“Ầm ầm!”
Lại một tiếng động lớn nữa vang lên, cả căn nhà rung lên, chỉ chớp mắt sau đã khuyết mất một góc tường.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Châu Ngọc Thúy vô cùng hoảng sợ, bà ta như phát điên gào thét vọt đến chỗ người đốc công đội nón bảo hộ.
“Đám trời đánh thánh vật kia, dám đào nhà của bà đây, bà đây không thiết sống nữa, bà phải sống mái với chúng mày một trận!”
Châu Ngọc Thúy ở trong căn nhà cả đời rồi, cũng có tình cảm sâu sắc với nơi này, trơ mắt nhìn nhà mình mất đi một góc, bà ta như gà mẹ bảo vệ đám gà con của mình, lập tức nhào lên cho người đàn ông trung niên kia một trận.
Nhưng đối phương đâu chỉ có một mình, trừ đốc công, sau lưng ông ta vẫn còn hơn mười người đàn ông lực lưỡng, trong tay còn cầm các loại máy móc để phá dỡ và di dời nhà cửa.
Châu Ngọc Thúy chưa kịp nhào vào đã có hai gã đàn ông cầm búa đứng chắn trước mặt đốc công, hung tợn nhìn chằm chằm bà ta.
“Bà già, không phải vừa rồi bà ghê gớm lắm à? Xông lên đi chứ! Ông đây đập luôn cả bà một thể!”
Châu Ngọc Thúy bị dọa lùi lại phía sau vài bước, đốc công thấy thế cười lạnh.
Nhóm người Dương Thanh và Tần Thanh Tâm đang ngồi trong nhà dùng bữa, cũng kịp chạy ra ngoài lúc căn nhà bị sụp một góc.
Nhìn thấy trong sân có đến hơn mười công nhân dỡ nhà, còn có cả một máy xúc cỡ lớn đang chễm chệ trước mắt, mặt Dương Thanh và Tần Thanh Tâm cũng lập tức biến sắc.
Dương Thanh ôm chặt Tiêu Tiêu vào lòng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn hết thảy.
“Các ông muốn làm gì?”, Tần Thanh Tâm giận dữ hỏi.
Từ lúc hai chị em Tần Thanh Tâm và Tần Y bước ra ngoài, đôi mắt của tên đốc công chưa hề rời khỏi người hai cô.
Ông ta dâm dê nhìn Tần Thanh Tâm, lại chỉ chỉ sang chiếc máy xúc bên cạnh mình, vừa cười vừa nói: “Người đẹp nhìn đấy, chúng tôi mang theo cả cái xe này đến đây đương nhiên là đến để phá nhà rồi”.
“Đây là nhà của tôi, ai cho phép các ông tới phá dỡ?”, Tần Thanh Tâm nổi giận.
“Người đẹp ơi, chúng tôi là công ty phá dỡ và di dời nhà đất chính quy đấy. Trước khi phá dỡ đều có xác minh tài sản cả rồi, chính chủ của căn nhà này tới tìm chúng tôi, thế nên chúng tôi cũng chỉ làm theo hợp đồng thôi, người đẹp xin hãy tránh ra đi”, tên đốc công cũng không hề nói dối.
Trong tay ông ta có một bản hợp đồng nhận thầu phá bỏ căn nhà này, nhưng công ty của ông ta có hợp pháp hay không thì chưa biết được.
Đúng lúc này, một chiếc xe chở hàng đột nhiên chạy đến, “kít” một cái dừng ngay phía sau chiếc máy xúc kia.
Sân của biệt thự nhà họ Tần không lớn, chứa một chiếc máy xúc và một chếc xe tải chở hàng gần như đã hết cả sân nhà.
“Cho hỏi ai là Dương Thanh?”, tài xế lái xe tải đi xuống hỏi.
Dương Thanh tiến lên phía trước: “Là tôi!”
“Chào anh, đây là quà mà một người đàn ông họ Tần thuê tiệm chúng tôi đưa tới, xin anh kiểm tra và nhận giúp”.
Nói đến chữ “quà”, trên mặt người tài xế trẻ tuổi này có gì đó khác lạ, anh ta cầm đơn xác nhận bước vào.
Trong mắt Dương Thanh bắn ra ánh sáng lạnh lùng, bởi anh đã nhìn thấy thứ gì trong cốp chiếc xe tải kia.
Đó là quan tài, cả nhà Tần Thanh Tâm thêm Dương Thanh vừa đúng có năm người lớn, mà trên xe xếp đủ năm chiếc quan tài đỏ thẫm.
Người gửi có ý gì, không cần nói cũng biết.
Nhóm người Tần Thanh Tâm cũng nhìn thấy đống quan tài kia, khi nghe thấy là một người họ Tần gửi tới thì đồng loạt trưng ra vẻ mặt khó tin.
Đội thi công phá dỡ nhà vừa mới nói do chủ nhân của căn nhà thuê bọn họ, bây tại người đưa quan tài tới cũng nói do một người đàn ông họ Tần thuê bọn họ chuyển hàng tới đây.
Cả hai đều chứng minh chuyện này do nhà họ Tần làm ra, bởi vì căn nhà này thuộc về nhà họ Tần.
Lúc này, một chiếc Audi A6 màu đen dừng ở bên ngoài, một bóng người quen thuộc dần dần hiện ra trước mắt họ.
Sau lưng anh ta còn dẫn theo một người đàn ông lực lưỡng, hai người một trước một sau bước vào trong sân.
“Tần Phi!”
Tần Thanh Tâm thấy người tới thì nghiến răng gọi tên anh ta.
Tay của Tần Phi phải bó thạch cao, có thể là tối hôm qua ngủ không ngon, tròng mắt còn vằn rõ tơ máu.
“Tần Phi, anh có ý gì đây?”, Tần Thanh Tâm trừng mắt chất vấn Tần Phi.
“E rằng cô vẫn chưa biết tối hôm qua chồng cô đã làm ra chuyện ngu ngốc gì nhỉ?”
Có lẽ vì có vệ sĩ theo sau nên Tần Phi không hề sợ Dương Thanh, anh ta lườm anh mệt thị, sau đó nhìn về phía Tần Thanh Tâm nói: “Nhưng nói gì tôi cũng phải cảm ơn hành động ngu ngốc của cậu ta tối hôm qua, vì như vậy mới khiến ông nội hạ quyết tâm đuổi các người ra khỏi nơi này”.
“Anh nói vậy tức là tất cả đều do ông nội ra lệnh?”, Tần Thanh Tâm đỏ mắt, cắn răng hỏi.
“Nếu không thì cô nghĩ tại sao đội thi công lại đến đây phá nhà?”
Tần Phi cười khẩy: “Ông nội nói rồi, sau này có san bằng biệt thự của nhà họ Tần để làm chỗ đổ rác cũng không cho phép các người ở lại đây nữa”.
“Vậy quan tài thì sao? Cũng là ý của ông nội à?”, mắt Tần Thanh Tâm long lanh nước.
“Đương nhiên!”
Tần Phi nở nụ cười đắc ý, sau đó anh ta cười khẩy nhìn Tiêu Tiêu được Dương Thanh bế trong lòng, độc ác nói: “Hình như vẫn còn thiếu một chiếc quan tài, chỗ này vẫn còn một đứa con hoang kia mà!”
Tần Phi quay sang nói với nhân viên tiệm quan tài: “Các người chuyển thêm một cỗ quan tài nhỏ đến đây”.
Trên người Dương Thanh đột nhiên tỏa ra một luồng hơi lạnh kinh người, Tần Thanh Tâm và Tần Y cũng sững sờ, không thể tin nổi: “Sao anh có thể độc ác đến thế? Tiêu Tiêu chỉ là một đứa bé, anh làm thế không sợ nghiệp quật à?”
“Ác độc?”
Tần Phi bỗng dưng trở nên kích động, anh ta giơ cánh tay bị Dương Thanh bẻ gãy hôm qua lên, rống giận: “Lúc chồng cô bẻ gãy cổ tay tôi thì cô đang ở chỗ nào? Bác sĩ nói rằng cánh tay của tôi hết thuốc chữa rồi! Cô nói tôi độc ác, vậy chồng cô thì không chắc?”
Tần Thanh Tâm không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô hiểu Dương Thanh là người như thế nào, cả giận nói: “Dù Dương Thanh có bẻ gãy tay anh thì chắc hẳn cũng là do anh đã gây sự với anh ấy, đáng đời anh!”
“Cô đã nói vậy rồi, tôi tặng quan tài đến nhà các người thì có gì sai?”
Tần Phi dữ tợn hét lên với nhân viên tiệm quan tài: “Còn chưa đi chuyển quan tài nhỏ đến đây?”
Nhân viên tiệm quan tài vốn không biết cần chuyển quan tài đến đây làm gì, nhưng sau khi chứng kiến mọi chuyện vừa xảy ra, cuối cùng anh ta cũng đã hiểu.
Anh ta nhíu mày, không vui nói với Tần Phi: “Anh hơi quá đáng rồi đó. Quan tài của chỗ chúng tôi chỉ dùng cho người chết, nếu dùng cho người sống thì chúng tôi không nhận đơn này nữa”.
Đến cả người ngoài cũng không chịu nổi. Tần Phi cau mày: “Anh không nhận đơn hàng này cũng được thôi, nếu như không sợ bị đập tiệm thì anh cứ việc đi”.
“Anh, anh đang đe dọa tôi?”, anh nhân viên tiệm quan tài vô cùng tức giận.
“Đúng vậy, tôi đang đe dọa anh đấy! Nếu không chuyển chiếc quan tài nhỏ đến đây trong vòng hai mươi phút thì tôi sẽ dẫn theo người đến đập nát tiệm nhà anh”, Tần Phi lạnh giọng uy hiếp.
Dương Thanh đưa con gái cho Tần Thanh Tâm, khẽ dặn dò: “Tâm, em đưa Tiêu Tiêu tới trường mầm non đi, chuyện ở đây cứ giao cho anh”.
- ---------------------------