Trông thấy giám đốc của Dạ Thượng Hoàng Triều nhìn Dương Thanh, mọi người trong phòng đều ngơ ngác.
Dương Tùng vừa mới nói phòng Đế Vương chỉ dành cho vị khách tôn quý nhất của Dạ Thượng Hoàng Triều. Vậy mà giờ đây, giám đốc lại mời bọn họ tới đó.
Dương Thanh không phải là một thằng nghèo kiết xác à?
Sao tự nhiên lại trở thành vị khách tôn quý nhất của Dạ Thượng Hoàng Triều?
Dương Thanh cũng bất giác cau mày. Vừa rồi cô gái tiếp khách ngoài cửa mời anh tới phòng Đế Vương, anh đã nói mình đi cùng với bạn.
Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Dương Tùng đột nhiên bước tới, tươi cười nói: “Giám đốc Vương, sao ông phải khách sáo như vậy?”
Giám đốc Vương ngơ ngác nhìn Dương Tùng, nhưng vì anh ta là bạn của Dương Thanh nên chỉ có thể mỉm cười đáp lời: “Mời mọi người đi cùng tôi tới phòng Đế Vương ạ!”
“Được thôi! Dẫn đường đi!”
Dương Tùng cười lớn nói.
Tất cả mọi người đều ngây ngốc đi theo giám đốc Vương tới phòng Đế Vương, vừa mới bước vào đã bị sự xa hoa bên trong dọa sợ.
Căn phòng vô cùng rộng rãi, bốn phía đều treo tranh chữ nổi tiếng, trang hoàng vô cùng xa hoa, toàn bộ đồ dùng trong phòng đều làm từ Nam mộc tơ vàng cao cấp nhất.
“Đây là rượu Lafite năm 1982, xin được tặng cậu Dương làm quà ra mắt”.
Giám đốc gọi người mang hai chai Lafite tới rồi cẩn thận rời đi.
“Này Dương Tùng, cậu trở thành vị khách tôn quý nhất của Dạ Thượng Hoàng Triều từ bao giờ thế?”
Thượng Hiểu Hà đột nhiên kinh ngạc hỏi.
“Phải đấy, không ngờ Dương Tùng mới là người giấu kỹ nhất”, Vương Hoan cũng cười nói.
Thực ra Dương Tùng cũng rất hoang mang, chẳng biết chuyện gì đang diễn ra. Không lẽ ông lớn chống lưng cho nhà họ Trần có quan hệ rất tốt với nhà họ Dương của anh ta?
Nhưng trong phòng chỉ có mình anh ta họ Dương, vừa rồi giám đốc Vương của Dạ Thượng Hoàng Triều gọi cậu Dương thì chắc chắn phải liên quan tới nhà họ Dương.
Còn về Dương Thanh đã bị bọn họ lãng quên từ lâu. Không ai nghĩ cậu Dương mà giám đốc Vương gọi là Dương Thanh.
Đến cả Mạc Đông Húc cũng tưởng nhà họ Dương quen biết ông lớn nào đó, cười nói: “Ê Dương Tùng, thằng nhóc cậu đúng là giấu kỹ thật đấy. Mình vốn còn định mời các cậu một chầu, giờ xem ra không có cơ hội tiêu tiền nữa rồi”.
“Ha ha ha…”
Dương Tùng lập tức cười phá lên: “Hôm qua bố mình còn nói một người bạn rất thân của ông ấy muốn tới Yến Đô phát triển, là một người có lai lịch rất lớn. Mình cứ tưởng bố mình nói khoác, nào ngờ lại là thật”.
“Mình không ngờ bạn thân của ông ấy lại là người nắm giữ toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Thái”.
“Nếu biết trước mình đã nói cho họ biết mình là người nhà họ Dương từ lúc mới đến rồi”.
“Được rồi, chúng ta đừng nói người khác nữa, nói về Đông Húc đi!”
Trần Hân Như cười nói.
“Lúc còn đi học mình đã biết trong hơn ba mươi người của lớp mình chỉ có Đông Húc mới có tiền đồ nhất. Nhiều năm trôi qua đúng thật là như vậy”.
Thượng Hiểu Hà lên tiếng đầu tiên.
Vương Hoan lập tức tiếp lời: “Đúng vậy đấy. Nếu biết Đông Húc ưu tú như vậy, năm đó mình đã ra tay rồi”.
“Dù cậu có ra tay Đông Húc cũng không thèm đâu, ha ha!”, Dương Tùng bật cười trêu chọc.
Vương Hoan trợn trừng mắt, lại nhìn sang Tôn Mỹ Quyên vừa cười vừa nói: “Đương nhiên là mình biết bản thân không xứng với Đông Húc. Chỉ có chị dâu Mỹ Quyên mới xứng đôi với cậu ấy!”
“Phải đó, chị dâu Mỹ Quyên với Đông Húc đúng là trai tài gái sắc, cặp vợ chồng hoàn hảo nhất”, Thượng Hiểu Hà vội nịnh nọt.
“Được rồi, mọi người đừng khen bọn tôi nữa. Tôi sắp phổng mũi rồi”.
Tôn Mỹ Quyên cười nói, chủ động nâng ly: “Nào, tôi với Đông Húc xin mời mọi người một ly!”
- ---------------------------