Trong lúc Tần Thanh Tâm còn đang thắc mắc thì Diệp Hoa tức giận nói: “Diệp Thương, tập đoàn Mambo Đỏ là tài sản riêng của chủ nhà họ Diệp, chủ gia tộc đã sắp xếp cho sếp Tần đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc. Ngoài bà ấy ra thì không có ai đủ tư cách đuổi việc cô ấy! “
Diệp Thương cười khẩy: “Thế nào gọi là tài sản cá nhân thuộc về gia tộc? Nếu như không có gia tộc, Mamba Đỏ sao có thể phát triển được đến quy mô như ngày hôm nay?”
“Tôi đề nghị chia lại cổ phần của tập đoàn Mambo Đỏ, như vậy mới phù hợp với lợi ích của gia tộc”.
“Nếu không, dựa vào thân phận là chủ gia tộc họ Diệp, bà ta chỉ có thể mang lại lợi nhuận lớn hơn nữa cho tập đoàn Mambo Đỏ. Chỉ cần bà ta còn là chủ gia tộc thì Mambo Đỏ chỉ có thể thuộc quyền sở hữu của tất cả mọi người trong nhà họ Diệp”.
Nghe Diệp Thương nói vậy, con cháu dòng chính của nhà họ Diệp lúc trước vẫn đứng bên cạnh Diệp Hoa lúc này trong mắt đều lộ ra vẻ tham lam.
Giá trị thị trường của Mambo Đỏ hiện đang là hàng trăm tỷ tệ, nếu tất cả con cháu dòng chính của nhà họ Diệp có thể cùng sở hữu sản nghiệp hàng trăm tỷ tệ này thì trung bình mỗi người đều có thể sở hữu mấy trăm triệu tệ.
Đối với họ, đây rõ ràng là một khoản phát tài ngoài mong đợi mà.
“Bốp!”
Diệp Hoa đột nhiên nổi giận, ông ta đập bàn họp đứng lên, tức giận chỉ vào Diệp Thương: “Đồ khốn kiếp đê tiện vô liêm sỉ, ông thật sự cho rằng chủ gia tộc còn chưa xuất viện thì có thể muốn làm gì thì làm ở nhà họ Diệp sao?”
Diệp Thương lại rất bình tĩnh, ông ta ngồi ở vị trí của mình, nheo mắt nhìn chằm chằm Diệp Hoa và nói: “Đừng lôi chủ gia tộc ra đây để chèn ép tôi, nhà họ Diệp là của tất cả mọi người nhà họ Diệp, không phải nhà họ Diệp của chủ gia tộc”.
“Tôi làm như vậy cũng chính là vì cả nhà họ Diệp. Chỉ khi để mọi người nhận được cổ phần của Mambo Đỏ, mọi người mới có thể coi Mambo Đỏ như tài sản của mình và đối đãi với nó một cách nghiêm túc”.
“Dù sao thì Mambo Đỏ có thể có quy mô như hiện tại đều là nhờ vào nền tảng của nhà họ Diệp, bây giờ là lúc mang lợi ích có được từ nhà họ Diệp trả lại cho dòng chính của nhà họ Diệp rồi”.
Khi Diệp Thương nói ra những lời này, ánh mắt của rất nhiều người đột nhiên trở nên sáng rực.
Mãi đến tận giờ phút này, Tần Thanh Tâm mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Sự vắng mặt của Diệp Mạn khiến nhà họ Diệp bị chia thành hai phe, may mà một trong hai phe vẫn ủng hộ Diệp Mạn.
“Chủ gia tộc vẫn còn sống mà các người đã không thể chờ đợi được, nóng lòng muốn tranh cướp Mamba Đỏ của bà ấy rồi sao?”
Lúc này, Tần Thanh Tâm đột nhiên lên tiếng, cô ngồi luôn lên vị trí cao nhất.
Bất chợt mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô.
Chỉ là khi nhiều người nhìn về phía Tần Thanh Tâm, trong mắt đều mang vẻ đầy thù địch.
Cô tiếp nhận quyền tổng giám đốc do Diệp Mạn sắp xếp, và sự can thiệp của cô sẽ ảnh hưởng đến việc phân chia cổ phần của dòng chính nhà họ Diệp.
Diệp Thương cau mày: “Cô là một người ngoài, là cái thá gì chứ? Cô cũng xứng ngồi ở vị trí đó sao?”
Diệp Hoa lập tức phản bác: “Sếp Tần được chủ gia tộc sắp xếp làm tổng giám đốc, tại sao cô ấy không thể ngồi vào vị trí đó?”
Tần Thanh Tâm cũng lạnh lùng nhìn Diệp Thương.
Diệp Thương giễu cợt: “Chưa nói đến việc cô ta có đủ tư cách ngồi đó hay không, chỉ riêng việc cô ta đến muộn nửa tiếng, chúng ta đã có quyền sa thải cô ta rồi”.
“Các người thông báo với tôi rằng thời gian họp là mười giờ sáng. Tuy tôi không đến sớm nhưng tôi cũng không đến muộn, thay vào đó, tôi bước vào phòng họp này đúng vào lúc mười giờ. Tại sao lại nói tôi đến muộn nửa giờ?”
Tần Thanh Tâm lập tức phủ nhận.
“Ai nói với cô rằng cuộc họp được tổ chức vào lúc mười giờ? Cuộc họp buổi sáng của Mambo Đỏ luôn bắt đầu đúng giờ vào lúc chín giờ ba mươi phút”.
Diệp Thương cười khẩy: “Mấy chục người có mặt ở đây đều có thể đúng chín giờ ba mươi phút có mặt, sao chỉ có một mình cô đến lúc mười giờ?”
Sắc mặt Tần Thanh Tâm đột nhiên thay đổi, cô nhớ rõ tối hôm qua nhận được một cuộc gọi, bảo cô rằng có cuộc họp vào lúc mười giờ sáng nay.
Vì vậy, cô đã bước vào phòng họp đúng giờ, nhưng lúc này, Diệp Thương lại nói rằng thời gian họp được thông báo là chín giờ ba mươi phút.
Kết hợp với tình hình hiện tại, rõ ràng có người đã cố tình giở trò ngăn cản mình.
Nếu bây giờ cô còn không biết chuyện gì đang xảy ra thì đúng là chiếc bình hoa rồi.
Rất nhanh sau đó Tần Thanh Tâm đã bình tĩnh trở lại, cô hỏi: “Nếu như ông muốn dùng thủ đoạn đê hèn như vậy để đuổi tôi ra khỏi tập đoàn Mambo Đỏ thì ông cũng hơi xem thường tôi rồi đấy”.
Diệp Thương nhướng mày: “Tôi đâu cần phải dùng thủ đoạn bẩn thỉu để đuổi cô đi? Chỉ cần một câu nói của tôi thôi thì có đến tám mươi phần trăm những lãnh đạo cấp cao ngồi ở đây sẽ bắt cô phải cút ra khỏi Mamba Đỏ, cô có tin không?”
Tần Thanh Tâm lắc đầu cười khẩy: “Chỉ vì các người cho rằng đến muộn nửa giờ là tại tôi sao?”
“Đúng vậy!”
Diệp Thương nói: “Theo quy định của Mambo Đỏ, phàm là những lãnh đạo cấp cao từ chức vụ giám đốc trở lên, chỉ cần họ đến muộn nửa giờ trong một cuộc họp quan trọng thì sẽ phải cút xéo dựa theo quy trình sa thải”.
Diệp Hoa không nhịn được, lập tức nói: “Hôm nay chỉ là chào đón sếp Tần nhận chức tổng giám đốc thôi, không phải cuộc họp quan trọng gì”.
Diệp Thương cười nói: “Diệp Hoa, ông sai rồi. Buổi gặp mặt hôm nay căn bản không phải để chào đón một người phụ nữ không phải họ Diệp”.
Ông ta nói dứt lời, Diệp Hoa đột nhiên có linh cảm không tốt, với sự hiểu biết của ông ta về Diệp Thương, ông ta sẽ không nói vu vơ.
“Hôm nay là ngày tập đoàn Mambo Đỏ của chúng ta ký kết hợp đồng hợp tác với tập đoàn Tào Thị. Nội dung buổi họp hôm nay, ngoài việc sắp xếp công việc hàng ngày ra chính là ký kết hợp đồng”.
Diệp Thương dựa vào chỗ ngồi một cách đầy thoải mái, cười ha hả hỏi Tần Thanh Tâm.
“Cút ra ngoài!”
“Tập đoàn Mambo Đỏ không cần một người khác họ”.
“Tần Thanh Tâm, cút khỏi tập đoàn Mambo Đỏ ngay lập tức! Nếu không, chúng tôi sẽ không khách sáo với cô!”
Trong chốc lát, Tần Thanh Tâm bị cả một nhóm người công kích.
Ngay cả Diệp Hoa cũng hoàn toàn bỏ cuộc, để mặc mọi người làm ầm lên.
- ---------------------------