Thấy Ngưu Căn Huy sắp rời khỏi, Ngụy Minh Nguyệt vốn đang do dự sau lưng Ngụy Thành Châu bỗng nhiên hét lên.
“Minh Nguyệt!”
Ngụy Thành Châu lập tức hoảng sợ.
Vừa nãy khi hỏi cô ta thấy Dương Thanh thế nào, lão ta đã cảm giác được cô ta hận Dương Thanh.
Lão ta cũng hiểu được tại sao Ngụy Minh Nguyệt lại hận Dương Thanh.
Nhưng lão ta không ngờ đứa cháu gái này điên cuồng muốn trả thù tới vậy.
Chẳng lẽ nó không biết một khi chân tướng bại lộ sẽ gây ra hậu quả khủng khiếp cỡ nào sao?
Ngưu Căn Huy lập tức dừng bước, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Ngụy Minh Nguyệt.
“Chuyện gì?”
Giọng nói của ông ta như tiếng chuông đồng chói tai.
“Ngày đó sau khi chi hội phó Căn Sinh rời đi, Dương Thanh đã đuổi theo truy giết. Tuy tôi không tận mắt chứng kiến nhưng thực lực của anh ta rất mạnh, có khả năng lấy mạng chi hội phó Căn Sinh nhất!”
Ngụy Minh Nguyệt cắn răng nói, trong mắt tràn ngập điên cuồng.
Cô ta không nói ra suy đoán của mình, tự bịa ra lí do khác.
Nghe vậy, Ngụy Thành Châu mới thở phào một hơi, nhưng trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi.
Hiện giờ Ngụy Minh Nguyệt đang đi trên dây, chỉ cần sơ ý sẽ đẩy cả nhà họ Ngụy xuống vực sâu.
Bản thân cô ta cũng sẽ chịu kết cục thịt nát xương tan.
Đúng lúc này, Ngưu Căn Huy đang đứng ở cửa phòng khách thoáng chốc xuất hiện trước mặt Ngụy Minh Nguyệt.
“Bốp!”
Ông ta bóp chặt cổ Ngụy Minh Nguyệt.
Ông ta dùng sức giơ cả người cô ta lên cao.
Cảnh tượng này khiến tất cả sợ ngây người.
Mặt mũi Ngụy Minh Nguyệt trắng bệch, ánh mắt hoảng loạn.
Cô ta không ngừng giãy dụa nhưng đối phương là cao thủ xếp thứ 9 của tổng hội Hiệp hội Võ thuật, sao có thể để cô ta trốn thoát?
Ngụy Thành Châu chết sững người, vội vàng cầu xin: “Xin cậu Căn Huy nương tay! Con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, nếu có nói sai điều gì xin cậu tha thứ!”
Ngưu Căn Huy không thèm nhìn lão ta, ngẩng đầu nhìn lên Ngụy Minh Nguyệt, sát khí dâng trào trong đáy mắt: “Có biết hậu quả của việc lợi dụng tôi không?”
Ông ta là người cầm quyền xếp thứ 9 trong Hiệp hội Võ thuật, sao có thể là một kẻ ngu ngốc?
Mặc dù không nhận ra Ngụy Thành Châu cũng đang lừa gạt mình nhưng ông ta vẫn nhìn ra được sự dối trá từ ánh mắt của Ngụy Minh Nguyệt.
Trong mắt cô ta chỉ có thù hận điên cuồng.
Rõ ràng cô ta có ân oán với Dương Thanh, muốn đổ oan cho anh để mượn tay Ngưu Căn Huy trả thù cho mình.
Ông ta đã nhìn thấy hết thảy trong mắt cô ta.
Ngưu Căn Huy là người nắm quyền trong Hiệp hội Võ thuật, sao có thể mắc lừa một đứa con gái?
Ánh mắt của Ngụy Minh Nguyệt tràn đầy sợ hãi và cầu xin. Hiện giờ, cô ta không thể thở nổi.
Cảm giác ngạt thở và đau đớn trên cổ khiến cô ta sống không bằng chết.
Lần đầu tiên cô ta cảm thấy cái chết ở gần mình đến vậy.
Thế nhưng thù hận đối với Dương Thanh chẳng hề yếu đi, ngược lại càng thêm mạnh mẽ.
Nếu không tại Dương Thanh, sao cô lại lại bị Ngưu Căn Huy bóp cổ?
Thấy Ngụy Minh Nguyệt sắp toi mạng, Ngưu Căn Huy mới chịu buông tay.
“Uỳnh!”
Ngụy Minh Nguyệt ngã nhào trên mặt đất, không ngừng thở dốc.
Cô ta không muốn chịu đựng cảm giác đứng bên bờ vực chết chóc thêm một lần nào nữa.
“Cô biết Ngưu Căn Sinh chết như thế nào, phải không?”
Ngưu Căn Huy hờ hững nhìn Ngụy Minh Nguyệt, hung dữ uy hiếp: “Nếu cô dám gạt tôi một chữ, tôi sẽ cho cô sống không bằng chết!”
“Bộp!”
Dứt lời, Ngưu Căn Huy giẫm thật mạnh xuống đất.
Mặt đất rung chuyển, nơi ông ta giẫm xuống bị sụt xuống.
Mọi người thấy vậy đều sợ chết khiếp.
Nếu bị giẫm phải, còn ai sống sót nổi?
Ngụy Thành Châu mặt mày xám xịt. Chỉ cần Ngụy Minh Nguyệt nói ra chân tướng, đêm nay sẽ là ngày tận thế của nhà họ Ngụy!
Còn Ngụy Minh Nguyệt cũng hết đường sống!
“Minh Nguyệt, cháu đừng nói lung tung. Lỡ chọc giận cậu Căn Sinh, cháu không gánh nổi hậu quả đâu!”
Ngụy Thành Châu cố ý nhắc nhở.
“Câm miệng!”
Ngưu Căn Huy rống lên, nháy mắt xông tới trước mặt lão ta.
“Bốp!”
Một bàn tay vung ra, Ngụy Thành Châu bị tát bay ra xa mấy mét, nặng nề rơi xuống đất.
“Bây giờ cô có thể nói ra toàn bộ chân tướng được rồi!”
Ngưu Căn Huy nhìn chằm chằm Ngụy Minh Nguyệt, giọng nói lạnh lẽo thấu xương.
- ---------------------------