Rõ ràng là Tô San biết rõ chiếc xe Land Rover này đang lao về phía mình nhưng cô ta không có sức chạy trốn.
Trong khoảnh khắc ấy, cô ta bỗng thấy hối hận vô vàn. Cô ta vẫn chưa kết hôn, vẫn chưa sinh con, vẫn chưa hiếu kính cha mẹ, và còn rất nhiều chuyện cô ta chưa làm.
Cô ta đã mất hết hy vọng, thậm chí còn cảm nhận được cơn gió lốc do chiếc Land Rover kia ầm ầm lao tới. Nhưng lúc cô ta cho rằng mình sẽ bị đâm chết, đột nhiên có một cánh tay vươn ra ôm cô ta vào lồng ngực ấm áp.
Tiếp đó, cô ta cảm thấy hai chân bỗng cách xa mặt đất như là đang bay vậy, gió lớn rít gào xẹt qua tai.
Cô ta mở mắt ra, trước mắt cô ta là một gương mặt góc cạnh rõ ràng. Trước kia cô ta cảm thấy gương mặt ấy thật đáng ghét, nhưng lúc này lại thấy thật hấp dẫn, nhất thời cô ta cứ ngây ngốc ngắm nhìn.
Có điều Dương Thanh đưa cô ta tới chỗ an toàn rồi thả ra ngay, sau đó nhìn chằm chằm vào chiếc xe Land Rover đang lao vút đi.
“San San, cậu có sao không?”
Tần Thanh Tâm lao tới, căng thẳng kiểm tra xem Tô San có bị thương hay không.
Trái tim Tô San đập thình thịch, cô ta cố gắng kiềm chế tâm trạng căng thẳng nhưng nụ cười không được tự nhiên: “Mình không sao“.
Đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải chuyện này. Rõ rành rành là chiếc xe lúc nãy muốn lấy mạng cô ta, rõ ràng là ám sát.
Dương Thanh không đuổi theo chiếc xe Land Rover kia. Tần Thanh Tâm vẫn đang ở đây, anh không chắc tiếp theo còn có người muốn ám sát Tô San hay không, vì vậy Tần Thanh Tâm cũng gặp nguy hiểm.
Tô San mạnh mẽ hơn Dương Thanh tưởng, chẳng mấy chốc cô ta đã bình tĩnh lại, lấy di động ra gọi điện: “Bố ạ, con vừa bị ám sát ngay trước cửa nhà. Là một chiếc xe Land Rover màu đen, biển số xe Giang A53J11, xuất phát từ phía Đông và bỏ trốn về phía Tây“.
Cô ta tóm tắt vô cùng ngắn gọn nhưng đã cung cấp cho Tô Thành Vũ toàn bộ những thông tin quan trọng.
Giờ phút này Tô San như biến thành một người khác, không còn là cô gái mảnh mai nữa mà giống như một người phụ nữ mạnh mẽ và tỉnh táo.
Dương Thanh híp mắt nhìn cô ta. Cô gái này không hề yếu đuối như vẻ ngoài.
“Thanh Tâm, mình không giữ cậu nữa, mình hẹn nhau hôm khác nhé!”
Tô San tạm biệt ngay lúc này. Tần Thanh Tâm gật đầu, giọng nói chất chứa lo lắng: “Sau này nói chú Tô sắp xếp một vệ sĩ bảo vệ cậu nhé!”
Tô San gật nhẹ đầu rồi lại nhìn sang Dương Thanh: “Cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi nợ anh một mạng!”
Nói xong cô ta không đợi Dương Thanh đáp lại mà xoay người đi luôn.
“Chúng ta cũng đi thôi!”
Tần Thanh Tâm lo lắng nhìn theo Tô San đi vào cổng nhà họ Tô rồi mới xoay người lên xe.
Vì chuyện vừa rồi mà Tần Thanh Tâm hơi sa sút tinh thần, vô cùng lo lắng cho Tô San.
“Tâm, Tô San vẫn ở nước ngoài suốt à?”
Trên đường về nhà, Dương Thanh đột nhiên hỏi.
Bấy giờ Tần Thanh Tâm mới lên tiếng: “Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô ấy đi du học luôn, tháng trước mới vừa về Giang Hải“.
“Thời cấp ba chúng em rất thân. Hồi đó cô ấy cực kỳ khiêm tốn, lối sống giản dị, chẳng giống người trong gia tộc lớn tí nào“.
“Sau khi cô ấy ra nước ngoài, thường thì mỗi tháng bọn em liên lạc một lần. Cô ấy kể cho em nghe cuộc sống ở nước ngoài, em cũng tâm sự với cô ấy về cuộc sống của mình”.
“Cứ liên lạc với nhau như thế, chúng em ngày càng thân thiết. Cho tới một tháng trước cô ấy về Giang Hải, em mới biết cô ấy là người nhà họ Tô“.
Chỉ là tình bạn giữa con gái, không có gì ly kỳ giật gân, nghe có vẻ giống tình chị em hết sức bình thường.
Tô San là con gái của gia tộc lớn nhưng ba năm cấp ba lại giống như cô gái xuất thân trong một gia tộc bình thường. Phải nói là Tô Thành Vũ bảo vệ cô ta rất tốt.
Không để cô ta xuất đầu lộ diện cũng là để bảo vệ cô ta.
Không phải Dương Thanh nghi ngờ cô ta, chẳng qua vừa rồi đã xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, nếu là một cô gái bình thường thì đã sợ phát khóc từ lâu rồi, còn Tô San thì cũng sợ hãi nhưng che giấu rất khéo.
Ngoài ra, việc đầu tiên cô ta làm là báo cho Tô Thành Vũ chứ không hề hoảng loạn, chắc chắn là kiểu phụ nữ này không đơn giản như vẻ ngoài.
Nhưng Dương Thanh có thể khẳng định Tô San không hề có ác ý đối với Tần Thanh Tâm.
Hai vợ chồng trò chuyện, tâm trạng Tần Thanh Tâm dần ổn định lại. Bỗng dưng cô hỏi: “À đúng rồi, em vẫn luôn muốn hỏi anh một vấn đề. Lúc nãy ở Tòa Thành Vương Giả, ván nào bài của anh cũng cao hơn Lưu Khải một nút, anh làm thế nào vậy?”
Dương Thanh vừa lái xe vừa mỉm cười đáp: “Nếu anh nói là may mắn thì em có tin không?”
“Ơ?”
Tần Thanh Tâm ngẩn ra, sau đó lắc đầu nguầy nguậy: “Sao thế được? Chơi năm ván liên tiếp, bốn ván đầu bài của anh là 4,5,6,7; bài của ông ta là 3,4,5,6; ván thứ năm của ông ta là con Joker đen, của anh là con Joker màu, làm sao khéo như vậy được?”
Dương Thanh cười khẽ: “Bọn họ chia bài mà, cho dù anh muốn gian lận cũng chẳng có cách nào! Có khi người của ông ta nhầm, chia bài của Lưu Khải cho anh cũng không chừng“.
Tần Thanh Tâm nghĩ thấy cũng có thể là như thế, và cũng chỉ có cách giải thích này mới hợp lý.
“Em đã bảo mà! Anh không chạm vào bài thì làm sao cả bốn ván liên tiếp đều xuất hiện bài khớp như vậy, thì ra là bọn họ nhầm”, Tần Thanh Tâm mỉm cười lên tiếng.
Nhắc tới chuyện ở Tòa Thành Vương Giả, Tần Thanh Tâm lại nhớ tới Tần Đại Dũng. Cô hỏi: “Anh định làm gì với bố em?”
“Nói thật là khi bố đồng ý lấy em làm ra đặt cược, anh có ý nghĩ muốn giết chết ông ấy“.
Dương Thanh bình tĩnh nói: “Nhưng lúc bố thua, anh muốn đưa em đi, ông ấy lại cầu xin anh tha cho em, anh lại cảm thấy bố vô cùng đáng thương. Nhưng mà người đáng thương ắt có chỗ đáng giận, chẳng qua ông ấy có tâm lý ham mê cờ bạc quá mà thôi”.
“Từ hôm nay trở đi, ông ấy sẽ mất em, mất gia đình, mất tất cả! Khắp Giang Hải không có chỗ cho ông ấy dung thân, cho dù ông ấy muốn tìm việc cũng không ai chịu thuê“.
“Một thời gian nữa, bố sẽ phải nếm trải nhân tình thế thái, sống trong hoàn cảnh gian khổ ở tầng đáy xã hội. Có lẽ ông ấy không chịu nổi những gian khổ ấy và lựa chọn cái chết, nhưng em yên tâm, anh sẽ cho người theo dõi bố, ông ấy không chết được đâu“.
“Mà tất cả những điều này chính là bức khắc họa đằng sau một con bạc đi tới bước đường cùng. Chỉ có như vậy thì bố mới có thể thay da đổi thịt“.
“Có thể là bố sẽ đến tập đoàn Tam Hòa tìm em hoặc tới tìm Y Y, nhưng các em nhất định phải kiên quyết không gặp, nếu không thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ đấy“.
Trong lúc nói chuyện, Dương Thanh đã lái xe về dinh thự Vân Phong.
Tần Thanh Tâm ngạc nhiên nhìn Dương Thanh như thể đây là lần đầu tiên quen biết anh.
Mãi lâu sau cô mới lên tiếng, mắt đã đỏ hoe: “Em biết, chỉ có như vậy mới khiến bố em thay đổi triệt để. Em sẽ nói rõ ngọn nguồn với Y Y, nếu bố tìm con bé thì không được gặp“.
Cùng lúc đó, tại nhà họ Tô.
Tô San ngâm mình trong bồn tắm ấm áp, hai mắt khép hờ, trong đầu toàn là hình ảnh Dương Thanh cứu mình.
“Rào!”
Sau một hồi lâu, cô ta bước ra khỏi bồn tắm, đứng trước tấm gương trang điểm dài chạm đất ngắm nghía cơ thể hoàn mỹ không tì vết của mình rồi bất chợt nở nụ cười tự tin: “Thanh Tâm, tôi quyết giành cho bằng được người đàn ông của cậu!”
- ---------------------------