“Chúng ta đã đồng ý đi theo anh ta rồi, sao còn phải tặng quà nữa?”, Dương Uy không hiểu.
“Cháu quá ngây thơ, nếu không có gia tộc Vũ Văn, cậu ta là cái thá gì? Còn muốn đấu với gia tộc Vũ Văn? Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Dương Hướng Minh cười lạnh: “Chúng ta cứ tạm thời tỏ ra trung thành, mượn sự giúp đỡ của cậu ta phát triển gia tộc. Đến lúc cậu ta thật sự đối đầu với gia tộc Vũ Văn, chúng ta sẽ rũ sạch quan hệ”.
Dương Uy lập tức tỉnh ngộ, vội vàng nói: “Cháu hiểu rồi, ông nội chỉ định lợi dụng anh ta”.
“Nói nhảm! Một thằng ranh con mà cũng đòi nhà họ Dương chúng ta trung thành?”
Dương Hướng Minh tỏ vẻ khinh thường, dặn dò: “Bây giờ cháu mau tới Giang Hải nhận chức tổng giám đốc của công ty vật liệu xây dựng Long Hà, ông cho người thu mua nó rồi. Cháu hãy chuyển giao 49% cổ phần vô điều kiện cho thằng ranh kia”.
Dương Uy nhếch miệng cười: “Cảm ơn ông nội! Ông yên tâm, cháu sẽ không làm ông thất vọng”.
Chẳng mấy chốc, Dương Thanh đã nhận được điện thoại của Lạc Bân.
“Chủ tịch, nhà họ Dương thu mua công ty vật liệu xây dựng Long Hà ở Giang Hải, chuyển nhượng 49% cổ phần cho cậu”, Lạc Bân lập tức báo cáo với anh.
Dương Thanh cười lạnh: “Muốn đấu trí với tôi?”
Lạc Bân chưa đoán được ý đồ của nhà họ Dương, nghe vậy nghi ngờ hỏi: “Ý của chủ tịch là?”
“Nếu nhà họ Dương đã tặng miễn phí thì cứ nhận hết đi”, Dương Thanh hỏi một đằng trả lời một nẻo rồi cúp máy.
“Lão già này to gan lớn mật thật”.
Suy nghĩ một hồi, Lạc Bân chợt bừng tỉnh: “Thoạt nhìn, có vẻ nhà họ Dương đang tặng một món quà lớn cho chủ tịch nhưng thực chất món quà này lại đem tới lợi ích to lớn cho nhà họ Dương bọn họ. Bởi vì họ đã biết chủ tịch muốn nhắm tới Yến Đô chứ không phải Giang Hải”.
Dương Thanh đương nhiên hiểu rõ, vốn tưởng nhà họ Dương sẽ chịu trung thành nhưng xem ra, họ chỉ muốn mượn sức anh phát triển gia tộc.
“Nếu vậy cũng đừng trách tôi. Mua lại toàn bộ nhà họ Dương cho tôi”, Dương Thanh nheo mắt lại.
Chuyện này cũng khiến Dương Thanh ý thức được tình cảnh của mình.
Dù là thế lực ở Giang Hải hay ở nơi khác đều cho rằng tập đoàn Nhạn Thanh ở Giang Hải chỉ là một chi nhánh.
Nếu không phải không thể tùy tiện để lộ thân phận Thống soái tối cao ở biên giới phía Bắc, anh đã chẳng cam chịu như vậy.
Nhưng không vội, tất cả chỉ mới bắt đầu.
Sau khi Tần Thanh Tâm nhận chức tổng giám đốc tập đoàn Tam Hòa, công ty phát triển rất tốt. Chỉ nửa tháng ngắn ngủi, giá thị trường của công ty đã tăng gần gấp đôi.
Đương nhiên, ngoài sự cố gắng của Tần Thanh Tâm ra, còn nhờ Dương Thanh.
Đến giờ tan làm, Dương Thanh đợi hai mươi phút cũng không thấy Tần Thanh Tâm đi ra.
Đúng lúc này, cô gọi điện thoại tới: “Dương Thanh, tối nay em phải tăng ca. Anh đừng chờ em, đi đón Tiêu Tiêu trước đi”.
Dương Thanh nhìn đồng hồ, tới giờ trường mầm non tan học rồi, liền đáp: “Anh đưa Tiêu Tiêu về nhà rồi lại tới đón em”.
Trường mầm non Lam Thiên đang mở cửa cho phụ huynh đón con.
Ngoài cổng có rất nhiều phụ huynh đứng đợi, giáo viên vừa điểm danh vừa giao trẻ.
Tiêu Tiêu nhìn khắp nơi cũng không thấy bố mẹ đâu.
“Tiêu Tiêu!”
Chợt cô bé nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi mình.
“Dì Phương Duyệt, sao dì lại tới đây ạ?”, thấy Phương Duyệt, Tiêu Tiêu nghi hoặc hỏi.
Mặc dù quan hệ bình thường không tốt nhưng Tiêu Tiêu cũng biết cô ta là dì của mình. Dù vậy, cô bé vẫn không thân thiết nổi.
“Dì tới đón cháu đó! Bố mẹ cháu đang tăng ca, bảo dì tới đón cháu trước”.
Phương Duyệt mỉm cười dịu dàng, giơ búp bê trong tay.
Tiêu Tiêu lập tức bị con búp bê hấp dẫn.
“Cô là dì của Tiêu Tiêu sao?”, giáo viên nghe thấy hai người nói chuyện liền giảm bớt đề phòng.
Phương Duyệt cười nói: “Bố mẹ Tiêu Tiêu đang tăng ca, bảo tôi đến đón con bé về nhà. Hay là để tôi gọi điện cho mẹ con bé, để chị ấy nói chuyện với cô”.
Giáo viên chưa kịp trả lời, Phương Duyệt đã gọi điện: “Chị nói với cô giáo để em đưa Tiêu Tiêu về đi”.
“Chào cô giáo, tôi là mẹ Tiêu Tiêu. Hôm nay tôi tăng ca không đón con bé được nên bảo em họ tới đón”, trong điện thoại truyền tới giọng nữ.
Giáo viên đang bận giao trẻ, không chú ý tới giọng nói này rất kì quái.
Cứ như vậy, Phương Duyệt đã đón được Tiêu Tiêu.
“Dì Phương Duyệt, đây là quà của cháu sao?”, Tiêu Tiêu vừa chơi búp bê vừa hỏi.
Hai mắt Phương Duyệt lóe sáng, cô ta cười nói: “Đương nhiên rồi”.
“Cảm ơn dì Phương Duyệt!”, Tiêu Tiêu vui vẻ đáp.
Cùng lúc đó, Dương Thanh cũng tới trường mầm non Lam Thiên.
Nhưng anh tìm kiếm một lượt cũng không thấy Tiêu Tiêu đâu.
“Bố Tiêu Tiêu à, Tiêu Tiêu được dì đón đi rồi mà? Sao anh lại tới nữa?”, dạo này Dương Thanh thường xuyên đón Tiêu Tiêu nên giáo viên cũng nhận ra anh.
“Thì ra có người đón rồi, tôi không biết, cảm ơn cô Lý”, Dương Thanh nói xong liền quay đầu rời đi.
Lên xe, anh mới thấy có chỗ kỳ quái, chợt cảm thấy bất an.
Tần Thanh Tâm đã bảo anh đi đón Tiêu Tiêu rồi, sao lại bảo Tần Y tới đón nữa?
“Y Y, em đón Tiêu Tiêu rồi à?”, Dương Thanh gọi điện thoại hỏi Tần Y.
Tần Y ngơ ngác nói: “Không có! Em vừa ra khỏi công ty. Anh không đón được thì để em đón cho”.
“Cái gì?”, mặt Dương Thanh lập tức biến sắc, toàn thân rét lạnh.
“Sao vậy anh rể?”, Tần Y nghe anh nói vậy, vội vàng hỏi.
Dương Thanh hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Không cần đâu, để anh đi đón Tiêu Tiêu”.
Anh không nói cho Tần Y biết, cúp điện thoại liền chạy ra gặp giáo viên.
“Cô Lý, cô nói Tiêu Tiêu được dì đón đi, nhưng mà không hề có chuyện đó!”, Dương Thanh sốt ruột hỏi.
Cô Lý đáp: “Tiêu Tiêu được dì đón đi thật mà. Phải rồi, tôi nhớ Tiêu Tiêu gọi người đó là dì Phương gì đó, vợ anh cũng gọi điện thoại nói không đón được con nên nhờ em họ tới đón”.
Nghe xong, sắc mặt Dương Thanh đã trở nên vô cùng âm trầm: “Có phải cô ta có tóc xoăn dài, nhuộm màu đỏ rượu, cao khoảng một mét sáu không?”
Cô Lý vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, chính là cô ấy. Có vấn đề gì không bố Tiêu Tiêu?”
Dương Thanh xác nhận Tiêu Tiêu đã bị Phương Duyệt đưa đi, không có thời gian nhiều lời, lập tức quay đi. Anh gọi điện thoại tức giận nói: “Lập tức điều tra Phương Duyệt nhà họ Tần đang ở đâu cho tôi. Mười phút trước cô ta đã tới trường mầm non Lam Thiên đưa con gái tôi đi”.
- ---------------------------