Thấy Ngụy Tường tới gần, Châu Ngọc Thúy hoảng sợ run lẩy bẩy.
“Cậu… cậu đừng tới đây!”
Bà ta run rẩy lùi lại về phía sau.
Châu Ngọc Thúy cực kỳ ác độc, thuê người đâm chết Tần Đại Dũng, muốn Dương Thanh bỏ mạng, nhưng không có nghĩa là bà ta dám ra tay giết người.
Vừa rồi Ngụy Tường giết Mặt Sẹo ngay trước mặt bà ta, cảnh tượng máu me vừa rồi đã để lại bóng ma tâm lý rất lớn trong lòng bà ta.
Người của Ngụy Tường bao vây bốn phía, Châu Ngọc Thúy không có chỗ nào để trốn, chỉ có thể lùi lại.
Ngụy Tường cũng không gấp, dường như rất hưởng thụ vẻ mặt sợ hãi của bà ta.
Chẳng mấy chốc Châu Ngọc Thúy đã lùi đến chân tường, không còn đường nữa. Bà ta quỳ rạp xuống đất, khóc lóc van xin: “Xin cậu tha cho tôi được không?”
“Tha cho bà?”
Ngụy Tường cầm con dao đẫm máu đi tới trước mặt Châu Ngọc Thúy, cúi đầu nhìn bà ta: “Bà đã thấy tôi giết Mặt Sẹo. Nếu tôi tha cho bà chẳng phải chuyện này sẽ bị lộ ra ngoài sao?”
“Không không không! Tôi không nhìn thấy gì cả, cũng sẽ không nói gì hết. Tôi chỉ là một người đàn bà hèn mọn, giết tôi sẽ làm bẩn tay cậu”.
Châu Ngọc Thúy vội vàng lắc đầu lia lịa, tự hạ thấp chính mình.
“Muốn trách thì trách thằng con rể của bà đi! Bà là mẹ vợ cậu ta thì chỉ còn đường chết!”
Ngụy Tường híp mắt nói, sát khí tuôn trào như nước lũ tràn bờ đê, ào ào cuốn về phía Châu Ngọc Thúy.
Nghe vậy, Châu Ngọc Thúy mới hiểu mọi chuyện xảy ra với bà ta đều do Dương Thanh hại.
“Sếp Ngụy, tôi và Dương Thanh không có quan hệ gì hết! Nếu cậu không bắt tôi, tôi còn đang định ra tay giết nó đây”.
Châu Ngọc Thúy vội nói: “Nếu cậu không tin có thể hỏi thăm thử. Tôi và nó thực sự không có quan hệ gì, tôi cũng không ngừng khuyên con gái ly hôn với nó. Trong mắt tôi, nó chỉ là một thằng vô dụng, một kẻ đáng chết!”
“Ồ? Vậy sao?”
Ngụy Tường nheo mắt nói: “Nhưng tôi vẫn muốn giết bà thì phải làm sao?”
Dứt lời, gã nắm chặt con dao trong tay, hung hăng đâm tới Châu Ngọc Thúy,
“Á… đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”
Châu Ngọc Thúy gào khóc hô hoán.
“Keng!”
Ngụy Tường đâm sượt qua đầu Châu Ngọc Thúy, cắm thẳng vào vách tường sau lưng bà ta.
“Xin lỗi nha, lỡ tay đâm trượt! Nhưng không sao, lần này tôi sẽ không đâm trượt đâu! Bà yên tâm, tôi giết người nhanh lắm, như Mặt Sẹo vừa rồi một phát là xong!”
Ngụy Tường cứ như mèo vờn chuột, vừa cười vừa nói: “Bà hãy tưởng tượng nhé. Lát nữa lúc lưỡi dao của tôi đâm vào đầu bà, chỉ cần nó xuyên qua da của bà, bà sẽ cảm thấy một cơn đau thấu xương”.
“Sau đó, bà sẽ cảm nhận được mũi dao đâm vào hộp sọ, đây mới là đau đớn thực sự”.
“Lúc xương cốt bị đâm nát vẫn chưa phải đau nhất, bởi vì ngay sau đó sẽ đâm đến bộ não nằm trong hộp sọ của bà”.
“Bà tưởng tượng đi, lưỡi dao của tôi đảo khuấy trong đầu bà sẽ sảng khoái tới mức nào?”
Ngụy Tường tựa như một ác ma, tay cầm lưỡi dao đẫm máu, miệng không ngừng miêu tả cảnh tượng chết chóc khi đâm con dao vào đầu Châu Ngọc Thúy.
Bà ta đã bị dọa sợ ngồi bệt xuống đất, đến cả sức lực chạy trốn cũng chẳng còn.
Bà ta khóc lóc xin xỏ: “Sếp Ngụy, tôi không muốn chết, thực sự không muốn chết! Xin cậu tha cho tôi một con đường sống!”
“Cậu đừng giết tôi, cậu bảo tôi làm gì cũng được”.
“Chỉ cần cậu không giết tôi, tôi sẽ làm chó cho cậu, cậu bảo tôi cắn ai tôi sẽ cắn người đó! Gâu! Gâu! Gâu!”
Châu Ngọc Thúy nằm rạp trên mặt đất, sủa như chó, không màng sĩ diện, chỉ cầu được sống.
“Ha ha ha ha…”
Thấy bộ dạng ti tiện của bà ta, Ngụy Tường không khỏi cười phá lên. Đám người xung quanh cũng hùa vào cười theo.
Châu Ngọc Thúy chẳng hề cảm thấy nhục nhã, thấy Ngụy Tường bật cười như nhìn thấy hi vọng sống sót, càng cố gắng sủa: “Gâu! Gâu! Gâu!”
Trong căn biệt thự cao cấp của Ngụy Tường chỉ có tiếng sủa của Châu Ngọc Thúy và tiếng cười ngặt nghẽo của đám người xung quanh.
“Thấy bà nghe lời như thế này, tôi sẽ cho bà một cơ hội. Chỉ cần bà có thể làm cho tôi một việc, tôi sẽ tha cho cái mạng chó của bà!”, Ngụy Tường híp mắt nói.
“Cậu bảo gì tôi sẽ nghe nấy, muốn tôi làm gì cũng được!”, Châu Ngọc Thúy vội vàng gật đầu, thầm mừng rỡ vì thoát chết.
Ngụy Tường không muốn giết bà ta thật, chỉ muốn dọa bà ta một chút. Chỉ khi làm như vậy bà ta mới ngoan ngoãn phối hợp với gã.
“Bò ra đây!”
Ngụy Tường bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa cao cấp, sau lưng có hai tên vệ sĩ dáng người cao lớn.
Châu Ngọc Thúy bò chi tới dưới chân gã, cố tình lè lưỡi ra sủa: “Gâu! Gâu! Gâu! Chủ nhận muốn sai bảo gì ạ?”
Ngụy Tường vẫy tay ra hiệu, tên vệ sĩ sau lưng lập tức tiến tới, tay cầm một sợi roi da.
“Chát!”
Vệ sĩ quất một roi lên người Châu Ngọc Thúy.
“Á! Chủ nhân, xin cậu hãy đánh tôi mạnh vào!”, bà ta hét ầm lên.
“Chủ nhân đánh mạnh nữa đi!”
“Chủ nhân, đánh tôi thật mạnh vào!”
Sau mỗi lần bị đánh, Châu Ngọc Thúy lại kêu lên một tiếng.
Ban đầu bà ta còn cảm thấy rất đau, nhưng khi bị vệ sĩ quất thêm vài roi, bà ta chỉ cảm thấy cả người rạo rực hưng phấn, toàn bộ đau đớn đều biến mất.
Cảm giác này rất khó miêu tả, sướng hơn cả lúc làm tình.
Ngụy Tường cho người đánh Châu Ngọc Thúy vốn là có ý đồ khác. Nhưng tiếng kêu của bà ta lại khơi gợi lên dục vọng trong lòng gã.
Châu Ngọc Thúy không xấu, mặc dù đã năm mươi tuổi nhưng mặt mũi vẫn rất sắc sảo, dáng người cực chuẩn.
Dục vọng trong mắt Ngụy Tường ngày càng nồng đậm, chợt đứng dậy giật lấy cây roi trong tay vệ sĩ rồi quát lớn: “Tất cả cút ra ngoài!”
Ngay sau đó, trong phòng chỉ còn lại Ngụy Tường và Châu Ngọc Thúy.
Không biết là vì hưng phấn hay là vì vết thương bị roi quất quá đau khiến cơ thể Châu Ngọc Thúy không ngừng run rẩy, ánh mắt mê ly: “Chủ nhân mau đánh tôi đi! Đánh tiếp đi!”
“Con ả ti tiện!”
Ngụy Tường mắng một tiếng, vung roi quất lia lịa.
Cùng lúc ấy ở dinh thự Vân Phong.
Dương Thanh đứng cạnh cửa sổ ngắm nhìn cảnh đêm của Giang Hải, không thể chìm vào giấc ngủ.
Trời đã sắp sáng, Châu Ngọc Thúy bị cướp đi mấy tiếng rồi mà vẫn chưa điều tra được tin tức gì.
Anh không quan tâm Châu Ngọc Thúy còn sống hay đã chết, nhưng anh đã sai người hộ tống bà ta rời đi. Nếu thực sự xảy ra chuyện, mình biết ăn nói thế nào với Tần Thanh Tâm và Tần Y?
Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Thanh vẫn ngồi trên ghế sofa. Thức trắng một đêm khiến tròng mắt anh đầy tơ máu.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của anh chợt reo lên.
“Cậu Thanh, tìm thấy Mặt Sẹo rồi!”
Quan Chính Sơn cũng không ngủ cả đêm, giọng điệu vô cùng nghiêm trọng: “Nhưng ông ta chết rồi!”
- ---------------------------