Diệp Tiêu Điệp vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ.
Diệp Thương há hốc mồm không nói nên lời.
Đến cả bản thân Dương Thanh cũng ngơ ngác, anh với cô ta chẳng có gì, sao lại có con được?
Nhưng anh nhanh chóng hiểu ra nguyên do, người phụ nữ ngốc nghếch này muốn cứu anh nên mới không tiếc hi sinh danh dự của mình.
Diệp Vô Song đứng cạnh Diệp Thương cũng rất kinh ngạc. Anh ta biết Diệp Tiêu Điệp từng bị Diệp Mạn dẫn tới Giang Hải để bàn chuyện liên hôn với Dương Thanh.
Anh ta không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này Diệp Tiêu Điệp đỡ đạn cho Dương Thanh, còn nói mình mang thai con của anh, anh ta không hề hoài nghi.
Sắc mặt của Diệp Vô Song cực kỳ khó coi. Với thực lực hiện giờ, nếu Dương Thanh trở thành con rể nhà họ Diệp, vị trí chủ nhà của Diệp Thương sẽ vững như núi.
Anh ta làm gì còn cơ hội nữa?
Nghĩ vậy, anh ta không khỏi bực bội.
“Con mang thai? Là con trai sao? Còn là của thằng ranh này?”
Diệp Thương chỉ vào Dương Thanh, khó tin chất vấn.
Ông ta vô thức bỏ súng xuống.
Diệp Tiêu Điệp thẹn thùng nép vào người Dương Thanh, khẽ gật đầu lí nhí đáp “Vâng”.
Cuối cùng Diệp Thương cũng tin Diệp Tiêu Điệp mang thai con của Dương Thanh, nhưng nghĩ tới chuyện anh vừa làm, ông ta lại nổi giận.
Tuy nhiên tỉ mỉ nghĩ lại, ông ta lại cảm thấy đây là cơ hội tốt để hòa giải.
Bên cạnh Dương Thanh có cao thủ cấp Ám Kình là Mã Siêu, ông ta có đứa con rể như anh chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh.
Vậy thì ông ta còn đòi giết Dương Thanh làm gì?
Nhưng đúng lúc này, Dương Thanh bỗng cau mày, lạnh giọng nói: “Xin cô Điệp hãy tự trọng! Tôi có quan hệ thân mật với cô lúc nào? Hơn nữa, con gái tôi sắp năm tuổi rồi, sao tôi có thể có con với cô được?”
Nghe vậy, tất cả đều sợ ngây người.
Mọi chuyện xảy ra trong nhà họ Diệp hôm nay khiến họ có cảm thấy hoang mang tột độ.
Diệp Tiêu Điệp cũng ngơ ngác. Cô ta đang cứu Dương Thanh, sao anh lại nói như vậy?
Dù Dương Thanh mạnh đến đâu thì nhà họ Diệp vẫn có rất nhiều cao thủ hàng đầu.
Một mình anh sao địch lại nhiều cao thủ? Dương Thanh có thể sống sót rời đi hay không đã là một vấn đề rồi.
“Thằng oắt, mày ăn xong chùi mép, không chịu trách nhiệm à?”
Diệp Thương nhanh chóng lấy lại tinh thần, tức giận nói.
Ông ta biết con gái mình xem trọng trinh tiết tới nhường nào.
Diệp Tiêu Điệp đã nói mình mang thai con của Dương Thanh trước mặt mọi người, đây chắc chắn là thật.
Ánh mắt cô ta nhìn Dương Thanh rõ ràng tràn đầy tình yêu, người làm bố như ông ta sao lại không hiểu?
Lúc này, ông ta đã tin chắc Diệp Tiêu Điệp mang thai con của Dương Thanh.
Tuy kết quả này hơi khó tiếp nhận nhưng với thực lực của Dương Thanh, ông ta không hề thất vọng.
Có chàng trai tài giỏi này làm con rể, cầu còn không được.
“Tôi và con gái ông không hề có quan hệ thân mật gì, tin hay không tùy ông!”
Dương Thanh lạnh giọng nói.
Nếu không vì nể tình Diệp Tiêu Điệp vừa liều chết đỡ đạn cho mình, lời cô ta nói đã đủ để Dương Thanh giết cô ta rồi.
Từng chữ Dương Thanh nói ra như lưỡi dao nhọn đâm vào tim Diệp Tiêu Điệp.
Cô ta cúi đầu, mặc cho nước mắt không ngừng rơi.
Từ một năm trước được anh cứu sống, cô ta đã ấp ủ giấc mộng đẹp không thể từ bỏ.
Cô ta chưa từng rung động với người khác giới, lại đối với anh vừa gặp đã yêu, không thể quên lãng.
Bây giờ khó khăn lắm mới gặp được anh, anh lại kết hôn rồi, câu nói của anh càng khiến cô ta đau lòng khôn xiết.
Tình yêu vi diệu vậy đấy, vừa gặp đã đơn phương thích người ta chỉ có thể chịu đau khổ.
“Con giá tôi khóc rồi cậu còn dám nói không có quan hệ gì với nó”.
Diệp Thương cả giận nói: “Đàn ông dám làm dám chịu, đừng làm con rùa rụt đầu!”
Lúc này Dương Thanh mới phát hiện Diệp Tiêu Điệp đang cúi đầu khóc nức nở, tức giận hỏi: “Cô khóc cái gì? Mau giải thích đi, tôi và cô không hề có quan hệ gì hết!”
Nào ngờ, cô ta không chịu giải thích, nước mắt càng tuôn trào.
“Xin… xin lỗi!”
Diệp Tiêu Điệp nghẹn ngào xin lỗi Dương Thanh rồi nói với Diệp Thương: “Bố ơi, vừa nãy là con lừa bố, con không mang thai, cũng không có quan hệ gì với anh ấy. Xin bố đừng giết anh ấy, con xin bố!”
“Khốn kiếp!”
Diệp Thương nổi trận lôi đình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ranh con, con gái tao có gì không xứng với mày? Mày dám làm không dám nhận à?”
“Nếu không vì mày có quan hệ với con gái tao, mày đã biến thành xác chết rồi”.
“Tao nói cho mày biết, từ hôm nay trở đi mày chính là con rể của Diệp Thương tao. Nếu mày dám làm tổn thương con gái tao thêm lần nữa, dù có phải liều cái mạng già này tao cũng không tha cho mày đâu!”
Dương Thanh sững sờ, chẳng lẽ anh nói chưa đủ rõ ràng sao?
Không phải Diệp Tiêu Điệp đã nói không có quan hệ gì với anh rồi sao?
Tại sao ông già chết tiệt này vẫn làm như anh và Diệp Tiêu Điệp thực sự có quan hệ vậy?
Theo lý mà nói, anh nên tránh đạn của Diệp Thương rồi giết chết ông ta mới phải.
Sao ông ta lại ép anh làm con rể cơ chứ?
Đám khách khứa cũng hứng thú xem kịch hay, nhiều người nhìn Dương Thanh với ánh mắt ghét bỏ.
Rõ ràng bọn họ đều tưởng Dương Thanh là loại đàn ông dám làm không dám nhận.
Ánh mắt Diệp Vô Song chợt lóe lên, anh ta bực bội nói: “Chú Hai, cậu ta kết hôn rồi, không xứng với Tiêu Điệp đâu”.
“Hơn nữa, Tiêu Điệp cũng đã thừa nhận không có quan hệ gì với cậu ta”.
“Thằng nhóc này là kẻ lừa đảo, phải chịu tội chết!”
Vẻ mặt Diệp Vô Song dữ dằn. Dù Diệp Thương thoát chết, anh ta vẫn phải ép chết Dương Thanh.
Không thể để hai người này hợp sức, nếu không đời này anh ta sẽ không còn cơ hội trở mình.
Đã làm thì phải kiên trì làm đến cùng!
Giữa hai người này bắt buộc phải có một người chết!
“Câm miệng!”
Diệp Thương vốn đang tức giận vì Dương Thanh không chịu nhận có quan hệ với Diệp Tiêu Điệp, nghe Diệp Vô Song nói vậy càng giận tím mắt.
“Đây là chuyện nhà chú, không ai có tư cách nhúng tay!”
Diệp Thương giận dữ nói.
“Chú Hai, cháu chỉ muốn tốt cho chú thôi. Lỡ như bị lừa chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?”
“Thằng nhóc này không chỉ giết Tô Tĩnh mà còn đánh cậu chủ Tống Lỗi của võ quán Hồng Nham”.
“Chú quên chủ nhân của võ quán Hồng Nham là anh em kết nghĩa với mấy vị xếp hạng đầu của Hiệp hội Võ thuật rồi sao?”
“Chú nghĩ võ quán Hồng Nham sẽ tha cho cậu ta chắc?”
“Vì thằng nhóc này mà đắc tội Hiệp hội Võ thuật, không đáng đâu!”
Diệp Vô Song tiếp tục châm ngòi.
Trong mắt Dương Thanh hiện lên một tia lạnh lẽo. Anh nhìn chằm chằm Diệp Vô Song: “Nếu anh đã nóng ruột muốn chết đến vậy thì bây giờ tôi sẽ tiễn anh lên đường!”