Chiến Thần Ở Rể

Chương 327: Chương 327: Tôi muốn cậu ta chết




Tại bệnh viện Nhân Dân Giang Hải.

Trong phòng bệnh của Tần Đại Dũng.

“Chị Lâm, hôm nay là ngày thứ năm rồi, chắc là bố em sắp tỉnh rồi phải không?”

Ngải Lâm vừa hoàn thành trị liệu cho Tần Đại Dũng, Tần Thanh Tâm lo lắng hỏi.

Đối với cô mấy ngày này dài như mấy năm.

Các số liệu sức khỏe của Tần Đại Dũng đều tốt dần lên, càng đến gần ngày ông ta tỉnh lại, Tần Thanh Tâm lại càng sốt ruột.

Hầu như mỗi lần trị liệu xong, cô đều sẽ hỏi Ngải Lâm câu này.

Ngải Lâm cười nói: “Yên tâm, các số liệu sức khỏe của bác trai đã hoàn toàn ổn định, chắc chắn sẽ tỉnh trong vòng ba ngày nữa!”

“Còn phải đợi ba ngày nữa sao?”

Tần Thanh Tâm hơi thất vọng.

Dương Thanh cũng cười nói: “Bố hôn mê quá lâu rồi, em không đợi nổi ba ngày nữa sao? Hơn nữa chị Lâm cũng đã nói, trong vòng ba ngày này bố có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, chứ đâu phải đợi hết cả ba ngày”.

“Chắc chắn bác ấy sẽ tỉnh lại trong mấy ngày này, không quá ba ngày đâu”, Ngải Lâm lại bổ sung thêm một câu.

Trong khoảng thời gian này, ngày nào cô ấy cũng tới trị liệu cho Tần Đại Dũng, sau nhiều lần tiếp xúc với Tần Thanh Tâm cô ấy cũng rất yêu quý cô gái xinh đẹp tuyệt trần này.

“Xin lỗi, em sốt ruột quá”, Tần Thanh Tâm ngượng ngùng nói.

Châu Ngọc Thúy đứng cạnh cũng nghe thấy lời Ngải Lâm nói, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Mấy hôm nay bà ta hoàn toàn không có cơ hội hại Tần Đại Dũng, cho dù có bà ta cũng không dám.

Hôm ấy may mà có người muốn giết Tần Đại Dũng, nếu không có lẽ Dương Thanh đã bắt bà ta tại trận rồi.

“Chị đi xem Lục Văn Tĩnh”.

Nói xong, Ngải Lâm quay người rời đi.

Lục Văn Tĩnh là mẹ của Hạ Hà, phẫu thuật từ bốn ngày trước. Mỗi ngày Ngải Lâm không chỉ trị liệu cho Tần Đại Dũng mà còn phải theo dõi tình hình sức khỏe cho bà ta, quả thực rất vất vả.

“Em ở đây trông bố để anh đi thăm dì Lục nhé”, Dương Thanh nói.

Trước đây Hạ Hà vẫn luôn trông Tiêu Tiêu giúp họ, Dương Thanh rất biết ơn.

Bây giờ Lục Văn Tĩnh làm phẫu thuật lớn, lẽ ra anh phải thăm nom nhiều hơn.

“Thanh Tâm, ăn táo đi”.

Châu Ngọc Thúy gọt một quả táo rồi đưa cho cô.

Tần Thanh Tâm không thèm nhìn bà ta, chỉ lẳng lặng trông chừng Tần Đại Dũng.

“Con vẫn còn giận mẹ à?”

Châu Ngọc Thúy đỏ bừng hai mắt khẽ nói: “Mẹ biết trước đây mẹ có lỗi với con, nhưng mà mẹ thực sự chưa từng làm hại bố con!”

“Lúc trước mẹ nói chuyện rất khó nghe, nhưng cũng là vì lo cho bố con. Mẹ mong ông ấy mau chóng tỉnh dậy để trả lại sự trong sạch cho mẹ”.

“Con à, con đừng thờ ơ với mẹ như vậy được không?”

“Con như vậy khiến mẹ rất buồn, mẹ sắp không chịu nổi nữa rồi”.

Châu Ngọc Thúy nói vài câu, nước mắt rơi lã chã.

“Được rồi, mẹ đừng khóc nữa!”

Tần Thanh Tâm vẫn là một người phụ nữ dễ mềm lòng, thấy bà ta khóc lóc cô cũng rất khó chịu: “Con cũng rất lo cho bố nên nhiều khi không kiểm soát được cảm xúc”.

“Nhưng dù thế nào con vẫn hi vọng chuyện của bố không liên quan đến mẹ”.

“Nếu không cho dù có buồn như thế nào con cũng sẽ để pháp luật trừng phạt mẹ, tự đưa mẹ tới đồn cảnh sát”.

Mặc dù cô đã chịu mở miệng nói chuyện với Châu Ngọc Thúy nhưng thái độ vẫn rất cứng rắn.

Cô đã suy nghĩ rất nhiều, hầu như ngày nào cũng tưởng tượng, nếu Châu Ngọc Thúy thực sự là người làm hại Tần Đại Dũng thì cô sẽ phải làm gì?

Lần nào cũng là một đáp án y hệt. Cô biết mình sẽ đau lòng, nhưng không thể tha thứ cho bà ta.

“Con yên tâm, chuyện của bố con chắc chắn không liên quan gì đến mẹ”.

Châu Ngọc Thúy không hề tức giận, ngược lại còn vui vẻ nói: “Không phải bố con sắp tỉnh rồi sao? Chỉ cần ông ấy tỉnh lại, mẹ tin sự thật sẽ được phơi bày”.

“Đến lúc đó chúng ta sẽ vẫn như trước đây. Không được, mẹ muốn thay đổi. Sau này mẹ sẽ làm một người vợ, một người mẹ, một người bà thật tốt, không để các con phải thất vọng nữa!”

Châu Ngọc Thúy chân thành hứa hẹn.

Tần Thanh Tâm đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, không biết bản thân có quá đáng hay không.

Châu Ngọc Thúy cũng là mẹ của cô, cô lại luôn nghi ngờ bà ta liên quan tới chuyện của Tần Đại Dũng.

Nghĩ vậy, Tần Thanh Tâm lại càng mềm lòng, đỏ mắt nói: “Con cũng hi vọng sẽ có một ngày như vậy!”

“Con đi vệ sinh đã!”

Dứt lời, Tần Thanh Tâm đứng dậy đi vào WC.

Châu Ngọc Thúy nhìn Tần Đại Dũng nằm im lìm trên giường bệnh, nội tâm bắt đầu giằng co.

Vừa rồi bà ta cố tính nói ngon ngọt để khiến Tần Thanh Tâm buông lỏng cảnh giác.

Bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn lại bà ta và Tần Đại Dũng, cơ hội tốt để ra tay diệt khẩu.

Nhưng nếu bà ta ra tay, lỡ bị phát hiện thì phải làm sao?

Bà ta đang đấu tranh tâm lý vô cùng kịch liệt.

Cuối cùng, Châu Ngọc Thúy vẫn không dám làm. Đúng lúc ấy, Tần Thanh Tâm bước ra khỏi WC.

Châu Ngọc Thúy chợt cảm thấy may mắn, nếu vừa rồi bà ta ra tay chắc chắn sẽ bị Tần Thanh Tâm bắt quả tang.

“Trưa nay con muốn ăn gì để mẹ đi mua?”, Châu Ngọc Thúy vội vàng hỏi.

Mặc dù chưa kịp ra tay nhưng bà ta tin chắc mình vẫn còn cơ hội khiến Tần Thanh Tâm mềm lòng, không còn cảnh giác với mình nữa.

“Con muốn ăn mì xào Đinh Đinh, mẹ mua hộ con một suất ở nhà ăn bệnh viện là được”, Tần Thanh Tâm cũng không nghi ngờ.

Sau khi rời đi, Châu Ngọc Thúy đi thẳng ra khỏi bệnh viện.

Bà ta đã nghĩ xong kế hoạch. Lần trước bà ta chuốc thuốc ngủ trong nước của Tần Thanh Tâm nhưng không ai hoài nghi nên lần này bà ta cũng phải nghĩ cách kiếm một ít thuốc ngủ.

Đợi đến tối lại nghĩ cách lừa Tần Thanh Tâm uống.

Hôm nay là cơ hội cuối cùng của bà ta.

Tuy vẫn sợ bị lộ nhưng bà ta không còn lựa chọn nào khác. Nếu không mau chóng ra tay, Tần Đại Dũng sẽ tỉnh lại.

“Chào bà Châu!”

Châu Ngọc Thúy vừa ra khỏi bệnh viện đã bị một người đàn ông trung niên chặn lại.

“Ông là ai?”

Bà ta cảnh giác dò hỏi.

“Tôi muốn hợp tác với bà, không biết bà có đồng ý hay không?”, ông ta cười híp mắt nói.

“Tôi không quen ông!”

Châu Ngọc Thúy cảm thấy kỳ lạ, muốn chạy đi.

“Bà không muốn hợp tác thì thôi. Nhưng có lẽ chứng cứ tôi đang nắm giữ đủ để bà bị phán tù chung thân đấy”.

Châu Ngọc Thúy đi được vài bước thì nghe thấy ông ta nói.

“Ông đang nói linh tinh gì vậy?”

Châu Ngọc Thúy tức giận nói, trong lòng lại thấp thỏm sợ sệt.

“Tôi đang giữ một đoạn ghi âm. Tôi nghĩ bà sẽ rất hứng thú”.

Dứt lời, ông ta lấy điện thoại ra bật một file ghi âm lên.

“Hồ Siêu, cậu hãy suy nghĩ cho kĩ. Con gái của câu đang bị bệnh máu trắng, nếu không kịp thời chạy chữa thì dù sau này cậu kiếm đủ tiền cũng đã bỏ lỡ mất thời gian chữa trị tốt nhất!”

“Cậu bị ung thư vốn chẳng sống được bao lâu. Bây giờ cậu liều mạng kiếm tiền cũng không kiếm nổi năm trăm nghìn trước khi chết đâu”.

“Dù sao cậu cũng sắp chết rồi, còn sợ gì nữa? Chỉ cần cậu đâm chết một người cho tôi là sẽ kiếm được năm trăm nghìn”.

“Cậu hãy nghĩ tới con gái cậu, con bé còn nhỏ mà phải chết vì không có tiền chạy chữa. Cậu không đau lòng sao?”

“Đừng nói nữa, xin bà đừng nói gì nữa! Bà muốn tôi làm gì cũng được! Nhưng bà nhất định phải đưa năm trăm nghìn cho tôi ngay lập tức!”

“Được!”

Tuy đoạn ghi âm rất ngắn nhưng nội dung cực kỳ rõ ràng, là cuộc nói chuyện giữa Châu Ngọc Thúy và người tài xế tông Tần Đại Dũng.

Mặt Châu Ngọc Thúy thoắt cái biến sắc: “Sao ông lại có được đoạn ghi âm này?”

Bà ta không thể ngờ cuộc nói chuyện giữa mình và Hồ Siêu lại bị ghi âm, còn rơi vào tay người đàn ông trước mặt.

Ông ta cười lạnh một tiếng: “Để gom tiền mua thuốc cho con gái, trước khi chết Hồ Siêu đã bán điện thoại cho một người bạn. Ai cũng tưởng điện thoại của Hồ Siêu đã bị hủy trong tai nạn xe kia nhưng kỳ thực không phải!”

Nghe vậy, Châu Ngọc Thúy cảm thấy bầu trời như sắp sụp xuống.

Đoạn ghi âm này chính là chứng cứ bà ta thuê người giết Tần Đại Dũng, có biện minh thế nào cũng vô dụng.

“Ông muốn tôi hợp tác cái gì?”, Châu Ngọc Thúy không cam lòng nhìn ông ta.

“Tôi muốn mạng của Dương Thanh!”

Người đàn ông trung niên hung dữ nói: “Bởi vì cậu ta hại chết đứa con trai duy nhất của tôi!”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.