Châu Ngọc Thúy khóc sướt mướt, như thể Dương Thanh đã sỉ nhục bà ta thật vậy.
Theo những gì mà Tần Thanh Tâm hiểu về Dương Thanh, chắc chắn anh sẽ không nói những lời đó.
Nhưng nghĩ đến những ngày qua, Châu Ngọc Thúy một tay chăm sóc Tần Đại Dũng, Tần Thanh Tâm lại không đành lòng vạch trần chuyện này.
“Mẹ, giờ con sẽ gọi cho Dương Thanh mắng cho anh ấy một trận!”, Tần Thanh Tâm giả vờ tức giận nói.
“Chửi cậu ta thôi vẫn chưa đủ!”
“Mẹ không muốn nhìn thấy cậu ta nữa, tránh mỗi lần cậu ta đến là lại sỉ nhục công sức của mẹ dành cho bố con“.
“Trong thời gian này, đừng để cậu ta đến bệnh viện nữa! Cậu ta không đủ tư cách!”
Châu Ngọc Thúy vừa khóc vừa nói, nhưng trong lòng lại rất thích thú.
Sở dĩ bà ta làm ầm ĩ lên như vậy là để Dương Thanh không xuất hiện trong bệnh viện thêm lần nào nữa.
Vừa rồi Dương Thanh đến, tuy không nói thẳng mặt nhưng qua những lời vòng vo đó có thể biết anh đang nghi ngờ chuyện của Tần Đại Dũng có liên quan đến bà ta.
Điều quan trọng nhất là Tần Thanh Tâm và Tần Y phải đi làm, bà ta biết rõ khi nào bọn họ đến bệnh viện.
Nhưng Dương Thanh có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, chỉ khi Dương Thanh hoàn toàn bị đuổi khỏi bệnh viện thì cơ hội để bà ta ra tay với Tần Đại Dũng mới lớn hơn.
Từ khi Dương Thanh trở về, Tần Thanh Tâm cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, hiển nhiên sẽ không chỉ tin vào lời nói của Châu Ngọc Thúy.
Trước mặt Châu Ngọc Thúy cô bấm số gọi cho Dương Thanh: “Dương Thanh, sao anh tệ thế, ngày nào mẹ cũng túc trực bên bố, cực khổ không quản ngày đêm, thế mà anh lại buông lời bóng gió với mẹ là sao?!”
“Sao anh có thể như vậy chứ? Em không muốn nghe anh ngụy biện, anh nghe đây, bắt đầu từ hôm nay anh đừng đến bệnh viện nữa!”
Tần Thanh Tâm tức giận mắng vào điện thoại một trận, rồi cúp máy.
Tại tập đoàn Nhạn Thanh, chi nhánh Giang Hải.
Dương Thanh nhìn chiếc điện thoại ngơ ngác, Tần Thanh Tâm đã cúp máy.
Anh cười đau khổ, lắc đầu: “Chắc là Châu Ngọc Thúy lại bịa đặt nói xấu gì mình trước mặt Tâm rồi“.
Đồng thời, anh cũng cảm thấy hơi buồn.
Đúng lúc này, điện thoại của anh bỗng có tin nhắn đến, là tin nhắn của Tần Thanh Tâm, nội dung rất ngắn, chỉ có vỏn vẹn ba từ: “Xin lỗi anh!”
Dương Thanh vẫn còn chút chua xót trong lòng, nhưng khi nhìn thấy ba từ này mọi cảm xúc tiêu cực đều tan biến ngay.
Đương nhiên anh hiểu tại sao Tần Thanh Tâm lại phải xin lỗi, rõ ràng cô đã biết Châu Ngọc Thúy đã bịa chuyện nói xấu anh.
Một tia tàn nhẫn thoáng qua trong mắt Dương Thanh: “Châu Ngọc Thúy, bà thật là ngu xuẩn, bà tưởng rằng nếu không cho tôi đến bệnh viện thì bà sẽ có cơ hội ra tay với bố sao?”
Anh đã cho người canh chừng ở bệnh viện, chỉ cần Châu Ngọc Thúy dám ra tay với Tần Đại Dũng, lúc đó bà ta sẽ bị bại lộ.
Làm như vậy, có thể Tần Thanh Tâm sẽ rất sốc.
Nhưng thà đau một lần rồi thôi còn hơn cứ dằn vặt mãi, nếu thực sự để Châu Ngọc Thúy giết chết Tần Đại Dũng, thì đó mới là lúc đau buồn nhất.
Lúc này, cửa phòng làm việc bỗng có tiếng gõ cửa.
“Vào đi!”
Dương Thanh trầm giọng nói, một dáng người quen thuộc chậm rãi bước tới, chính là Tần Y.
Lúc này, trông vẻ mặt Tần Y khá là tức giận.
“Y Y, có chuyện gì vậy?”
Dương Thanh hỏi.
Tần Y nghiến răng nghiến lợi nói: “Vừa rồi có vài đối tác đột nhiên đề nghị chấm dứt hợp đồng đã ký với chúng ta“.
Dương Thanh nhíu mày, anh lập tức cảm thấy có chút khác thường.
Tập đoàn Nhạn Thanh đang trên đà phát triển rất tốt, bây giờ đến cả bốn gia tộc đứng trên đỉnh cao của Giang Hải cũng không dám thách thức tập đoàn Nhạn Thanh.
Vậy mà bây giờ lại có chuyện một số đối tác đột nhiên đề nghị hủy hợp đồng.
“Những dự án này đều đã bắt đầu rồi, chúng ta đã đổ rất nhiều vốn vào. Nếu ngừng hợp tác vào lúc này, chúng ta sẽ chịu thiệt hại rất lớn”, Tần Y nói tiếp.
“Nếu đúng như vậy thì hãy dựa theo các thủ tục pháp lý bình thường, đòi bồi thường theo đúng điều khoản trong hợp đồng!”, Dương Thanh nói.
“Tiền bồi thường đã nhận được rồi!”, sắc mặt Tần Y hậm hực.
Cô ta tức giận thế này là do bên đối tác đã bồi thường theo đúng hợp đồng ngay sau khi đòi chấm dứt hợp tác.
“Mặc dù khoản đền bù thấp hơn so với những thiệt hại của chúng ta, nhưng mấu chốt là những đối tác này đều đến từ tỉnh lỵ. Một khi hủy bỏ hợp tác sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sắp xếp của chúng ta ở tỉnh lỵ”, Tần Y nói thêm.
“Tất cả những bên hủy bỏ hợp tác đều là đối tác ở tỉnh lỵ sao?”, Dương Thanh cau mày.
Tần Y gật đầu: “Những đối tác ở tỉnh lỵ đều là những doanh nghiệp rất mạnh, bọn họ thà bồi thường chứ không chịu hợp tác tiếp với chúng ta, chắc chắn là bị ép“.
“Chuyện phát triển thị trường ở tỉnh lỵ thì cứ tạm gác lại, khi nào bố ổn thì anh sẽ tự lo liệu”, Dương Thanh nói.
Công việc kinh doanh của công ty rất quan trọng, nhưng chuyện của Tần Đại Dũng vẫn quan trọng hơn.
“Nhưng chúng ta đã đầu tư rất nhiều vào thị trường ở tỉnh lỵ, nếu đột ngột hoãn vào thời điểm này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công ty“.
Tần Y chợt thấy lo lắng, người khác không biết nhưng cô ta biết rất rõ công ty đã đổ bao nhiêu công sức và tài sản để phát thị trường ở tỉnh lỵ.
“Ảnh hưởng có lớn hơn nữa thì đã sao? Chỉ là kiếm tiền ít hơn một chút mà thôi, so với bố thì những thứ này đều không đáng nói!”
Dương Thanh bình tĩnh nói.
Đối với anh, tiền chỉ là một dãy số mà thôi.
Tập đoàn Nhạn Thanh là món quà duy nhất mà mẹ anh để lại cho anh.
Nếu không anh sẽ không cống hiến hết mình để sự phát triển tập đoàn Nhạn Thanh như vậy.
Nhưng bây giờ, Tần Đại Dũng mới là quan trọng nhất, nếu lơ đễnh một chút, có thể ông ta sẽ mất mạng.
“Anh rể, cám ơn anh!”
Tần Y xúc động đỏ cả mắt.
“Đừng nghĩ nhiều, có anh đây, tập đoàn Nhạn Thanh sẽ không sụp đổ được đâu”, Dương Thanh cười an ủi.
“Y Y, nếu một ngày em chợt phát hiện, bố bị như bây giờ là do mẹ gây ra, thì em sẽ thế nào?”
Dương Thanh do dự một hồi, đột nhiên hỏi.
“Sao cơ?”
“Bố đang nằm trong bệnh viện là do mẹ làm sao?”
“Sao có thể như thế được?”
Tần Y hốt hoảng.
Dương Thanh vội nói: “Đừng lo, anh chỉ ví dụ thôi, không phải thật đâu“.
Tần Y thở phào nhẹ nhõm, nhìn Dương Thanh có chút sợ hãi nói: “Anh rể, sao anh có thể ví dụ như thế? Dọa suýt chút nữa em bị bệnh tim luôn đấy“.
“Trên đời này có rất nhiều chuyện, trước khi nó xảy ra thì không có ai tin, nhưng nó thật sự đã xảy ra rồi“.
Dương Thanh nói với vẻ mặt không chút cảm xúc, thái độ vô cùng nghiêm trọng.
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của anh, Tần Y bỗng có chút hỗn loạn: “Anh rể, anh biết chuyện gì sao?”
Dương Thanh cười nhẹ lắc đầu: “Không có chuyện gì cả, em cũng đừng nghĩ nhiều, anh chỉ thuận miệng hỏi thôi, em đi làm việc đi!”
Nhìn phản ứng vừa rồi của Tần Y, Dương Thanh đã biết đáp án.
Tần Y có định kiến rất lớn đối với Châu Ngọc Thúy, nhưng dù lớn thế nào, họ cũng là mẹ con.
Nếu một ngày nào đó đột nhiên phát hiện ra đúng là Châu Ngọc Thúy đã giật dây trong vụ tai nạn của Tần Đại Dũng, chắc có lẽ Tần Thanh Tâm và Tần Y sẽ không thể chấp nhận được.
Khi Tần Y bước đến ngang cửa phòng làm việc, cô ta dừng lại: “Nếu thật sự là do mẹ làm, em sẽ rất buồn“.
“Tuy nhiên, em vẫn sẽ chọn để pháp luật trừng trị bà ấy!”
“Em nghĩ nếu là chị Tâm, chị ấy cũng sẽ làm như vậy!”
Dù không ngoảnh đầu lại, nhưng cô ta đã nói cho Dương Thanh biết sự lựa chọn của mình.
Chỉ có điều Dương Thanh không thể nhìn thấy được gương mặt giàn giụa nước mắt của Tần Y.
Cô ta là một cô gái rất thông minh, cô ta biết rất rõ hàm ý trong câu hỏi của Dương Thanh.
- ---------------------------