Cô gái này năm lần bảy lượt sỉ nhục Tần Thanh Tâm, Dương Thanh đã muốn giết chết từ lâu.
Trên thế giới này, Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu là hai người quan trọng nhất đời anh.
Đối với loại người như Phùng Giai, càng nhường nhịn cô ta lại càng được nước lấn tới, thậm chí còn làm những chuyện quá đáng.
Dương Thanh vung tay đánh người khiến tất cả đều kinh hãi.
Mặc dù Tần Thanh Tâm rất cảm động nhưng cũng lo lắng cho anh. Dương Thanh đánh Phùng Giai trước, nếu làm lớn chuyện sẽ không tốt.
“Anh, anh dám đánh tôi sao?”
Phùng Giai trợn mắt, tức tối nhìn anh.
Dương Thanh biết Tần Thanh Tâm lo lắng nên không thèm so đo với cô ta nữa, đưa thẻ cho nhân viên bán hàng hướng dẫn bọn họ: “Chúng tôi sẽ mua chiếc áo khoác kia!”
Tần Thanh Tâm vốn định mua chiếc áo này cho Dương Thanh nhưng không ngờ nó lại đắt như vậy. Cô không đủ tiền nên chỉ có thể để Dương Thanh bỏ tiền.
Tuy cô là tổng giám đốc tập đoàn Tam Hòa nhưng mới nhậm chức chưa lâu, tiền lương trước đó hầu như đều bị Châu Ngọc Thúy vơ vét nên chẳng có bao nhiêu tiền tiết kiệm.
Khi cửa hàng trưởng thấy Dương Thanh lấy ra một chiếc thẻ đen thì vô cùng kinh hãi.
Ông ta là cửa hàng trưởng của chi nhánh Versace ở Vạn Đạt, mắt nhìn người không thể kém. Một người trẻ tuổi có thể lấy ra thẻ đen đương nhiên không giống loại người chỉ giỏi võ mồm như Phùng Giai.
“Thưa cậu, đây là thẻ hội viên toàn cầu cao cấp nhất của Versace. Sau này cậu mua bất cứ thứ gì ở Versace chỉ cần đưa thẻ này ra sẽ được giảm giá 10%!”
Cửa hàng trưởng đột nhiên cung kính đưa cho Dương Thanh một chiếc thẻ hội viên màu vàng rực rỡ.
Không phải vì anh mua chiếc áo khoác gần bốn trăm nghìn mà là vì chiếc thẻ đen kia.
Dương Thanh mỉm cười nhận thẻ: “Cảm ơn!”
“Hừ!”
Đúng lúc này, Tào Kiện chợt cười khẩy: “Mày tưởng tùy tiện lấy ra một cái thẻ là có thể thanh toán được bốn trăm nghìn sao?”
Anh ta không biết nhiều như cửa hàng trưởng, chưa từng nghe nói tới thẻ đen nên chỉ đơn giản cho rằng nó không phải thẻ ngân hàng.
“Nếu tao đoán không sai, lát nữa khi bị nhắc số dư tài khoản không đủ, mày sẽ xin lỗi nói quên thẻ ở nhà, lần sau lại tới mua”.
“Hoặc là nói thật xin lỗi, đột nhiên cảm thấy áo khoác này không vừa mắt lắm, rồi bỏ sang cửa hàng khác”.
“Tao nói đúng chứ?”
Tào Kiện đắc ý như đã thấu hiểu hết thảy.
Anh ta cực kỳ tức giận vì bị Dương Thanh vạch trần chuyện mình dùng hàng nhái trước mặt mọi người, lại còn tát vợ chưa cưới của mình.
Anh ta thề phải trả thù Dương Thanh gấp bội.
Nhưng Dương Thanh chẳng thèm để ý tới anh ta, nhân viên bán hàng cũng liếc mắt nhìn anh ta như nhìn đồ đần.
Tào Kiện vừa dứt lời, nhân viên bán hàng đã đóng gói áo khoác cẩn thận đi tới, mỉm cười đưa túi và thẻ đen cho Dương Thanh.
“Anh đã thanh toán thành công. Vợ anh đúng là vừa xinh đẹp lại vừa có mắt nhìn, chiếc áo này rất hợp với anh, mặc vào sẽ vô cùng đẹp trai!”
Nhân viên bán hàng dẻo miệng nịnh nọt, Dương Thanh và Tần Thanh Tâm đều cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
“Không thể nào!”
Tào Kiện thấy vậy không tin nổi rít gào: “Thằng đó chỉ là con rể của một gia tộc sắp phá sản, sao có thể mua nổi cái áo gần bốn trăm nghìn?”
“Chắc chắn là các người đã thông đồng từ trước, cố tình diễn kịch trước mặt chúng tôi. Thực ra thằng đó không hề có tiền đúng không?”
Tào Kiện chỉ vào cửa hàng trưởng và Dương Thanh, lớn tiếng chất vấn.
Mọi người xung quanh đều nghĩ Tào Kiện là đồ ngu, giờ phút này còn dám chất vấn người ta, đúng là điếc không sợ súng.
Sắc mặt cửa hàng trưởng tối sầm lại: “Tôi từng gặp những người ngu dốt nhưng chưa từng thấy ai ngu dốt như cậu. Mời cậu rời khỏi đây, cửa hàng chúng tôi không chào đón cậu!”
“Ông biết tôi là ai không hả? Dám đuổi tôi đi sao?”
Tào Kiện thẹn quá hóa giận: “Tôi là giám đốc bộ phận dự án của tập đoàn Quan Chính. Công ty chúng tôi đang hợp tác với quảng trường Vạn Đạt. Ông dám đuổi tôi à? Có tin tôi chỉ cần nói một câu là có thể đuổi Versace các người cút khỏi đây không?”
Tào Kiện phách lối dọa nạt.
Dương Thanh buồn cười nhìn thằng cha ngu xuẩn này. Anh chưa từng thấy ai ảo tưởng như anh ta.
Thậm chí anh còn nghi ngờ Tào Kiện không phải người của tập đoàn Quan Chính.
Tập đoàn Quan Chính là sản nghiệp của nhà họ Quan.
Mà giờ đây nhà họ Quan đã thuộc về Dương Thanh. Vậy nên nếu Tào Kiện thực sự là giám đốc dự án của tập đoàn Quan Chính, anh chỉ cần nói một câu là có thể khiến anh ta mất hết tất cả.
Sắc mặt của cửa hàng trưởng cực kỳ khó coi. Ông ta biết rõ chuyện hợp tác giữa tập đoàn Quan Chính và Vạn Đạt. Nếu Vạn Đạt muốn đuổi Versace ra khỏi đây chỉ cần tùy tiện tìm một lý do là được.
Ông ta chỉ cửa hàng trưởng của một chi nhánh nho nhỏ, cho dù chi nhánh này bị đuổi cũng không gây tổn thất quá lớn cho Versace. Nhưng liên quan đến danh tiếng của một nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, ông ta không gánh vác nổi.
“Bây giờ biết sợ rồi hả?”
Tào Kiện thấy cửa hàng trưởng không nói lời nào, thái độ lại càng hống hách, đắc ý nhìn Dương Thanh: “Thằng ranh, mày dám đánh người phụ nữ của tao. Nếu mày không quỳ xuống xin lỗi, tao nhất định sẽ khiến mày phải hối hận!”
“Tôi phải hối hận cái gì?”
Dương Thanh lạnh lùng hỏi.
Tào Kiện suy tư nhìn Tần Thanh Tâm rồi nói: “Mày phải biết tập đoàn Quan Chính là sản nghiệp của nhà họ Quan. Còn tao cũng là người có tiếng nói trong công ty”.
“Chúng mày là người nhà họ Tần đúng không? Mày không chịu quỳ xuống xin lỗi, một cuộc điện thoại của tao có thể khiến nhà họ Tần lập tức sụp đổ!”
Dương Thanh lắc đầu bất lực nhìn vẻ mặt tự tin của Tào Kiện, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với thằng ngu này, lập tức gọi điện thoại.
Đối phương nhanh chóng nghe máy.
“Ông chủ Quan, tập đoàn Quan Chính của các ông có giám đốc dự án nào tên Tào Kiện không?”, Dương Thanh lên tiếng hỏi.
Quan Chính Sơn vội đáp: “Xin cậu chờ chút, tôi lập tức đi kiểm tra. Trong vòng năm phút sẽ có câu trả lời cho cậu!”
“Được, tôi chờ điện thoại của ông!”
Dương Thanh nói.
Anh đang định cúp máy, Quan Chính Sơn đột nhiên hỏi: “Cho tôi hỏi có phải người này đắc tội với cậu hay không?”
Dương Thanh cười lạnh: “Cũng không phải chuyện gì to tát. Chỉ là anh ta bắt tôi quỳ xuống xin lỗi trong cửa hàng Versace chi nhánh Vạn Đạt, uy hiếp sẽ hủy diệt nhà họ Tần!”
“Chết tiệt!”
Quan Chính Sơn nghe vậy, giận tím mặt nói: “Nếu người này thực sự là người của tập đoàn Quan Chính, tôi sẽ đuổi hết tất cả những người có quan hệ với cậu ta!”
“Được!”
Dương Thanh nói xong lập tức cúp máy.
“Ha ha thằng nhóc này, mày không làm diễn viên thật phí, lại còn cả ông chủ Quan. Sao mày không bốc phét là mày quen người của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô luôn đi?”
Tào Kiện châm biếm.
Dương Thanh không nói gì thêm, hôm nay anh rảnh rỗi đi dạo với Tần Thanh Tâm, dù sao cũng có rất nhiều thời gian.
Đám người vây xem xung quanh cũng muốn ở lại xem tới cuối, không ai chịu rời đi.
Cửa hàng trưởng nhìn chằm chằm Dương Thanh, từ chiếc thẻ đen kia ông ta đoán thân phận của anh vô cùng cao quý.
Vậy nên ông ta cũng tin anh thực sự quen biết chủ nhà họ Quan.
“Tần Thanh Tâm, tao không ngờ mày lại gả cho thằng ngu này, diễn đạt lắm, nói cứ như thực sự quen biết chủ nhà họ Quan vậy”, Phùng Giai cười lạnh.
Tần Thanh Tâm chỉ lườm cô ta một cái. Cô tin Dương Thanh quen biết Quan Chính Sơn thật.
Cô chỉ tò mò không biết làm sao anh lại quen Quan Chính Sơn.
“Ê thằng kia, mày đừng diễn nữa, tao không rảnh ở đây đôi co với mày đâu. Mày không nhanh quỳ xuống xin lỗi vợ chưa cưới của tao, tao sẽ bảo người nhà họ Quan giải quyết nhà họ Tần đấy. Sau đêm nay sẽ không còn nhà họ Tần nào ở Giang Hải nữa!”
Tào Kiện bỗng lên tiếng, hiện giờ anh ta không hề sợ hãi.
Nhất là khi thấy ánh mắt khiếp sợ của những người xung quanh, anh ta rất hưởng thụ.
Chợt một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đúng là to gan lớn mật, dám mượn danh nghĩa nhà họ Quan chúng tôi để uy hiếp cậu Thanh!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, lông tơ toàn thân Tào Kiện đều dựng đứng.
Bởi vì anh ta biết người vừa lên tiếng là ai.
- ---------------------------