Chiến Thần Ở Rể

Chương 1277: Chương 1277: Thân phận thế nào




“Ai?”

Mặt Đoàn Hoàng chợt biến sắc, ngẩng đầu nhìn lên không trung, lạnh lùng quát.

Đúng lúc này, một hơi thở võ thuật kinh khủng giáng từ trên trời xuống bao phủ toàn bộ Hoàng tộc họ Đoàn.

“Ầm!”

Giây tiếp theo, một tiếng vang khổng lồ, trong lúc mọi người đang ngơ ngác thì trong nháy mắt, điện Đoàn Hoàng vốn đã điêu tàn hoá thành đống phế liệu.

Hơi thở võ đạo trên người Đoàn Hoàng bùng nổ, chỉ thấy áo bào vàng của lão ta rách toạt.

Lão ta đứng một mình trên đống phế tích, khoé miệng có vết máu.

Không ai thấy chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghe được một giọng nói như đến từ chín tầng trời mây, ngay sau đó điện Đoàn Hoàng sụp đổ, Đoàn Hoàng bị thương.

“Phụ hoàng!”

Đoàn Vô Nhai thấy cảnh tượng này, sau khi ngỡ ngàng một lúc, mặt biến sắc, chuyển động chân vọt đến bên cạnh Đoàn Hoàng.

Mặc dù ông ta và Đoàn Hoàng cãi nhau đến mức cạch mặt nhưng từ trước đến giờ ông ta chưa từng có suy nghĩ từ bỏ người bố này.

Bây giờ Đoàn Hoàng bị thương, ông ta cũng thấy rất khó chịu.

Dương Thanh nheo mắt nhìn về một hướng, sắc mặt hơi khó chịu, tất nhiên anh hiểu rõ chuyện gì mới vừa xảy ra.

Hiển nhiên là cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Hoàng tộc họ Vũ, một chiêu thôi đã huỷ diệt cả cung điện, còn làm Đoàn Hoàng bị thương nặng.

“Ông đường đường là cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà lại nặng tay với một người còn chưa bước vào Siêu Phàm Cảnh đến vậy, ông có thấy mình quá đáng lắm không?”

Dương Thanh lạnh giọng hỏi.

Ban nãy nếu không nhờ Đoàn Hoàng chuẩn bị từ trước, dốc hết sức ngăn cản thì vết thương sẽ còn nặng hơn nhiều.

Dù vậy nhưng chiêu đó cũng làm lão ta dường như không còn sức chiến đấu nữa, nếu không có ý chí kiên cường ra sức đỡ cho cơ thể thì sợ là lão ta đã ngã xuống đất.

Nghe Dương Thanh nói, tất cả mọi người đều sợ tái mét.

Giây tiếp theo, một lão già mặc đồ truyền thống từ từ bước về phía Dương Thanh.

Mỗi một bước chân của lão ta làm mọi người thấy như có hàng nghìn cân đang đè nặng lên vai mình. Đám cao thủ dưới cảnh giới Thần Cảnh đều không thể chịu nổi khí thế đàn áp của đối phương, ai nấy run bần bật.

Một vài cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ và trung kỳ xụi lơ, ngã xuống đất thở từng ngụm từng ngụm.

“Rốt cuộc ông là ai?”

Đoàn Vô Nhai cắn răng nhìn lão già hỏi.

Ông ta có thể cảm nhận được vết thương của Đoàn Hoàng cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí còn có thể sẽ ảnh hưởng đến nền tảng võ thuật. Lúc nhìn sang cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Hoàng tộc họ Vũ, mặt ông ta đầy sát ý.

“Vô Nhai!”

Đoàn Hoàng giơ tay chộp lấy cánh tay của Đoàn Vô Nhai, vẻ mặt phức tạp.

Lão ta không thể nào ngờ, lão ta kiên quyết muốn giết Đoàn Vô Nhai nhưng ngay tại khoảnh khắc này, Đoàn Vô Nhai lại không hề sợ hãi, xuất hiện bên cạnh để bảo vệ lão ta.

Lòng lão ta thấy hơi hối hận.

Nghe Đoàn Vô Nhai chất vấn, cao thủ Hoàng tộc họ Vũ kia chẳng thèm nhìn ông ta lần nào. Đôi mắt sắc như chim ưng nhìn Dương Thanh chằm chằm.

Khí thế võ thuật kinh khủng ập thẳng về phía Dương Thanh.

Dương Thanh bình tĩnh, anh cũng bộc phát hơi thở võ thuật Siêu Phàm Cảnh, để nó bay sang chỗ đối phương.

“Ầm ầm ầm!”

Hai khí thế võ thuật kinh khủng va chạm vào nhau, giống như trời giáng đại nạn, mặt đất run rẩy kịch liệt. Những phần làm bằng thủy tinh ở những tòa kiến trúc gần hai người vỡ tan.

“Chuyện này…”

Cao thủ của Hoàng tộc họ Vũ ai cũng ngỡ ngàng, ngạc nhiên không thể tin nổi.

Cuối cùng, lão ta dừng ở chỗ cách Dương Thanh khoảng năm sáu mét.

Lão ta chợt nói: “Cậu là Dương Thanh tự xưng là Vương của Yến Đô à?”

Mắt Dương Thanh chợt loé lên, không ngờ đối phương lại biết mình.

“Tôi chưa bao giờ tự phong mình là Vương, cũng không cho phép bất kỳ kẻ nào tự phong Vương ở Yến Đô!”

Dương Thanh lạnh giọng nói.

Cao thủ Hoàng tộc họ Vũ nhíu mày: “Cậu còn ngông cuồng hơn tôi nghĩ nhiều!”

“Tôi vẫn có thể ngông cuồng hơn nữa đó, ông muốn xem không?”, Dương Thanh đáp trả, luồng ý chí chiến đấu điên cuồng dâng trào trong cơ thể.anh.

Đến cảnh giới như anh, ít khi có cơ hội được đánh nhau với cao thủ Siêu Phàm Cảnh. Bất kỳ trận chiến nào đều có thể làm võ thuật của anh tiến bộ.

Anh giết Đoàn Vô Viêm, mà mẹ của Đoàn Vô Viêm lại là thiên tài võ thuật đứng đầu của Hoàng tộc họ Vũ, bây giờ đã đột phá Siêu Phàm Tam Cảnh.

Anh và Hoàng tộc họ Vũ đã khó mà chung sống hoà bình được, nếu đã vậy thì không cần phải khách sáo với cao thủ của Hoàng tộc họ Vũ.

“Mày chán sống!”

Cao thủ Hoàng tộc họ Vũ gầm lên, khoảng cách năm sáu mét được rút lại ngay lập tức.

Chỉ thấy lão ta chém ra một chưởng, trong nháy mắt Dương Thanh cũng chém một chưởng.

“Ầm!”

Hai chưởng va chạm vào nhau, bỗng nhiên một luồng hơi thở huỷ diệt tràn ra bốn phương tám hướng.

“Ầm ầm ầm!”

Mặt đất rung chuyển, xuất hiện những cái khe to như cánh tay, không ngừng lan ra bốn phương tám hướng.

Dương Thanh chẳng hề sợ hãi, tinh thần chiến đấu dâng trào.

Chiêu này làm anh cảm nhận được thực lực của đối phương, cũng là Siêu Phàm Nhất Cảnh giống anh.

Có điều căn cơ Siêu Phàm Nhất Cảnh của đối phương rất vững, hiển nhiên đã ở cảnh giới này rất nhiều năm rồi, sợ là không bao lâu nữa sẽ đột phá Siêu Phàm Nhị Cảnh.

Cao thủ của Hoàng tộc họ Vũ cũng hoảng sợ, vỗn dĩ lão ta nghĩ rằng dù Dương Thanh có mạnh thì cùng lắm chỉ là bán bộ Siêu Phàm. Đến giờ phút này, lão ta mới ý thức được Dương Thanh đã bước vào Siêu Phàm Nhất Cảnh.

Mặc dù mới vừa bước vào Siêu Phàm Nhất Cảnh nhưng một chiêu này, sức mạnh Dương Thanh bộc phát ra không hề kém gì lão ta, thậm chí còn mạnh hơn.

Lão ta chỉ cảm thấy có một luồng khí kình kinh khủng đang lan từ cánh tay lão ta ra toàn thân.

“Bộp bộp bộp!”

Bỗng nhiên lão ta lui ra sau ba bước.

Trái lại Dương Thanh vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ là mặt đất dưới chân anh đã lõm xuống.

Đoàn Hoàng cách đó không xa cũng ngạc nhiên không thể tin nổi.

Mặc dù lão ta biết Dương Thanh rất mạnh nhưng không ngờ khi chiến đấu với cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh của Hoàng tộc họ Vũ, Dương Thanh vẫn chiếm lợi thế.

Đến giờ phút này lão ta mới hiểu tại sao Đoàn Vô Nhai luôn ngăn cản lão ta giết Dương Thanh, kiên quyết muốn làm thân với Dương Thanh, sẵn sàng chấp nhận cái danh bất hiếu, thậm chí còn muốn cướp đoạt quyền lực.

Bởi vì Đoàn Vô Nhai biết sự lớn mạnh của Dương Thanh, nếu Dương Thanh muốn tiêu diệt Hoàng tộc họ Đoàn thì đó là chuyện đơn giản như trở bàn tay.

“Vô Nhai, phụ hoàng hiểu lầm con rồi!”

Đoàn Hoàng nhìn Đoàn Vô Nhai, mắt đỏ hoe nói.

Đoàn Vô Nhai khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Phụ hoàng có thể hiểu được thì tất cả những thứ con làm đều xứng đáng!”

“Nhóc con, cuối cùng cậu là ai?”

Cuối cùng lão già của Hoàng tộc họ Vũ cũng không nhịn nổi nữa, lên tiếng hỏi anh.

Nếu lão ta đã biết Dương Thanh thì tất nhiên hiểu mọi thứ về Dương Thanh, nhưng bây giờ lão ta lại ý thức được, những gì Hoàng tộc họ Vũ hiểu về Dương Thanh chỉ mới là lớp khoác bên ngoài.

Căn cứ theo những gì họ biết về Dương Thanh, trong sáu năm ngắn ngủi, Dương Thanh không thể phát triển từ một người bình thường đến như hôm nay được.

Thực lực võ thuật của Siêu Phàm Nhất Cảnh, rất nhiều cao thủ hơn trăm tuổi cố gắng suốt đời cũng chưa chắc có thể bước vào Siêu Phàm Cảnh.

Bây giờ, một chàng trai mới hai mươi tám tuổi, chỉ sáu năm ngắn ngủi đã đạt đến cảnh giới này, đúng là không thể tưởng tượng nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.