Chiến Thần Ở Rể

Chương 295: Chương 295: Nhất định phải chết




“Dương Thanh, tôi biết chắc chắn hiện giờ cậu đang vô cùng phẫn nộ, chỉ muốn giết tôi, tôi cũng tin rằng, cậu có thực lực làm được việc đó“.

“Nhưng cậu đừng quên, tôi là cậu chủ của nhà họ Mạnh, xưng hô này chỉ mình tôi có tư cách sở hữu, biết điều đó có ý nghĩa gì không?”

“Đây là xưng hô tượng trưng cho thân phận! Điều đó có nghĩa là, mặc dù Mạnh Huy tôi đây chỉ là con cháu đời thứ ba của nhà họ Mạnh nhưng lại có tư cách cạnh tranh vị trí chủ nhà của gia tộc này cùng với các chú các bác đời thứ hai!”

“Tôi, một người được cả nghìn ánh mắt chú ý, đồng thời là đối tượng được bảo vệ trọng điểm của gia tộc họ Mạnh, thì cậu có thể giết được sao?”

Giọng nói của Mạnh Huy tràn đầy kiêu ngạo, nhưng đúng như lời hắn nói, dựa vào thân phận của hắn trong gia tộc họ Mạnh, hắn thực sự có tư cách kiêu ngạo như vậy.

Khi nghe nói Châu Ngọc Thúy đã chết, sắc mặt Dương Thanh sa sầm xuống.

Châu Ngọc Thúy luôn luôn chĩa mũi nhọn vào anh, luôn luôn mỉa mai anh, thậm chí còn muốn anh chết!

Đối với Dương Thanh, người phụ nữ này có đối xử với mình thái quá cỡ nào thì cũng chẳng thành vấn đề, bởi bà ta không thể làm gì được mình.

Nhưng thật không may làm sao, người phụ nữ này lại là mẹ ruột Tần Thanh Tâm.

Chỉ dựa vào điểm này, Dương Thanh cũng sẽ khoan nhượng mọi điều mà Châu Ngọc Thúy gây ra.

Mà hôm nay, Mạnh Huy lại nói, Châu Ngọc Thúy chết rồi.

Anh biết ăn nói với Tần Thanh Tâm thế nào đây?

Biết ăn nói với Tiêu Tiêu ra sao?

Thoạt nhìn Dương Thanh vẫn rất bình thản, nhưng ý muốn giết người đang bùng nổ khủng khiếp cỡ nào trong lòng mình, chỉ có anh mới hiểu rõ.

Miếng gạch lát đường bị Dương Thanh dẫm lên vừa vỡ nát trong nháy mắt, có thể hình dung ra lúc này anh đang giận dữ cỡ nào.

“Anh nói là, bà ta chết rồi?”

Dương Thanh cất giọng trầm thấp hỏi Mạnh Huy.

“Chứ chẳng lẽ tôi nói dối cậu? Một ả đàn bà không biết điều, tôi giữ bà ta lại làm gì?”

“Cậu hẳn nên biết rằng, đối với tôi, người đàn bà này chỉ còn có một tác dụng cuối cùng!”

Mạnh Huy nói bằng giọng điệu hài hước, hắn ngừng một chút rồi tiếp tục: “Lấy cái chết của bà ta để đổi lấy sự diệt vong của chi nhánh tập đoàn Nhạn Thanh ở Giang Hải!”

Sau khi Ngụy Tường làm ra clip livestream của Châu Ngọc Thúy, giá trị thị trường của toàn bộ tập đoàn Nhạn Thanh đều bị ảnh hưởng nặng nề.

Ban đầu, việc này khiến Mạnh Huy cực kì phẫn nộ, nhưng sau đó, Vũ Văn Bân đã đích thân liên hệ với hắn, không chỉ không trách tội mà còn khen hắn nữa.

Chính vì thế, hắn mới có can đảm làm tiếp.

“Xác bà ta đâu?”

Dương Thanh trầm giọng hỏi.

Lời vừa thốt ra, bốn phía lập tức nổi gió, hàng cây ven đường đung đưa nghiêng ngả, lá vàng rơi rụng tán loạn trong không trung.

“Xác hả? Cậu nghĩ thử tôi giữ xác của một người đàn bà không còn chút giá trị lợi dụng nào để làm gì?”

Mạnh Huy điên cuồng cười lớn: “Có lẽ đem đi cho chó ăn nhỉ? Chó của tôi thích ăn thịt người lắm đấy!”

“Ầm!”

Một luồng ý niệm muốn giết người trên người Dương Thanh đột nhiên bùng nổ, gió rít càng thêm mạnh, lá rụng ào ào.

Toàn bộ không gian xung quanh đều đã bị một áp lực vô hình cực lớn đè nặng lên.

“Thế thôi, tôi gọi cho cậu chỉ để cứu cái mạng quèn của cậu thôi. Nhà họ Mạnh của tôi không phải nơi chó dại mèo hoang gì cũng có thể xâm nhập vào đâu, nhỡ đâu chẳng may mất mạng thì không được hay lắm“.

Mạnh Huy cười cười rồi nói tiếp: “Cũng có lẽ tôi đã nghĩ hơi nhiều rồi, dù sao thì một gia tộc họ Ngụy cũng đã đủ cho cậu một trận rồi!”

Nói xong, hắn cúp điện thoại luôn.

Nghe âm thanh báo bận từ đầu bên kia truyền tới, nỗi tức giận nghẹn trong cổ họng Dương Thanh, lòng nặng nề vô cùng.

Anh không hề nghi ngờ Mạnh Huy nói dối mình. Đối với hắn ta, một quân cờ đã hết giá trị lợi dụng như Châu Ngọc Thúy thì giữ lại có ích lợi gì chứ?

Đúng lúc này, bỗng có tiếng động cơ gầm rú khắp nơi, một loạt xe phóng vút tới, nháy mắt đã vây Dương Thanh vào giữa.

Hơn chục cao thủ từ trên xe bước xuống, ai nấy đều lăm lăm vũ khí trong tay, hiển nhiên là đến để lấy mạng Dương Thanh.

“Ranh con, đi theo bọn tao một chuyến thì may ra còn có thể sống!”

Tên cao thủ dẫn đầu bước lên trước, hờ hững nhìn Dương Thanh rồi nói.

Ánh mắt hắn ta hệt như đang nhìn một người chết.

Cũng phải thôi, theo suy nghĩ của bọn họ, Dương Thanh đã giết Ngụy Tường, dĩ nhiên đã không còn đường sống.

“Cho bọn mày mười giây, hoặc là chết, hoặc là cút!”

Tâm trạng Dương Thanh đang hết sức tồi tệ, anh đang muốn bùng nổ ngay tại đây.

“Ông chủ nói, chỉ cần không giết chết, còn lại sao cũng được, các anh em, lên đi, đánh phế tay chân nó trước!”

Gã cao thủ dẫn đầu vung tay lên, hơn chục cao thủ của nhà họ Ngụy đồng loạt lao về phía Dương Thanh.

Dương Thanh vẫn hết sức bình thản, nhìn đám người đang hùng hổ xông về phía mình, dường như chẳng cảm thấy bất kì nguy hiểm nào.

Sau đó, anh đột nhiên nhấc chân, hệt như đang dạo bước giữa sân vắng, chủ động tiến về phía đám cao thủ kia.

“Mẹ kiếp! Làm thịt nó đ!”

Gã cao thủ thứ nhất lao về phía Dương Thanh, ra tay không chút lưu tình, bổ một đao về phía cánh tay anh.

“Thịch!”

Dương Thanh tung ra một quyền, ngay sau đó là một âm thanh gãy xương vang lên, ngực gã kia lập tức lõm vào, miệng hộc máu tươi, thân thể bắn ngược ra phía sau như một quả bóng bị đánh bay.

Gã kia bay ra ngoài, mang theo lực đâm cực mạnh đã đánh bay vài gã cao thủ phía sau mình.

“Thịch thịch thịch!”

Dương Thanh vẫn duy trì tốc độ đó, mỗi một bước chân vung một quyền, vừa nhấc chân là một bóng người bay ngược ra sau.

Chưa đến mười giây ngắn ngủi, đám người kia đã nằm la liệt khắp nơi.

Hơi thở của Dương Thanh vẫn đều đặn như cũ, tựa như anh vừa lướt qua một đám người xa lạ trên đường chứ không phải vừa đối mặt với hơn chục gã cao thủ muốn tấn công mình.

Dẫu sao anh cũng từng là chiến thần bất bại trấn thủ biên giới phía Bắc của Chiêu Châu vĩ đại, thực lực vốn đứng ở tầm đỉnh cao nhất của cả nước Chiêu Châu. Cao thủ của nhà họ Ngụy là cái thá gì đâu? Kể cả là cao thủ hàng đầu của Chiêu Châu thì cũng có được mấy người xứng là đối thủ của anh?

Đối với Dương Thanh, so chiêu cùng đám cao thủ của nhà họ Ngụy này quả thật chẳng khác nào người lớn đấu với trẻ con.

Nếu không phải ban nãy anh đã thu bớt lực, chỉ e cả đám kia đều đã chết sạch không còn một mống.

“Cút về nói cho Ngụy Thành Châu, chờ tao qua nhà họ Mạnh giải quyết xong xuôi rồi sẽ tới nhà họ Ngụy xử lí!”

Dương Thanh đưa mắt đảo qua đám người kia một vòng, lạnh lẽo nói.

Lời vừa dứt, anh quay đầu lên xe, lúc này đã không còn bất kì cản trở nào, chiếc xe lăn bánh thẳng hướng về phía tỉnh lỵ.

Dù Châu Ngọc Thúy đã thực sự chết rồi, Dương Thanh cũng phải đưa di thể bà ta về!

Thi thể không còn, anh cũng phải thu gom hài cốt mang về!

Gia tộc họ Mạnh nhất định phải trả một giá đắt cho việc này!

Cùng lúc đó, ở tỉnh lỵ, trong một khu nhà cao cấp thuộc gia tộc họ Mạnh.

Một người chừng ba mươi tuổi đang ngồi trên sofa da, tay bưng một ly rượu ngoại, nhẹ nhàng lắc chiếc ly.

Hắn chính là nhân vật xuất sắc nhất của thế hệ thứ ba nhà họ Mạnh.

Ngồi đối diện với hắn ta là một người trẻ tuổi hơn, sau lưng còn có một gã đàn ông cao to lực lưỡng, mặt mũi như người phương Tây, toàn thân cuồn cuộn cơ bắp.

“Anh, anh đoán xem liệu cậu ta có đến không?”

Gã thanh niên kia nhìn về phía Mạnh Huy, sắc mặt hết sức nghiêm trọng, hỏi.

Nếu Dương Thanh có mặt ở đây, anh nhất định sẽ nhận ra, gã thanh niên này chính là Mạnh Xuyên, kẻ từng có xích mích với anh ở nhà đấu giá Mạnh Ký.

Chỉ có điều, trong nhà họ Mạnh này, địa vị của Mạnh Xuyên vẫn thua xa một góc của Mạnh Huy.

Mạnh Huy nhếch mép cười khẩy: “Căn cứ theo tin tình báo mà anh có được thì người này vừa cuồng vọng lại vừa kiêu ngạo, anh nói đã giết mẹ vợ cậu ta thì nhất định cậu ta sẽ đến!”

Mạnh Xuyên liếc nhìn gã đàn ông lực lưỡng sau lưng Mạnh Huy, thoáng lo âu nói: “Anh, chỉ có một mình Solo thì liệu có thể giết được Dương Thanh không ạ?”

“Trước đây, lúc ở nhà đấu giá Mạnh Ký, cậu ta chỉ vứt một cây bút mà đã giết chết Trang Tất Phàm đứng cách đó cả mấy chục mét rồi“.

“Thân thủ của cậu ta cực kì đáng sợ, chưa biết chừng còn mạnh hơn cả gã Tiền Bưu bên cạnh cậu ta cũng nên“.

Mạnh Huy cười cười, nhìn về phía gã đàn ông lực lưỡng kia: “Solo, anh thể hiện chút đi!”

Sắc mặt gã Solo kia trở nên âm u lạnh lẽo, giẫm mạnh một chân xuống sàn.

“Ầm!”

Một tiếng động cực lớn vang lên, miếng đá cẩm thạch lót sàn nhà nơi gã vừa giẫm xuống lập tức vỡ nát.

Nhưng đây chưa phải là trọng điểm, mà trọng điểm là chỗ sàn lõm xuống kia hiện ra hình vết chân.

“Cậu Xuyên cứ yên tâm, có tôi ở đây thì dù là mười gã Dương Thanh, tôi cũng có thể dễ dàng đánh chết!”

Solo ngạo nghễ nói.

“Ha ha, tốt lắm!”

Mạnh Xuyên lập tức cười lớn: “Có Solo ở đây, chuyến này thằng oắt Dương Thanh nhất định phải chết!”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.