nó, nuôi nó cả đời!”
Còn người muốn cầu xin cho Vũ Văn Bân nhưng đều bị bị ông ta gạt đi, tức giận ra lệnh: “Ai còn dám xin thay nó thì chịu tội với nó đi!”
Lần này không còn ai dám xin tha cho Vũ Văn Bân nữa.
Từ đầu đến cuối, Dương Thanh không hề nhúng tay. Dù sao anh cũng không mang dòng máu của gia tộc Vũ Văn, cùng lắm chỉ là con nuôi mà thôi. Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé!
Hơn nữa, chỉ với những chuyện Vũ Văn Bân đã làm với anh, còn sỉ nhục mẹ anh đã đủ để anh giết anh ta mấy lần. Sao anh có thể cầu xin cho anh ta được?
Vũ Văn Bân thấy cao thủ trong gia tộc đi tới mới bàng hoàng nhận ra lần này, Vũ Văn Cao Dương làm thật.
Anh ta sợ xanh mặt cầu xin: “Con biết sai rồi, sau này không dám nữa. Xin bố đừng đánh gãy chân con, con không dám nữa đâu”.
Vũ Văn Cao Dương không đành lòng. Dù Vũ Văn Bân có khốn nạn cỡ nào thì vẫn là đứa con duy nhất của ông ta.
Nhưng ông ta cũng biết nếu không làm như vậy, Vũ Văn Bân sẽ còn nghĩ đủ mọi cách đối phó Dương Thanh, sớm muộn gì cũng gây họa cho gia tộc Vũ Văn.
Vậy nên, ông ta thà để Vũ Văn Bân sống tầm thường cả đời còn hơn để anh ta tiếp tục khiêu khích Dương Thanh.
“Dương Thanh, anh là anh trai cậu mà. Anh biết sai rồi, cậu mau xin bố tha cho anh đi. Sau này anh sẽ không trêu chọc cậu nữa”.
“Mau xin bố giúp anh với!”
“Dương Thanh, anh biết sai rồi, anh thật sự biết sai rồi, xin cậu… Á…”
Hai tiếng xương gãy chói tai vang lên, hai chân Vũ Văn Bân bị cao thủ của gia tộc Vũ Văn thẳng tay nghiền nát. Tiếng kêu rên của anh ta vang khắp cả gia tộc.
Chẳng mấy chốc, không gian xung quanh đều trở nên im ắng. Vũ Văn Bân đau đến mức hôn mê bất tỉnh.
“Con yên tâm, sau này bố tuyệt đối sẽ không cho Vũ Văn Bân gây phiền phức cho con nữa”.
Vũ Văn Cao Dương chân thành nói với Dương Thanh.
Anh gật đầu đáp: “Sau này có chuyện gì cứ nói với con. Có phải đi rồi!”
Hôm nay anh đến chỉ để thăm Vũ Văn Cao Dương có mạnh khỏe hay không.
Từ khi biết ông ta không phải bố ruột, năm đó đuổi hai mẹ con anh đi cũng là vì muốn cứu hai người, thù oán giữa anh và ông ta đã được xóa bỏ hoàn toàn.
Dương Thanh thực sự coi ông ta là bố.
“Nếu gia tộc có chuyện, bố nhất định sẽ tìm đến con. Đương nhiên con cũng phải nhớ kỹ, gia tộc Vũ Văn mãi là nhà của con!”
Vũ Văn Cao Dương nghiêm túc nói.
Dương Thanh gật đầu đáp: “Con đi nhé bố!”
“Ừ!”
Vũ Văn Cao Dương đỏ mắt nói.
Sau khi rời khỏi gia tộc Vũ Văn, Dương Thanh lại tới nhà họ Diệp.
“Dương Thanh, con không sao là tốt rồi!”
Diệp Mạn gặp được anh, thái độ cực kỳ nhiệt tình.
Dương Thanh vẫn luôn áy náy với Diệp Mạn. Nhà họ Diệp đã gặp không ít rắc rối vì anh.
“Nhà họ Diệp không sao là được!”
Dương Thanh nghiêm túc nói: “Tạm thời con không thể đưa Tâm đến gặp mẹ. Chờ con xử lý hết mọi chuyện nhất định sẽ đưa cô ấy đến thăm mẹ”.
Nghe vậy, hai mắt Diệp Mạn đỏ bừng. Bà ta và Tần Thanh Tâm nhận nhau chưa lâu, khó khăn lắm mới gần gũi hơn một chút đã phải chia xa.
Bà ta cũng biết rõ tình cảnh hiện giờ của Dương Thanh. Chỉ khi Tần Thanh Tâm không ở cạnh, anh mới có thể làm việc không cần kiêng kị.
“Mẹ tin con có thể giải quyết thuận lợi mọi chuyện!”, Diệp Mạn rất tin tưởng chàng rể này.
Cùng lúc đó ở gia tộc Vũ Văn.
Một lão già mặc áo trắng đột nhiên xuất hiện.
“Ông là ai?”
Vũ Văn Cao Dương nghiêm giọng hỏi.
Ông ta cảm nhận được sự uy hiếp khổng lồ từ trên người đối phương.
“Long Tấn của Hoàng tộc họ Long!”
Long