Chiến Thần Ở Rể

Chương 1346: Chương 1346: Tai hoạ diệt tộc






Khí thế võ thuật kinh khủng tràn ra bốn phương tám hướng làm toàn bộ phòng tiệc hỗn loạn.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác, theo những gì họ thấy thì cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ đã được xem như cao thủ đứng đầu, còn về cao thủ Thần Cảnh, họ chưa được thấy bao giờ.

Chứ đừng nói chi đến cao thủ Siêu Phàm Cảnh, lúc này họ chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể đang cuộn trào, bị thương rất nặng.

Đây chỉ mới là khí thế kinh khủng mà hai cao thủ bộc phát trong lúc đánh nhau.

Sau khi Dương Thanh và Long Dược đánh chiêu đầu thì không ai lùi bước cả. Hai người vẫn đứng ở vị trí cũ, chỉ là mặt đất dưới chân hai người đã bị lõm xuống.

“Quả nhiên võ thuật của mày đã bước vào Siêu Phàm Cảnh!”

Rất lâu sau, Long Dược nheo mắt nói, ánh mắt thấp thoáng sự kinh ngạc.

Tuy ông ta là con rể của phủ thành chủ Hoài Thành, năm bốn mươi tuổi bước vào Siêu Phàm Cảnh. Bây giờ 55 tuổi nhưng thực lực mới đến Siêu Phàm Nhị Cảnh.

Mặc dù thực lực của ông ta đang là Siêu Phàm Nhị Cảnh. Nhưng sắp đến Siêu Phàm Tam Cảnh rồi, chỉ còn một bước nữa.

Nhưng với thực lực của ông ta, dù là Siêu Phàm Tam Cảnh tầm thường thì chưa chắc đã là đối thủ của ông ta.

Bây giờ, một chàng trai mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi mà đã bộc phát thực lực đến cảnh giới Siêu Phàm Nhị Cảnh, điều này làm ông ta khá ngạc nhiên.

Ở một nơi võ thuật phát triển mạnh như Hoài Thành, dù có là phủ thành chủ thì cũng chưa có cao thủ ba mươi tuổi nào bước vào Siêu Phàm Cảnh.

“Rốt cuộc mày là ai?”

Long Dược chợt hỏi.

Dương Thanh bình tĩnh nói: “Chắc ông cũng rất rõ tôi là ai nhưng tôi muốn nói với ông rằng, cái chết của Long Khoa không liên quan gì đến tôi”.

“Với cảnh giới võ thuật của ông, chắc ông cũng biết rõ căn cứ theo cảnh giới võ thuật của tôi, nếu tôi muốn giết Long Khoa thật thì tôi hoàn toàn có thể giấu tất cả mọi người”.

“Chắc chắn ông bị ai đó lợi dụng rồi, thế nên mới đổ cái chết của Long Khoa lên đầu tôi”.

Nghe Dương Thanh nói vậy, Long Dược nhướn mày, ông ta biết Dương Thanh không hề nói dối.

“Không cần biết có phải mày giết Long Khoa hay không, giữa mày và nó có xích mích rất lớn. Nó muốn mày chết đúng không?”

Long Dược đã đoán được đầu đuôi câu chuyện nhưng vẫn muốn tiếp tục đấu với Dương Thanh.

“Hừ!”

Dương Thanh cười mỉa: “Nếu ông đã nói vậy thì tôi có nói gì cũng vô nghĩa”.

“Nếu ông muốn đấu thì tôi đấu!”

Dứt lời, Dương Thanh chuyển động chân, trong nháy mắt anh biến mất khỏi phòng tiệc, cùng lúc đó một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Đỉnh Ninh Sơn, quyết chiến!”

Long Dược cũng biến mất theo.

Đến khi hai người đã biến mất khỏi phòng tiệc, mọi người mới sực tỉnh, mặt ai nấy đều kinh hãi, vội hít thở.

“Rốt cuộc họ là cao thủ cấp nào vậy?”

Có người mặt đầy sợ hãi hỏi.

“Thần Cảnh đỉnh phong à?”

Lại có người vội vã nói.

“Thần Cảnh đỉnh phong?”

Một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ nghi ngờ nói: “Nếu họ chỉ là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong thật thì họ không thể làm chúng ta bị thương nặng chỉ với sóng dư âm của một lần va chạm được”.

“Tôi không biết cảnh giới võ thuật của họ nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, cảnh giới võ thuật của họ đã vượt ra khỏi Thần Cảnh đỉnh phong”.

Người đó vừa dứt lời, mọi người kinh hãi, ai nấy đều ngây ra như phỗng.

Với người Ninh Châu như họ mà nói, Vương Cảnh trung kỳ đã được xem như cao thủ đứng đầu rồi. Còn về Vương Cảnh hậu kỳ, nếu gia tộc nào có cao thủ thế này thì gia tộc đó có thể khống chế Ninh Châu.

Còn cao thủ Thần Cảnh, họ hoàn toàn chưa bao giờ được tiếp xúc nhưng bây giờ lại có người nói, hai người ban nãy là cao thủ đã vượt ra khỏi cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong.

Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên người Lục Nguyên Thông, vẻ mặt phức tạp.

Ai cũng hiểu rõ trong hai người mới rời đi, một khi Dương Thanh chiến thắng thì địa vị của nhà họ Lục ở Ninh Châu này sẽ vững như kiềng.

Một gia tộc có cao thủ đã vượt khỏi cảnh giới Thần Cảnh chống lưng cho, dù là gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng không dám đắc tội, đúng không?

Cùng lúc đó, trên đỉnh Ninh Sơn, Dương Thanh và Long Dược đứng đối diện nhau.

Với cảnh giới võ thuật của họ, nếu như đánh nhau ở nhà họ Lục thì nhà họ Lục sẽ thành một bãi phế tích trong nháy mắt, thương vong rất thảm thiết. Chỉ có đỉnh Ninh Sơn mới là nơi đánh nhau thích hợp nhất.

“Nếu tôi không đoán nhầm thì người lợi dụng ông là Long Hoàng nhỉ?”

Dương Thanh phá vỡ sự im lặng trước, nhìn Long Dược hỏi.

Với chỉ số IQ của mình, anh có thể dễ dàng đoán được tại sao Long Dược lại nói anh giết Long Khoa.

Lúc trước Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp đã phái mười hai cao thủ Thần Cảnh, kết quả bị một mình anh giết sạch.

Chắc chắn chuyện này đã mang đến một mối nguy lớn cho Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp, điều Long Hoàng và Diệp Hoàng lo nhất là anh sẽ đến hai gia tộc đó.

Cho nên Long Hoàng tìm Long Dược nhờ ra tay.

Long Dược cũng nói rồi, Long Khoa là em trai của ông ta, nếu thế thì Long Dược cũng là người của Hoàng tộc họ Long.

Có điều Dương Thanh không hiểu tại sao Hoàng tộc họ Long lại có cao thủ Siêu Phàm Cảnh?

Nếu thế thì tại sao Hoàng tộc họ Long không để Long Dược ra tay từ sớm?

Với thực lực Siêu Phàm Nhị Cảnh của Long Dược, các gia tộc khác đâu ai là đối thủ của Hoàng tộc họ Long?

“Câm miệng!”

Long Dược hét lên phẫn nộ, cắn răng nói: “Không cần biết cái chết của Long Khoa có liên quan đến mày hay không, tao phải dồn mối thù này lên đầu mày”.

“Đúng là không nói lý lẽ, nếu đã thế thì ra tay chứng minh thực lực đi!”

Dương Thanh vừa dứt lời, anh giẫm chân thật mạnh, trong nháy mắt tảng đá không lồ mà anh đang giẫm lên hoá thành bột mịn.

Cơ thể của anh bay thẳng về phía Long Dược.

Bây giờ cảnh giới võ thuật của anh là Siêu Phàm Nhất Cảnh nhưng anh có thể bộc phát ra sức chiến đấu vượt mức Siêu Phàm Nhị Cảnh. Nếu như ở trạng thái bùng nổ, thậm chí anh còn có thể bộc phát sức chiến đấu của Siêu Phàm Tam Cảnh.

Có điều tạm thời anh không có ý định mang trạng thái cuồng bạo ra đấu với Long Dược.

Sau khi võ thuật bước vào Siêu Phàm Cảnh, muốn tiến thêm bước nữa khó như lên trời. Chỉ có đánh nhau với cao thủ có thực lực tương đương mới có thể nhanh chóng thúc đẩy võ thuật của chính mình, làm thực lực của mình tiến bộ thêm một bậc.

“Muốn chết!”

Thấy Dương Thanh chủ động tấn công mình, mắt Long Dược loé sát khí, biến mất tại chỗ, xông lên chiến đấu.

“Đi chết đi!”

Giây tiếp theo, hai người đều ra đòn hiểm, Long Dược hét lên một tiếng, tung ra một quyền.

Bỗng nhiên một hơi thở võ thuật kinh khủng ập về phía Dương Thanh, giống như muốn đập Dương Thanh thành một đống thịt vụn.

Dương Thanh không hề sợ hãi, anh đã chuẩn bị từ trước nên tay phải ra chưởng, một hơi thở võ thuật cũng kinh khủng không kém cạnh ập đến trước mặt Long Dược.

“Ầm!”

Khoảnh khắc khi hai chưởng chạm vào nhau, sóng dư âm nổ mạnh như vụ nổ hạt nhân.

Chỉ thấy trong nháy mắt, núi đá dưới chân hai người vỡ tung, khe nứt to như cánh tay lan ra bốn phương tám huớng.

“Ầm!”

Bỗng nhiên lại có một tiếng vang lớn, đỉnh núi dưới chân hai người nổ mạnh, vô số đất đá bay tứ tung.

“Ầm ầm ầm!”

Giây tiếp theo, hai người lại phát động tấn công.

Bóng hai người nhanh như tia chớp, chỉ có thể nghe được tiếng va chạm vang lên liên tục.

Toàn bộ Ninh Châu bị bao phủ bởi hơi thở võ thuật khủng khiếp của hai người, vô số cao thủ đều ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Sơn, ai nấy đều ngỡ ngàng.

Mặc dù cách rất xa nhưng họ đã cảm nhận được hơi thở võ thuật kinh khủng trên đỉnh Ninh Phong.

“Ninh Châu đang gặp chuyện gì vậy?”

Một nơi đóng quân của Hoàng tộc ở Yến Đô, vài cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc ngỡ ngàng nhìn về phía Ninh Châu.

Yến Đô và Ninh Châu rất xa nhau nhưng hơi thở kinh khủng bộc phát trong trận quyết chiến của cao thủ Siêu Phàm Cảnh lan đến tận Yến Đô.

Với cao thủ Thần Cảnh mà nói, họ rất nhạy với hơi thở võ thuật nên dễ dàng cảm nhận được trận chiến giữa hai cao thủ đứng đầu ở Ninh Châu.

“Trận chiến thế này, sợ rằng cảnh giới võ thuật của hai người đó đã bước vào Siêu Phàm Nhị Cảnh”.

Có một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong nghiêm túc nói.

“Cái gì? Siêu Phàm Nhị Cảnh?”

Cùng là cao thủ Thần Cảnh, lúc nghe có cao thủ Siêu Phàm Cảnh, họ đều bất ngờ thảng thốt.

“Chắc là trận chiến mới bắt đầu hoặc là họ vẫn có thể bộc phát ra năng lực mạnh hơn nữa, chưa đoán hết được đâu”.

Cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong mới nói chuyện nhìn về phía Ninh Sơn bằng ánh mắt sùng bái.

Lúc này, Dương Thanh và Long Dược đang chiến đấu kịch liệt, sức mạnh huỷ diệt dường như muốn huỷ hoại cả Ninh Sơn.

Phạm vi mười dặm quanh Ninh Sơn, ngoài Dương Thanh và Long Dược đang chiến đấu kịch liệt ra thì không còn ai nữa.

Cuộc chiến thế này, dù chỉ là dư âm thôi thì cũng đủ để tiêu diệt người bình thường.

“Cậu rất mạnh!”

Sau mười phút chiến đấu, Long Dược chợt ngừng lại, nghiêm túc nhìn Dương Thanh nói: “Nếu không phải vì mối thù giữa mày và em trai tao thì có lẽ tao sẽ dẫn mày đến Hoài Thành”.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.