Lúc này, hai tay đấm vạm vỡ đang vật lộn trên sàn.
Điều khiến Dương Thanh bất ngờ chính là tuy hai tay đấm này không cầm vũ khí, chỉ mặc mỗi quần đùi nhưng lại ra tay rất tàn nhẫn.
Phải biết rằng trong những trận boxing quốc tế, tay đấm đều đeo găng để giảm bớt sức sát thương khi đánh lên người đối thủ.
Còn ở đây, tay đấm không dùng đồ bảo hộ gì hết, cứ để tay trần rồi điên cuồng vật lộn thôi.
"Ruỳnh ruỳnh ruỳnh!"
Đúng lúc này, một tay đấm bỗng bùng nổ, làm mấy cú móc hàm, lần nào cũng trúng cằm đối thủ.
Cú đấm cuối cùng lao đến, đối thủ của gã bay lên không trung rồi ngã "rầm" xuống sàn đấu, bất tỉnh nhân sự.
Mặt tay đấm vừa ngã xuống đất đầy máu, khiến người ta không nỡ nhìn.
Tay đấm vừa chiến thắng cũng chẳng khá hơn là bao, mắt sưng húp, khóe mắt đang rỉ máu.
"Ào!"
Vào giờ phút này, xung quanh sôi trào hết cả lên, người xem phát ra tiếng gầm gừ như dã thú, mắt đỏ ngầu, vô cùng kích động.
"Ở đây, trước khi lên sàn đấu, tay đấm phải ký thỏa thuận sinh tử".
Vương Thành cười ha hả, có vẻ đã quen với cảnh máu me trên sàn đấu từ lâu.
"Đúng là kiểu đấu tàn nhẫn và hoang dã nhất!"
Dương Thanh nhìn chằm chằm vào người thắng đang lớn tiếng hò hét trên sàn đấu, cảm khái vô cùng.
Vương Thành bỗng mỉm cười, thản nhiên nói: "Cậu không biết được có những ai đang ngồi xem boxing ở đây đâu, tôi có thể nói cho cậu biết, gần như ngành nghề nào cũng có".
"Không chừng có người là cấp cao của một doanh nghiệp nổi tiếng, bình thường mặc vest đi giày da, chững chạc đàng hoàng, nhưng ở nơi này thì chẳng khác nào kẻ điên, hú hét mỗi khi thấy máu".
"Cũng có khả năng, một người nào đó trong đây là nữ tổng giám đốc lạnh lùng của tập đoàn, tuy ngày thường lạnh lùng xa cách nhưng ở đây cũng thỏa sức hét lên".
"Đây chính là nhân tính, ở nơi này, họ có thể thỏa sức trút hết thú tính trong lòng mình".
Vương Thành nhã nhặn nói bằng giọng hời hợt.
Khiến người ta không tin nổi, một cậu ấm nhã nhặn lại nói những lời như thế.
Dương Thanh không nói gì, cũng không phán xét những lời Vương Thành nói.
Vì những gì mà hắn ta nói đều là sự thật.
"Mười tám năm không gặp, cậu bỗng đến tìm tôi, chắc không chỉ tới thăm tôi đâu nhỉ?"
Vương Thành bỗng nhìn về phía Dương Thanh, cười nói, tiện tay đưa cho anh một điếu xì gà Cuba loại tốt nhất.
Dương Thanh không nhận xì gà: "Trước giờ tôi không hút thuốc!"
Vương Thành sững sờ, lập tức mỉm cười lễ độ rồi tự châm xì gà cho mình, rít sâu một hơi, trông rất hưởng thụ.
"Đúng là nghĩ mãi vẫn không biết được, cuộc sống của loại người như cậu có gì vui thú chứ?"
Vương Thành nhả khói rồi nói tiếp: "Đến văn phòng tôi rồi nói sau!"
Họ nhanh chóng lên đến tầng cao nhất.
Cả tầng cao nhất là khu vực tư nhân của Vương Thành, trông rất trống trải, nhưng Dương Thanh có thể thoáng cảm nhận được, ở mấy gian phòng trong cùng có vài hơi thở rất mạnh mẽ.
"Nói đi, cậu tới club Vương Thành tìm tôi có chuyện gì?"
Vương Thành tùy ý tựa vào ghế sofa, mỉm cười nhìn Dương Thanh.
"Có người của gia tộc Vũ Văn chọc tới tôi, nếu anh ta đã không muốn tôi sống tốt, đương nhiên tôi cũng không thể để anh ta được thoải mái".
"Tôi đến tìm anh để giúp anh lật đổ anh ta".
"Không biết anh có hứng thú với vị trí chủ gia tộc Vũ Văn không nhỉ?"
Dương Thanh cười híp mắt nhìn Vương Thành.
Anh không lòng vòng mà nói rõ ý đồ luôn.
Vương Thành nhẫn nhịn nhiều năm như thế, Dương Thanh không tin hắn ta thực sự không hứng thú với vị trí người thừa kế của gia tộc Vũ Văn.
- ---------------------------