Chiến Thần Ở Rể

Chương 1388: Chương 1388: Lửa giận của nhà họ Lý






Dương Thanh đột nhiên có một nghi hoặc lớn.

Anh được Hoàng tộc Thượng Quan mời nên mới tới Hoàng thành Thượng Quan, trùng hợp đi cùng chuyến bay với Lý Bảo Phong, đã vậy còn ngồi cạnh Quách Sở Sở.

Quách Sở Sở là vợ chưa cưới của Lý Bảo Phong. Với tính cách hống hách của anh ta chắc chắn sẽ gây chuyện với Dương Thanh.

Cứ như vậy, hai người xảy ra xung đột.

Dương Thanh nghe Thượng Quan Nhu nói mới biết thực lực của nhà họ Lý vô cùng mạnh, nói là ngang bằng Hoàng tộc cũng không ngoa.

Liệu đây có phải là âm mưu của Hoàng tộc Thượng Quan không?

Cố tình dụ anh tới Hoàng thành Thượng Quan gây sự với nhà họ Lý, sau đó bọn bọn chính là kẻ được lợi.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Dương Thanh trầm xuống.

“Cậu Thanh sao thế?”

Thượng Quan Nhu cảm nhận được sự thay đổi của anh, vội vàng hỏi thăm.

Dương Thanh lắc đầu đáp: “Không sao, đột nhiên nghĩ tới vài chuyện không hay thôi”.

“À!”

Thấy anh không muốn nói nhiều, cô ta cũng không hỏi tiếp nữa. Nhưng cô ta dám chắc, vừa rồi tâm trạng của anh đột nhiên rất kém.

Dương Thanh ghét nhất bị người khác lợi dụng. Nếu Hoàng tộc Thượng Quan thật sự muốn mượn tay anh giải quyết nhà họ Lý, bọn họ có thể yêu cầu anh ra tay làm điều kiện hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh.

Dù họ không làm vậy, Dương Thanh cũng có thể nể tình Thượng Quan Nhu giúp bọn họ một lần.

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của mình anh. Rốt cuộc đi cùng chuyến bay với Lý Bảo Phong, ngồi cạnh Quách Sở Sở là trùng hợp hay là âm mưu của Hoàng tộc Thượng Quan, tạm thời anh vẫn chưa thể xác định.

“Ông nội chị là người thế nào?”, Dương Thanh đột nhiên hỏi.

Thượng Quan Nhu sững sờ, vội đáp: “Kiêu hùng!”

Đây chính là hình tượng Thượng Quan Hoàng trong lòng cô ta.

“Có thể nói, Hoàng tộc Thượng Quan có thể đạt được như ngày nay phần lớn nhờ vào ông nội tôi”.

“Chỉ cần cho ông nội thêm một chút thời gian nữa, chắc chắn ông có thể xử lý được nhà họ Lý”.

Thượng Quan Nhu kiên định nói: “Một khi nhà họ Lý bị diệt, thực lực của Hoàng tộc Thượng Quan sẽ tăng vọt”.

Dương Thanh như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu. Nếu nhà họ Lý diệt vong, chỉ cần Hoàng tộc Thượng Quan dùng chút thủ đoạn là có thể thu về toàn bộ cao thủ Thần Cảnh của nhà họ Lý.

Hiện giờ nhà họ Lý có hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, thậm chí đến cả cụ tổ vẫn còn sống. Có thể nói, chỉ cần khống chế được nhà họ Lý, thực lực Hoàng tộc Thượng Quan sẽ tăng gấp bội.

Kỳ thực, không chỉ Hoàng tộc Thượng Quan, các Hoàng tộc khác cũng vậy. Mỗi một Hoàng thành đều có mấy gia tộc lớn ngoài Hoàng tộc. Nếu Hoàng tộc có thể tập hợp thế lực của mấy gia tộc này lại, thực lực đều sẽ được nâng cao.

Giống như Hoàng tộc họ Diệp vốn tổn thất gần nửa cao thủ Thần Cảnh, mấy gia tộc lớn khác trong Hoàng thành Diệp liên thủ muốn lật đổ họ. Kết quả Diệp Hoàng thể hiện thực lực Siêu Phàm Cảnh, khống chế mấy gia tộc lớn đó.

Thoáng chốc, thực lực của Hoàng tộc họ Diệp từ yếu nhất thành mạnh nhất bốn Hoàng tộc.

“Ông nội chị đúng là một người kiêu hùng!”

Dương Thanh bỗng lên tiếng: “Nếu không cũng sẽ không để một cô gái như chị làm người thừa kế đời thứ ba, thậm chí còn cho chị tham gia tranh giành quyền lực với người thừa kế đời thứ hai”.

Hiện giờ Thượng Quan Nhu đã là cao thủ Thần Cảnh trung kỳ, chỉ cần Thượng Quan Hoàng trụ vững thêm vài năm, thực lực của cô ta sẽ càng mạnh hơn. Đến lúc đó tranh với bậc cha chú cũng có khả năng thắng rất lớn.

Thượng Quan Nhu mỉm cười hỏi Dương Thanh: “Nếu thật sự có ngày đó, cậu sẽ giúp tôi chứ?”

Dương Thanh cười híp mắt đáp: “Vậy thì phải xem chị có thể cho tôi cái gì”.

Thượng Quan Nhu tươi cười nói: “Tôi có thể cho cậu bất cứ thứ gì cậu muốn”.

“Khụ khụ…”

Dương Thanh giả bộ ho khan, che giấu sự bối rối.

Anh không biết cách đối phó với sự quyến rũ của phụ nữ.

“Ha ha ha…”, Thượng Quan Nhu đắc ý bật cười.

Chiếc xe lao vun vút trên đường, hai mươi phút sau chầm chầm đi vào một trang viên xa hoa, chính là Hoàng phủ Thượng Quan.

So với nơi này, trang viên của nhà họ Quách chẳng thấm vào đâu. Hoàng phủ Thượng Quan lớn gấp gần bốn lần trang viên nhà họ Quách.

Trong Hoàng phủ, nơi nơi đều là kiến trúc đình đài cổ xưa, tựa như một phủ đệ của Đế vương thời xưa, ở đâu cũng có lính gác mặc áo giáp.

Dương Thanh cảm nhận được mấy luồng khí tức mạnh mẽ, tất cả đều là Thần Cảnh đỉnh phong.

“Tới rồi!”

Xe đỗ lại trước cổng cung điện, Thượng Quan Nhu cười nói: “Ông nội tôi đã chờ sẵn, để tôi dẫn cậu đi gặp ông ấy”.

Dương Thanh đi theo cô ta vào trong cung điện.

Bọn họ nhanh chóng gặp được Thượng Quan Hoàng đang ngồi trên ngai vàng.

Thượng Quan Hoàng hơi khác các Hoàng Chủ còn lại. Lão ta mặc một bộ áo vải màu sáng, trông rất mộc mạc giản dị, nhưng khi ngồi trên ngai vẫn rất cao quý.

Lúc này, lão ta đang mỉm cười ôn hoà nhìn Dương Thanh.

“Cậu Thanh ghé thăm là vinh hạnh của Hoàng tộc Thượng Quan chúng tôi!”

Lão ta đột nhiên cười nói, đứng dậy đi xuống.

Đến khi còn cách anh chưa đầy một mét, lão ta chủ động giơ tay ra.

Tuy Dương Thanh đang nghi ngờ lão ta giăng bẫy mình và nhà họ Lý xảy ra xung đột nhưng dù sao cũng không có chứng cứ, không thể tỏ rõ thái độ. Anh cũng giơ tay bắt tay với Thượng Quan Hoàng.

Dương Thanh cười nói: “Hoàng Chủ khách sáo quá!”

“Tôi đã cho người chuẩn bị tiệc rượu, mời cậu Thanh dời bước!”, Thượng Quan Hoàng nhiệt tình mời mọc.

Cùng lúc đó, Lý Bảo Phong bị Dương Thanh đánh hôn mê đã được đưa về nhà họ Lý.

“Khốn kiếp, rốt cuộc là kẻ nào dám đánh con trai tôi?”

Trong phòng của Lý Bảo Phong, một người trung niên đang giận dữ chất vấn.

Cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ đưa Lý Bảo Phong về cuống quýt nói: “Cậu Phong bị một người chưa tới ba mươi tuổi một đòn đánh hôn mê”.

“Hả?”

Sắc mặt người trung niên càng thêm âm trầm: “Dù Bảo Phong không tài giỏi nhưng tốt xấu gì cũng là cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ. Nhìn tình hình của nó, người đánh nó ít nhất cũng phải là cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ”.

“Bên cạnh Bảo Phong còn có một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ là ông bảo vệ, sao nó có thể bị một thằng ranh chưa tới ba mươi đánh bị thương được?”

Cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ phụ trách bảo vệ Lý Bảo Phong vội vàng giải thích: “Quách Thắng của nhà họ Quách và Thượng Quan Nhu của Hoàng tộc Thượng Quan đều có mặt, hết lòng bảo vệ người trẻ tuổi kia. Tôi thật sự không có cơ hội ra tay”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.