Chiến Thần Ở Rể

Chương 371: Chương 371: Phá hỏng chuyện tốt của anh




Hôm nay tỉnh lỵ vô cùng náo nhiệt, đường xá đặc biệt đông đúc.

Người xe nô nức.

Đặc biệt là khách sạn Trung Châu - nơi tổ chức hội giao lưu.

Bởi vì đây là hội giao lưu thương mại ba năm một lần nên hầu hết các thế lực đứng đầu trong tỉnh Giang Bình đều đến.

Ngoài các gia tộc hàng đầu, tất nhiên rất nhiều gia tộc nhỏ cũng không thể bỏ qua sự kiện lớn này.

Chỉ có các gia tộc quyền thế nhất của các thành phố mới có tư cách tham gia hội giao lưu thật sự. Những gia tộc, thế lực khác lại có thể mượn sự kiện lớn này để giao lưu với các gia tộc ở các thành phố khác.

“Cậu Thanh, phải đến tám giờ tối thì hội giao lưu mới bắt đầu”.

Quan Chính Sơn nói: “Nhìn chung, mỗi lần tổ chức hội giao lưu sẽ có một vài ông chủ không có tư cách tham gia hội giao lưu mang một vài thứ tốt tới để bán. Nếu may mắn, không chừng còn có thể gặp được một vài thứ thú vị đấy”.

Dương Thanh khẽ gật đầu. Tất nhiên anh hiểu rõ điểm này.

Phải đến tối thì hội giao lưu mới bắt đầu. Anh tới sớm là để cảm nhận sự kiện lớn ba năm mới tổ chức một lần này.

Quan Chính Sơn đột nhiên nói: “Trong thời gian diễn ra hội giao lưu, khách sạn Trung Châu sẽ ở trong tình trạng đóng cửa, chỉ có người mang theo thư mời của hội giao lưu mới có thể đi vào. Chỉ cần cậu đưa ra thư mời là có thể vào khách sạn”.

“Ở bên trong khách sạn còn có một ít thứ tốt do phía tổ chức chuẩn bị, cũng có vài thứ được người ta nhờ phía tổ chức bán như tranh chữ cổ, nói chung cần gì cũng có”.

“Ngoài ra, còn có một vài chiếc siêu xe bản giới hạn số lượng và trang viên giá trị lớn cũng có thể được đem ra bán”.

“Các quảng cáo trên băng rôn và phát trên màn hình xung quanh khách sạn đều có giá rất cao. Thậm chí có người sẵn lòng bỏ ra mấy trăm triệu để được phát tin quảng cáo trên màn hình của khách sạn”.

Dương Thanh hơi kinh ngạc khi nghe Quan Chính Sơn nói vậy: “Không hổ danh là sự kiện thương mại lớn ba năm một lần, còn thể hiện vô cùng chính xác hai chữ ‘thương mại’ này nữa”.

“Đúng vậy, thế nên mỗi lần, bên tổ chức đều có thể thu được lợi ích cực lớn”.

Quan Chính Sơn cảm khái nói: “Đặc biệt là màn hình cực lớn bên ngoài khách sạn, bọn họ còn phải đấu giá mới có thể được phát tin quảng cáo trên đó”.

“Mỗi lần diễn ra hội giao lưu, tình hình bên ngoài đều sẽ được truyền hình trực tiếp trên cả nước, thậm chí ở nước ngoài cũng có thể xem được. Chỉ riêng tiền quảng cáo trên màn hình xung quanh phía ngoài khách sạn đã là một khoản tiền lớn rồi”.

Dương Thanh thấy được mở rộng tầm mắt. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh tới tham dự sự kiện lớn như vậy, quả thật vô cùng tò mò.

“Cậu Thanh, bây giờ cậu muốn đi dạo bên ngoài hay về khách sạn nghỉ ngơi?”

Quan Chính Sơn chợt hỏi.

Dương Thanh mỉm cười: “Các ông không cần để ý tới tôi đâu. Chờ hội giao lưu bắt đầu, tôi sẽ tới hội trường. Bây giờ tôi muốn ra ngoài tham quan một chút”.

Sau khi đuổi Quan Chính Sơn và Quan Tuyết Tùng đi, Dương Thanh xoay người rời đi.

Tám giờ tối mới bắt đầu hội giao lưu, anh còn có rất nhiều thời gian để tham quan bên ngoài.

“Dương Thanh!”

Dương Thanh mới đi được mấy bước thì nghe có một giọng nói vui mừng và bất ngờ đột nhiên vang lên sau lưng.

“Sao cô cũng tới đây thế?”

Dương Thanh quay đầu lại và thấy bất ngờ.

Tô San hơi kích động nói: “Làm sao tôi có thể bỏ qua sự kiện lớn ba năm một lần như vậy được?”

“Cậu Thanh!”

Lúc này, lại có một bóng người quen thuộc xuất hiện. Đó là Tô Thành Vũ.

Lần này, Tô Thành Vũ còn dẫn theo một cô gái trẻ, trông trẻ hơn Tô San nhưng rất giống cô ta.

Gương mặt cô gái cũng đặc biệt xinh đẹp, chỉ là có vẻ lạnh lùng xa cách.

Dương Thanh biết Tô San còn có một cô em gái, rõ ràng chính là cô gái này.

Nếu không phải vì Tô San, Dương Thanh sẽ không bao giờ để ý tới Tô Thành Vũ.

Lần trước, anh tới nhà họ Mạnh tìm Châu Ngọc Thúy và cố ý để lộ tin tức. Nhưng anh phải thất vọng vì nhà họ Tô không đi.

Tô Thành Vũ rõ ràng cũng hiểu Dương Thanh không xem trọng mình. Ông ta mỉm cười và nói với cô gái bên cạnh: “Hàm Hàm, người này chính là cậu Thanh mà bố từng nói với con”.

Cô gái thờ ơ nhìn Dương Thanh và giới thiệu bản thân một cách máy móc: “Chào anh Thanh, tôi là Tô Hàm!”

Dương Thanh khẽ gật đầu: “Chào cô!”

“Dương Thanh, anh muốn vào trong à?”

Tô San cười hỏi.

Dương Thanh lắc đầu: “Giờ còn sớm, tôi tính đi dạo ở bên ngoài trước”.

“Tôi cũng đang có ý đó, tôi đi với anh”.

Tô San vui vẻ nói.

Dương Thanh còn chưa kịp nói gì, Tô Thành Vũ đã nói: “San San, con tương đối quen thuộc với tình hình của hội giao lưu, đúng lúc giới thiệu cho cậu Thanh biết đi. Bố và em gái con vào trước đây”.

“Cậu Thanh, buổi tối gặp sau!”

Tô Thành Vũ nói xong thì dẫn theo Tô Hàm đi vào khách sạn Trung Châu.

“Dương Thanh, sự kiện lớn như vậy, sao anh không dẫn Thanh Tâm đi?”, Tô San hỏi.

Dương Thanh lắc đầu: “Gần đây công việc trong công ty tương đối bận, cô ấy không có thời gian”.

Khoảng thời gian trước, Dương Thanh đã nói với Tần Thanh Tâm về chuyện hội giao lưu. Kết quả gần đây công việc của tập đoàn Tam Hòa đặc biệt bận rộn, cô không có thời gian rảnh.

Biết Tần Thanh Tâm sẽ không tới, Tô San lập tức vui mừng và đột nhiên khoác tay Dương Thanh.

Dương Thanh nhíu mày, vô thức muốn rút tay về. Đúng lúc này, Tô San đột nhiên vừa cười vừa nói: “Ở đây đông người quá, tôi đi giày cao gót sợ bị ngã, đành phải mượn tay anh dùng một lát. Anh sẽ không để ý chứ?”

Tô San đã nói như vậy, nếu mình còn rút tay về thì quả thật có chút không phải.

“Đối diện khách sạn Trung Châu là sân vận động tỉnh. Mỗi lần diễn ra hội giao lưu, trong sân vận động sẽ bố trí nhiều gian hàng, rất nhiều doanh nhân nhỏ sẽ mang theo sản phẩm tới đây bán”.

Tô San chỉ vào sân vận động ở bên kia đường nói, sau đó lại chỉ vào khách sạn bên cạnh sân vận động: “Đó là khách sạn Lục Châu, xem như là một hội giao lưu phiên bản thấp. Một vài gia tộc tuyến một tuyến hai không có tư cách tham gia hội giao lưu thật sự thì chỉ có thể tập trung ở đó”.

Tô San thật sự biết rất rõ về tình hình của hội giao lưu. Dương Thanh không biết gì về những điều cô ta vừa nói.

“Dương Thanh!”

Trong lúc Tô San đang kéo Dương Thanh đi dạo xung quanh, đột nhiên có mấy người từ phía trước đi tới. Không ngờ người dẫn đầu kia là Hàn Diệp.

Hàn Diệp rất ghét Dương Thanh. Tối hôm qua ở nhà họ Hàn, ông ta đã cảnh cáo, bảo anh cách xa Hàn Khiếu Thiên và Hàn Phi Phi ra.

Sau đó, ông ta thậm chí chạy tới biệt thự của Hàn Khiếu Thiên, muốn đuổi Dương Thanh đi.

Kết quả là ông ta bị Hàn Khiếu Thiên đuổi ra ngoài.

“Sếp Hàn!”

Dương Thanh do dự một lát nhưng vẫn lên tiếng chào.

Sắc mặt Hàn Diệp đặc biệt khó coi. Nếu không phải Hàn Khiếu Thiên cảnh cáo ông ta đừng động tới Dương Thanh, ông ta đã sai người ra tay từ lúc ở trang viên nhà họ Hàn tối qua rồi.

Lúc này, ông ta vô cùng phẫn nộ khi nhìn thấy Tô San thân mật khoác cánh tay Dương Thanh.

Hôm qua Hàn Phi Phi đã nói thích Dương Thanh ngay trước mặt mọi người. Giờ mới qua một đêm, bên cạnh anh đã có niềm vui mới?

“Quả nhiên cậu không phải là người tốt, uổng cho con gái tôi thích cậu như vậy, không ngờ cậu lại lăng nhăng như vậy!”

Hàn Diệp lạnh mặt nói: “Nếu để cho tôi biết cậu dám tiếp cận con gái tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”

Hàn Diệp nói xong đã dẫn người rời đi.

Dương Thanh khẽ nhíu mày. Người này thật sự rất ghét mình.

Nhưng vào lúc này, trong tầm mắt của anh đột nhiên xuất hiện một bóng người quen thuộc. Lúc này, đối phương cũng đang kinh ngạc nhìn Dương Thanh.

Dương Thanh gần như theo phản xạ có điều kiện rút cánh tay khỏi vòng tay của Tô San, trên mặt còn có phần hoảng loạn.

“Y Y, sao em tới đây?”

Dương Thanh thấy rất chột dạ, đi lên hỏi.

Tần Y cắn môi, thất vọng nói: “Nếu em không đến sẽ không phá hỏng chuyện tốt của anh, đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.